Không biết có phải do gần đây hiếm khi được nghỉ ngơi đàng hoàng hay không, Ngôn Hành Nhất cứ mất ngủ và đau đầu không dứt.
Đầu anh như gắn mấy con chim gõ kiến đục vào tận sọ não, đau nhức bốn phương tám hướng.
Tiến độ công việc vốn đã chậm, anh không muốn chỉ vì cơn đau đầu mà mắc công lên thành phố khám bác sĩ.
Thế là anh tự mua một đống thuốc giảm đau, khi nào chịu không nổi thì uống một viên.
Nhờ cơn đau đầu ban tặng nên anh không còn thừa não nghĩ đến chuyện khác.
Ngoài ngoại truyện xuất bản ra anh còn một quyển tiểu thuyết đang dở dang, liên tục đổi qua đổi lại hai bên khiến mạch suy nghĩ của anh ngày một rối loạn.
Cả An Tiểu Nguyên gọi điện đến anh còn phải đơ mất vài giây mới nghe ra là ai.
“Cậu viết tới độ ngu người rồi à?”
Quen nhau nhiều năm thế rồi, không cần mấy câu thăm hỏi vô nghĩa An Tiểu Nguyên cũng nhận ra anh đang giả mệt hay mệt thật —— Giọng Ngôn Hành Nhất khàn đặc “A lô, Tiểu Nguyên” như thể vừa đánh xong một trận dài dặc lề mề mệt nhoài sức và đầy đau đớn.
“Hành Nhất này, có phải cậu mệt quá không? Có chuyện gì xảy ra phải nói cho tôi biết nghe chưa!”
An Tiểu Nguyên biết rõ gần đây tâm trạng anh lên xuống thất thường.
Dù là trực tiếp hay gọi qua mạng Ngôn Hành Nhất sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội cãi lộn tay đôi với An Tiểu Nguyên.
Nhưng gần đây anh tích chữ còn muốn hơn tích vàng, hàm câu nào mà trả lời bằng một chữ được thì nhất quyết không có chữ thứ hai, đến cả quạu cọ phàn nàn về khối lượng công việc tặng lên ngập đầu cũng không còn nữa.
An Tiểu Nguyên biết phong cách và thái độ sáng tác của Ngôn Hành Nhất, nên đến gần hạn nộp có lẽ hơi căng thẳng.
Tuy vị tác giả này luôn lê lết trì trệ bản thảo, song chưa bao giờ nộp quá hạn, lúc nào cũng vừa y nộp cho biên tập vào đúng phút chót.
Nên An Tiểu Nguyên nghỉ màn giục giã, cũng không thật sự lo lắng Ngôn Hành Nhất sẽ giếm bản thảo.
“Có gì đâu.” Ngôn Hành Nhất kê điện thoại bằng vai, đổ hai viên thuốc giảm đau nhét vào miệng, uống hớp nước nuốt thuốc xuống, “Chỉ hơi đau đầu tí.”
“Hai người kia lại làm cái trò gì hả?” An Tiểu Nguyên nghĩ ngợi, trừ chuyện công việc ra chỉ có thể là Chu Cẩm và Tiêu Chi Viễn mà thôi.
Hiểu ý “hai người kia” An Tiểu Nguyên nói là ai, Ngôn Hành Nhất không nhịn được bật cười: “Không phải thật, nhà gặp ít chuyện —— Cũng không phải việc lớn, chủ yếu là phiền phức phát hãi.”
“Ừm,” An Tiểu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, “Người ngợm không làm sao chứ? Tôi có cảm giác cậu rất mệt mỏi.”
“Yên tâm, trước khi chết nhất quyết chiến cho xong bản thảo.”
“Cút bố cậu đi! Đang lo lắng cho cậu đó!”
Ngôn Hành Nhất cười, cười đến là thoải mái: “Tôi biết, không sao thật.”
An Tiểu Nguyên chửi đã miệng xong thoáng chần chừ giây lát, ấp a ấp úng lên tiếng: “Có điều tôi nghe đâu vụ này, cậu nghe xong thể nào cũng có chuyện.”
“… Nghe cậu nói thế tôi nghĩ mình cần hốc thêm một lọ giảm đau nữa.”
“Tiệc kỷ niệm thành lập tổng công ty cậu được mời đi kìa, hai người kia cũng đi cả.” Xem ra An Tiểu Nguyên không muốn anh biết tin này lắm, giữa đường còn chèn thêm rất nhiều dấu chấm lửng.
Dù không biết rõ giữa họ từng xảy ra chuyện gì, nhưng dựa trên ảnh hưởng gây nên với Ngôn Hành Nhất, trực giác cảm thấy “hai người kia” cứ không chạm mặt nhau nữa là tốt nhất.
Ngôn Hành Nhất vẫn chưa hiểu lắm.
Anh nghĩ quan hệ giữa mình và hai người này đã đủ rõ ràng, chủ yếu là không biết làm sao tổng công ty lại muốn mời một tên tác giả bừa bãi vô danh như anh đến làm trò gì.
“Tiệc kỷ niệm công ty đến phiên tôi dự từ khi nào vậy?”
Quy mô tạp chí còn tạm chấp nhận được đi, dưới trướng tổng công ty có biết bao nhiêu công ty con như thế, nhân vật tiếng tăm cốt cán vơ đại cũng được cả nắm, thế quái nào tới lượt anh dự được.
“Bên trên tính sâu xa lắm.” An Tiểu Nguyên đáp, “Tạp chí tụi mình nửa sống nửa chết, trang web cũng không nên hồn lắm.
Mãi mới dẫn được nhân vật như họa sĩ Tiêu tới, có thêm tay bạn học cũ Chu Cẩm, tuy nói ra không dễ nghe cho lắm —— Giá trị kèm theo của cậu tăng lên đột biến đấy.”
Ừ thì có thể tính toán đến ngóc ngách này, nhưng thật tình Ngôn Hành Nhất không biết “giá trị” của mình lớn lớn đến mức độ đó.
“Hơn nữa tổng biên tập đang tranh thủ cơ hội giành vị trí quản lý phân bộ nào mới mở náo đó, tất nhiên phải thể hiện sức cạnh tranh của mình trước mặt tổng công ty.
Ý là muốn dẫn ba người các cậu theo thành cái tam giác sắt: Một viết một vẽ một chế tác, hiệu ứng lại chả cứng quá cơ.”
Trong nháy mắt, đầu Ngôn Hành Nhất bắt đầu ù ù.
Tam giác sắt chỗ mẹ nào trời? Rõ rành rành là tam giác tử thần máu chó thì có!
“Chắc cũng nhanh thành như tôi nói với cậu thôi, “Cố gắng thúc đẩy quan hệ với họa sĩ Tiêu và sếp Chu” vân vân các thứ.
Nếu cậu không đồng ý thể nào ông ta cũng nói “Đây là một phần công việc”.”
An Tiểu Nguyên đã tiêm một mũi phòng dịch trước cho Ngôn Hành Nhất.
“Xong.” Ngôn Hành Nhất lười cả văng tục bùng nổ.
“Cậu…”
“Tôi sang ăn máng khác.” Ngôn Hành Nhất chắc như đinh đóng cột.
Ngôn Hành Nhất rất nghiêm túc.
Nếu còn tiếp tục như vậy, Ngôn Hành Nhất cảm thấy mình sống không sót qua cho hết kì viết sách này.
“Anh trai tôi ơi! Đừng vậy mà!”
An Tiểu Nguyên cũng cảm thấy anh không đang nói chơi cho vui.
Đến bây giờ Ngôn Hành Nhất vẫn chưa hé môi chuyện đã xảy ra giữa mấy người họ.
Chắc là không muốn nói cũng không tiện nói.
Mà An Tiểu Nguyên thấy Ngôn Hành Nhất còn cứ ở chung với Tiêu Chi Viễn và Chu Cẩm thêm một, hai lần nữa; thì trong thời gian ngắn tới đây kể cả tay già đời như Ngôn Hành Nhất cũng không thể khống chế cảm xúc của mình cách hoàn hảo được nữa.
Bấy nhiêu cũng đủ tỏ rõ quá khứ giữa họ tồi tệ thế nào.
Nhưng ở vị trí như mình thì có thể giúp gì được đâu?
Ngôn Hành Nhất hiểu An Tiểu Nguyên cảm thấy khó xử, vì vậy đã nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này trong giây lát.
Anh mà đi thật, tổng biên tập sẽ dí An Tiểu Nguyên vào chỗ chết mà dần cho tơi tả.
“Yên tâm đi, mấy cái ảo tưởng của ông ta không thành đâu.” Ngôn Hành Nhất ra sức day day thái dương mình, như thể làm vậy có thể khiến cơn đau thuyên giảm đôi chút, “Làm gì dễ ăn thế, hai người kia cũng không đồng ý.”
An Tiểu Nguyên hiếm có dịp thở dài, nói: “Cứ tưởng được cô con gái nở mày nở mặt, hai tay kim chủ mình quyến rũ cùng lúc quay về khoái muốn chết, ai mà ngờ là hai tên sát tinh!”
“Ê nghe này người ta đau lòng đó nha.”
“Bớt cái miệng đi, ra đường tiếp khách nhớ mà trang điểm cho đẹp đẽ chút chút.”
“Dạ được ~”
Dù là mấy lời giỡn hớt với nhau, song Ngôn Hành Nhất đã nghĩ ví dụ này không sai với thực tế là mấy.
An Tiểu Nguyên không phải má mì, nhưng Ngôn Hành Nhất anh đây chẳng khác nào ả điếm tự xưng thanh cao mà tự lập đền thờ giữa hai vị khách làng chơi.
Kết cục vẫn bị tú bà xách ra, lột sạch dâng tới cửa, lấy vào tay ít tiền hoa hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...