Ngày Hoa Lư Ngược Gió

Chí Trung nhếch mày nhìn xuống Công Uẩn đang cao ngạo cười. Y cố kiềm nén phẫn nộ, gằn giọng nói.

-Tả thân vệ tìm ta có việc gì?

-Có hai việc ta muốn bệ hạ chuẩn tấu.

Không gian lập tức trở nên căng thẳng. Chí Trung nheo mắt nhìn y đầy cảnh giác.

-Chuyện...

-Nhưng trước khi nói ra ta có đôi điều muốn tâu lên bệ hạ.

Ánh mắt Công Uẩn bây giờ như hổ dữ, đầy gian mưu. Chí Trung nghiến răng gật đầu.

-Trong tay ta bây giờ đang nắm giữ mười vạn quân, chưa kể tử cấm quân. Nếu bây giờ bệ hạ làm ta phật ý, chưa biết ta sẽ gây ra chuyện gì.

Chí Trung đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ chỉ vào Công Uẩn.

-Ngươi dám buông lời tạo phản?

-Bệ hạ đừng quên, ai là người đã đưa bệ hạ lên ngôi báu đó. Nếu ta có cách đưa người lên, cũng có cách đạp người xuống, như cách ta làm với vua Trung Tông.

Chí Trung nhẫn nhịn siết chặt hai bàn tay mình, y trừng mắt nhìn Công Uẩn. Trong tay y bây giờ không có gì cả, chỉ có cái danh hoàng đế mà thôi. Y muốn chống lại hắn, e là không thể trực diện mà chống được.

-Họ Lý có thế lực ra sao, chắc bệ hạ cũng tự rõ. Vì thế, ta tin bệ hạ sẽ đủ sáng suốt để có thể đáp ứng hai nguyện vọng của ta.

-Đừng dài dòng nữa, ngươi muốn gì?

Công Uẩn hài lòng cười, ánh mắt dấy lên sự thâm sâu khó đoán.

-Trẫm nói cho ngươi biết, ngươi muốn gì trẫm đều có thể cho ngươi, duy chỉ có Hoài An là không thể!

-Ta biết, Hoài An bây giờ cũng nhất thời bị bệ hạ làm cho mù quáng, nên cũng chưa phải là lúc để ta giành lại nàng.

-Ngươi!

-Bệ hạ, điều đầu tiên ta muốn khẩn cầu, đó chính là về đứa trẻ trong bụng Hoài An.

Chí Trung lập tức nhăn mặt. Công Uẩn không cười nữa, chân mày chau sát lại.

-Nếu là con trai, nhất định không được để nó làm Thái tử!



Cả không gian im bặt đi. Chí Trung bần thần nhìn Công Uẩn rồi nhếch môi cười khinh khỉnh.

-Ngươi có ý định cướp lấy giang sơn này sao?

Công Uẩn không nói, chỉ dửng dưng nghênh mặt với y.

-Vì thế Thái tử họ Lê nhất định sẽ có số phận thảm bại dưới tay ngươi. Cho nên ngươi không muốn con của Hoài An và ta chịu kết cục đó?

Công Uẩn ngửa cổ cười lớn, y nhíu mày.

-Bệ hạ nghĩ xem, nếu Hoài An biết được chuyện này, liệu có cảm động không nhỉ?


Chí Trung đập mạnh tay xuống long ỷ, ngấu nghiến gào lên.

-Còn điều thứ hai? Ngươi mau nói!

Lúc này Công Uẩn mới hít một hơi thật sâu, y chắp tay ra sau lưng rồi tiến lại gần ngai vàng.

-Hai châu Đô Lương và Vị Mang gần đây giặc Man nổi lên cướp phá, ta muốn người cho tướng của ta đi đánh dẹp.

Chuyện đó y cũng đang nghĩ tới, nhưng tại sao Lý Công Uẩn lại đề cập chuyện này với y, trong khi hắn đang đe dọa y về ngai vàng này?

-Được, trẫm chấp thuận..

-Nhưng mà viên tướng đó phải được lấy danh nghĩa của bệ hạ!

Chí Trung lập tức sững sờ. Y trợn trừng mắt nhìn Công Uẩn đang đứng bên dưới kia, nhếch môi giảo hoạt. Mang danh vua đi bình giặc, không phải là muốn nổi loạn đó chứ?

-Bệ hạ yên tâm, chỉ là người Man khó đánh, ta muốn viên tướng đó mượn uy danh của người để thống lĩnh ba quân, thúc đốc đại binh mà thôi.

-Ngươi nghĩ trẫm sẽ tin ngươi sao?

-Vậy bệ hạ muốn tin ta hay tin mười vạn quân của ta?

Bàn tay Chí Trung siết chặt lấy long bào, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Lý Công Uẩn quyền nghiêng thiên hạ, tại sao lại còn chần chừ chưa tiếm ngôi? Hắn rốt cuộc đang âm mưu những gì? Hắn muốn y làm một vị vua bù nhìn đến bao giờ?

Phất Ngân vẫn là tôn thất nhà Lê, y không thể kết tội Công Uẩn mưu phản để rồi tru di tam tộc. Quả kế sách lấy Phất Ngân của Lý Công Uẩn đã được Quốc sư tính kĩ, cả đứa bé Lý Phật Mã đó nữa, chính là nước cờ lui của bọn họ.

Chí Trung nghiến răng nhìn gương mặt của Lý Công Uẩn cao ngạo rời đi rồi mất hút.

Nỗi nhục vì bị chà đạp này, đến bao giờ mới rửa hết!













Hoài An nếm thử bát cháo nóng hổi, cô phì cười nhìn vẻ mặt chờ mong của Chí Trung.

-Ngon quá!

Hai mắt cô sáng rỡ lên, cô giơ ngón tay cái về phía y. Chí Trung nghệch mặt ra nhìn rồi đưa tay xoa đầu cô.

-Nàng thích là được rồi.

Hoài An sà vào lòng y, nhìn lên cây hoa ban đã xum xuê lá. Từ lúc nào nằm trong lòng y ngắm mưa ngắm nắng dưới gốc ban đã là thói quen của Hoài An.

-May là nàng không bị ốm nghén, thượng cung bảo sức khỏe của nàng cũng rất tốt.


-Tất nhiên rồi, ngày nào em cũng tập thể dục mà. Như vậy mới không béo. Chàng nghĩ xem, mỗi ngày đều ăn nhiều như thế, lại có được làm gì đâu, phải tập thể dục mới không béo chứ?

Y dịu dàng nhéo má cô.

-Có béo thì con mới khỏe mạnh được.

Cô lắc lắc ngón tay trước mặt y rồi ra vẻ chuyên gia dinh dưỡng.

-Sai lầm đấy. Béo có nghĩa là khỏe đâu, cứ cái tư tưởng như vậy nuôi con sẽ ốm yếu cho xem, để em ra tay, bảo đảm con chúng ta sẽ lớn lên khỏe mạnh như mẹ nó!

Y phì cười trông xuống cô. Hoài An lại ngả vào lòng y, tựa trên ngực y nhìn lên hàng mi dài rũ xuống.

-Chí Trung...

-Sao thế?

-Chàng thích con trai hay con gái?

Chí Trung âu yếm vuốt mái tóc buông dài quá thắt lưng của cô, cố ôm cô sâu vào lòng để che giấu đi ánh mắt thống khổ.

-Con gái...

Y chỉ có thể cầu mong đứa bé trong bụng cô là con gái, để nó không phải bất hạnh khi được đến với thế gian này.

-Vậy nhỡ là con trai thì chàng không thương à?

-Con trai thì để nàng thương, con gái thì để ta thương.

Cô cong môi, Chí Trung cười hiền tựa trên tóc cô mà thẫn thờ.

Y làm cha nhưng bất lực chẳng thể làm gì. Nếu đứa bé là con trai, khi nó lớn lên nhất định sẽ oán hận tại sao cha nó không trao cho nó được ngai vàng đáng lẽ ra phải thuộc về nó. Còn nếu không, nó nhất định sẽ trách tại sao cha nó cho nó sự sống, rồi lại nhanh chóng rời xa...

-Chí Trung, chàng nghĩ gì thế?

Y lắc đầu khẽ, ánh mắt cơ man là đau lòng.

-Ta đang nghĩ tên cho con.

-Vậy chàng đã nghĩ ra chưa?

-Vẫn chưa...

Cô phì cười tựa lên ngực y rồi nhắm mắt, từ lúc nào đã thiếp đi trong vòng tay y.

Chí Trung lẳng lặng ngắm nhìn Hoài An chìm vào giấc ngủ. Y đưa tay vuốt tóc cô loe hoe trên trán, mỉm cười bình yên.

-Giá như nàng có thể ngủ một giấc qua cả những đau thương sắp tới, thì hay biết mấy...Ta sợ, nếu nàng chứng kiến, nàng sẽ không thể quên...

















Chí Trung ném cuộn tấu chương xuống sàn trước mặt Công Uẩn, ánh mắt như hàng vạn mũi lao sắc nhọn.

-Ngươi mau giải thích cho trẫm chuyện này là sao!

Công Uẩn nhìn xuống cuộn tấu chương, nhếch môi cười.

-Bệ hạ không cần phải lo lắng, chỉ là vài tin đồ trong nhân gian thôi.

-Tin đồn? Nhiều nơi đã dấy lên truyền tai nhau thế này, còn gì uy nghi của trẫm!

Chí Trung gào lên trong cơn phẫn nộ run người.



Các quan địa phương báo đến, khắp nơi dân chúng bàn tán rồi chê bai, bảo rằng vua thân đi đánh người Man, bắt được vài trăm người thì sai lấy gậy đánh, người Man đau đớn gào lên phạm đến tên húy của Lê Đại Hành, vua lấy làm thích mà cười ngặt nghẽo. Chưa hết, vua tự làm tướng đi đánh Hoan Châu và châu Thiên Liễu, bắt được người thì làm chuồng nhốt vào rồi đốt.



-Rốt cuộc tên tướng đã lấy danh ta đi làm những chuyện khi quân phạm thượng đó đã đi đâu? Ngươi mau lôi hắn ra trước mặt trẫm!

-Bệ hạ, viên tướng đó mang danh người làm chuyện xằng bậy là tội đáng chém, nhưng hắn có công dẹp yên tứ châu, đã bù đắp được tội lỗi của mình.

-Bù đắp tội lỗi? Tội của hắn là khi quân!

-Nhưng bây giờ bệ hạ lấy cớ gì mà chém hắn? Nếu bây giờ người bố cáo thiên hạ rằng kẻ cầm quân đi đánh giặc Man không phải người, sau này còn gì là uy danh của bệ hạ!





Hoài An đứng sau nội đình, thở hắt trông ra.

Cô cuối cùng cũng đã biết được âm mưu của Công Uẩn rồi.

Công Uẩn muốn biến Chí Trung, muốn biến vua Lê Long Đĩnh trở thành vị vua tàn bạo, ác độc và vô nhân, để sau này y có thể đường đường chính chính dùng cái cớ trừ họa cho dân mà ngồi lên ngai báu.

Cô bàng hoàng đến sững sờ. Thì ra, Công Uẩn vừa là trung thần, cũng vừa là gian thần, không khác với Lê Đại Hành năm xưa.

Công Uẩn đã tính kĩ nước đi lần này rồi.

Dạo gần đây xuất hiện rất nhiều lời đồn về vị Tả thân vệ này, về những lời tiên tri cho rằng Công Uẩn có mệnh hoàng đế.

Như năm xưa, Lý Khánh Vân làm trụ trì chùa Cổ Pháp, đêm nằm chiêm bao thấy Long thần đến báo mộng rằng "Hãy dọn chùa sạch, ngày mai có Hoàng đế đến". Ngày hôm sau chỉ thấy mỗi một thiếu phụ mang thai đến xin ngủ nhờ.

Điều này vô cùng vô lí, chẳng phải Công Uẩn đã nói với cô, mẹ y và Lý Khánh Vân đã quen biết nhau từ trước hay sao?

Cả chuyện, khi người thiếu phụ ấy sinh con, Tam quan chùa bỗng rực sáng, tỏa hương thơm, Công Uẩn sinh ra trong hai lòng bàn tay có bốn chữ "giang sơn xã tắc".

Trên tay Công Uẩn quả thật có vết bớt giữa lòng bàn tay phải, nhưng làm gì nhìn ra chữ nào...


Cả việc, ở viện Cam Tuyền ở chùa Ứng Thiên có con chó đẻ con lông trắng có đốm đen. Lý Khánh Vân xem kĩ các đốm đen thì thành chữ "thiên tử". Cho là điềm thiên tử sinh năm Tuất. Công Uẩn quả thật sinh năm Giáp Tuất.

Ở hương Diên Uẩn, châu Cổ Pháp có cây gạo bị sét đánh, người hương ấy xem kỹ dấu sét đánh thấy có bài thơ

"Thụ căn điểu điểu
mộc biểu thanh thanh
hòa đao mộc lạc
thập bát tử thành
đông a nhập địa
mộc dị tái sinh
chấn cung kiến nhật
đoài cung ẩn tinh
lục thất niên gian
thiên hạ thái bình"

(Gốc cây thăm thẳm
ngọn cây xanh xanh
cây hòa đao rụng
mười tám hạt thành
cành đông xuống đất
cây khác lại sinh
đông mặt trời mọc
tây sao náu hình
khoảng sáu bảy năm
thiên hạ thái bình).

Mấy câu này ý nói là vua thì non yểu, bề tôi thì cường thịnh, họ Lê mất, họ Lý nổi lên, thiên tử ở phương đông mọc ra thì thứ nhân ở phương tây lặn mất, trải qua 6, 7 năm thì thiên hạ thái bình.

Hoài An vốn không tin, một người thế kỉ 21 như cô nhất định không tin những chuyện này. Làm gì có sét đánh nào mà được bài thơ dài như thế, lại còn suy đoán thêm thắt. Cô không ngờ thời này người ta vẫn răm rắp tin theo.

Vả lại, nếu những tin đồn này nếu đã có từ xưa thì tại sao đến bây giờ mới nổ ra, lại trùng khớp thời gian với chuyện vua Lê Long Đĩnh tàn bạo bị truyền ra ngoài.

Hoài An dẫu có ở đây bao nhiêu năm thì vẫn là một cảnh sát. Cô đủ sáng suốt để nhận ra ai mới là chính nhân quân tử trong cuộc chiến này. Nhưng nhận ra rồi thì đã sao, cô phải làm gì để bảo vệ Lê Chí Trung? Nhỡ cô bảo vệ được y rồi nhưng không thể bảo vệ ngai vàng của cha y, y có cam tâm để cô kéo ra khỏi vòng ân oán luẩn quẩn này hay không?






Hoài An vừa đi vừa miên man suy nghĩ. Cô phát hiện ra, đến cuối cùng vẫn là phải đến tìm Công Uẩn thôi. Cô muốn nói chuyện với y, cũng có rất nhiều điều cần nói với y. Nếu không, cô sẽ dùng kế lui của mình.



Bất chợt, một bóng đen lao qua trước mặt Hoài An, bám trên mái ngói rồi phóng người xuống ngự uyển. Hoài An nheo mắt nhìn theo. Chẳng lẽ là thích khách, muốn ám sát Chí Trung? Hay là lệnh của Công Uẩn, muốn cho người mang danh diệt vua tàn bạo mà nhân cớ đó giết y?

Hoài An vùng chạy, cô nhấc váy điên cuồng đuổi theo.

Không xong, hắn chạy quá nhanh, lại lấp lấp ló ló, cô đang mang thai, căn bản không chạy theo nổi.

-Người đâu, có thích khách!

Chết tiệt, lính canh ở đâu trong lúc cần thế này. Chắc chắn đã có người nhúng tay vào, di tản hết toàn bộ binh lính để dễ bề hành thích.

-Ngươi đứng lại đó.

Tên áo đen phát hiện ra Hoài An, hắn ngoái đầu trông lại, làm Hoài An nhớ. Cảnh tượng này y hệt lúc cô đuổi theo tên nghi phạm buôn bán ma túy trên phố đi bộ. Chỉ khác một điểm quan trọng là lúc đó cô không hề mang thai.

Nếu đã không thể dùng sức, chỉ có thể dùng chiêu.

Cô nhặt lấy hòn đá cuội ven đường, nheo mắt nhắm mục tiêu rồi ném phăng vào gáy hắn.

Hắn gào lên rồi ngã nhào xuống con dốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận