Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu


Sáng hôm sau, Ngôn Hành Nhất trả phòng rồi vội vã đến bến xe, bắt chuyến gần nhất chạy về nhà.
Anh muốn trốn vào nơi không có ai bị anh liên lụy, lặng lẽ nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng anh biết rất rõ, rằng chừng nào con người còn sống trên đời này, thì chừng đó thời gian họ phải liên kết với nhau để tồn tại.

Dù cả đời anh không bước chân khỏi cánh cửa này nữa, mẹ anh, Phương Tư, Tiêu Chi Viễn, An Tiểu Nguyên cùng những rắc rối muộn phiền bắt nguồn từ sự xuất hiện của anh cũng sẽ không biến mất.
Từ trước đến nay Ngôn Hành Nhất luôn cho rằng mình hài lòng với số phận, có gặp phải chuyện gì đi nữa cuối cùng vẫn sẽ tìm lấy lý do vin vào mà sống thật tốt.

Theo khía cạnh nào đó mà nói, hẳn là anh ngày càng trở nên ích kỷ —— và nó được thể hiện mạnh mẽ nhất với Tiêu Chi Viễn.
Mặc cho nội tâm đã từng trải qua những thay đổi thế nào, anh vẫn chưa từng cảm thấy mình đáng chết, hoặc không nên tồn tại nữa —— Con người Ngôn Hành Nhất bám víu vào cái bản mặt dày ấy mới sống đến tận bây giờ.
Song, khi An Tiểu Nguyên và Tiêu Chi Viễn bắt đầu chịu đựng đủ loại áp lực vì anh.

Tuy anh căm hận tên đầu sỏ Chu Cẩm, hận vì sao mỗi lần y xuất hiện đều khiến cuộc sống xung quanh anh đảo lộn không yên.

Nhưng anh bắt đầu không ngừng oán giận tại sao mình luôn mang phiền phức cho người khác.
Suy nghĩ “Nếu như không có tôi” nảy sinh từ đó.
Anh đã vốn tự trách bản thân mình, chuyện của Phương Tư xảy đến là đón giáng nặng nề không cách nào tưởng tượng nổi.
Anh thật không ngờ, vậy mà anh trai để lại khúc mắc với Phương Tư vì chị ra tay giúp mình năm ấy.

Dù anh biết rõ Ngôn Hành Tri đang cố gắng chối bỏ trách nhiệm, nhưng anh thừa biết trong lòng anh ta thật sự cho rằng tất cả là lỗi của thằng em trai này.


Anh không quan tâm Ngôn Hành Tri nghĩ mình ra sao, người anh trai có cùng suy nghĩ với cha anh hẳn là cả đời này cũng không bao giờ hiểu được con người Ngôn Hành Nhất.

Và Ngôn Hành Tri có quá quắt, nói năng có cay nghiệt mấy đi nữa đều không thể gây tổn thương cho anh.
Nhưng Phương Tư không phải vậy, chị vô tội.
Mà Ngôn Hành Tri dồn mọi thù hằn với em trai lên người Phương Tư.
Phương Tư đã nói vấn đề giữa hai người không bùng nổ do chuyện của Ngôn Hành Nhất cũng sẽ vỡ lở vì chuyện khác.

Hai người không chung cách nghĩ điểm nhìn, sớm muộn cũng phải mỗi người mỗi ngả.
Trọng điểm ở đây là “chuyện khác”, chứ không phải là “chuyện của Ngôn Hành Nhất”.
Cũng vậy, anh có thể nhẫn tâm ra tay tổn thương Tiêu Chi Viễn, nhưng không thể chịu đựng người khác thông qua anh mà làm đau hắn.

Với Ngôn Hành Nhất mà nói việc ấy chẳng khác nào “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại chết vì ta”.

Anh không muốn, càng không thể gánh nổi trách nhiệm.

Anh ngày càng phẫn hận bản thân cớ sao lại trao cho anh ta cơ hội mượn cớ tổn thương Phương Tư.
Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ lần come out với gia đình và Chu Cẩm phản bội đã là thảm kịch tồi tệ đau đớn nhất cuộc đời anh.

So ra hôm nay chỉ cần gắng gượng vượt qua khoảng thời gian này, về sau sẽ không còn gì là to tát.
Nhưng trong thâm tâm anh, sự kiện nọ đã đặt một vết nứt từ tận chân gốc rễ cái nền của lý trí, chỉ cần khẽ khàng đụng một cái cũng đủ để kẽ hở kia toác ra, gào thét lan vào sâu hoắm bên trong.


Nhiều năm trôi qua, thậm chí đến cả Ngôn Hành Nhất cũng không phát giác, cứ ngỡ rằng nó đã khép miệng.

Nhưng Tiêu Chi Viễn và Chu Cẩm lần nữa xuất hiện, và tiếng vỡ vụn vang lên bên tai anh rõ mồn một.

Mối bất hòa giữa Phương Tư và Ngôn Hành Tri tiếp tục giáng xuống đòn đánh trầm trọng.
Anh từ từ hồi tưởng lại quá khứ, giống như anh từng nói đùa với Tiêu Chi Viễn Vậy: Anh là tai họa —— Từng người, từng người một dính dáng đến anh đều không được yên thân.
Vì lo lắng cho Phương Tư, mấy ngày nay Ngôn Hành Nhất gọi điện cho chị rất nhiều lần.

Chỉ có điều Phương Tư ngày một chắc chắn với ý nghĩa của mình, hành động kiên quyết không chần chừ lê thê.

Chị thừa biết bên Ngôn Hành Tri sẽ không bao giờ chịu thỏa thuận ly hôn, lập tức liên lạc với luật sư lên kế hoạch tiến hành thủ tục đệ đơn đưa ra tòa.
“Thật lòng em không muốn thấy anh chị đi đến nước này.” Ngôn Hành Nhất nói.
“Chị cũng chẳng muốn thế đâu.” Phương Tư đáp, “Mà việc nào cũng có tính hai mặt, bọn chị mỗi người một ngả đối với cả hai đều là chuyện tốt.”
Ngôn Hành Nhất chỉ biết thở dài, không nói được gì.
“Bên cha mẹ phải làm sao bây giờ?”
“Gạt được thì gạt đi, gần đây sức khỏe mẹ không tốt, vẫn đang bất hòa to tiếng với cha.

Chờ sau này hẵng nói.” Vừa nhắc đến mẹ chồng, Phương Tư cũng bắt đầu than thở.
Không giống với mấy bộ phim truyền hình dài tập bình thường, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Phương Tư rất tốt đẹp.
Mẹ Ngôn là một người phụ nữ dịu dàng và có phần yếu đuối nhu nhược, cũng vì vậy mà mới nhẫn nhịn được tính tình chồng mình ngần ấy năm.


Bà không săm soi không hà khắc, dù không dám trái ý chồng mình nhưng cũng chưa bao giờ trách móc Phương Tư lấy một câu, bà thích cô con dâu này từ tận đáy lòng.
Đối với bà, Phương Tư vừa điềm đạm lại vừa hiếu thảo, tốt với chồng con lẫn cha mẹ chồng, là một người con gái tốt hiếm có.

Là một người chị dâu và bạn tốt của Ngôn Hành Nhất, Phương Tư giúp đỡ anh là điều hợp lý, không có gì đáng trách.

Vậy nên đôi lúc chồng mình mặt nặng mày nhẹ với con dâu, bà sẽ đỡ lời khuyên can.

Hai người đều bênh vực Ngôn Hành Nhất, rất thân thiết với nhau.
“Chờ cơ hội thích hợp vậy.” Dù Phương Tư nói thế, chị cũng không rõ bao giờ mới gọi là cơ hội thích hợp.
Ngôn Hành Nhất mở máy tính, còn chưa kịp mở bản thảo lên tin nhắn hỏi han ân cần của An Tiểu Nguyên đã nhảy ra khung chat.
“Mẹ nhà cậu chết trong xó nào rồi!?”
Ngôn Hành Nhất trả lời: “Ở trong xó ngày ngày hướng về phía trước.”
“Hướng về phía trước em gái cậu! Đủ số từ chưa?!”
“Cho thêm tí thời gian đi, sắp xong rồi.”
Không phải Ngôn Hành Nhất muốn nhây, mấy ngày nay anh thật không có thời gian lẫn tâm trạng viết.

Cảm hành sốt lên sốt xuống không nói, mấy chuyện thê thảm nát bươm vừa rồi bào mòn cả thể lực cả tinh thần anh đến kiệt quệ.
“Không phải tôi giục cậu, tôi mà muốn giục thì đã gọi cho cậu như nã súng liên thanh rồi.

Tôi chỉ đang thay họa sĩ Tiêu nhắc cậu lẹ tay chút xíu chừa thời gian cho người ta coi có đúng không?”
“…”
Suýt thì Ngôn Hành Nhất đã quên, công việc của anh và Tiêu Chi Viễn vẫn chưa xong.


Ngoại truyện bên anh có chưa xong cũng phải gửi cho Tiêu Chi Viễn trước thời hạn để vẽ tranh minh họa.
Từ sau lần ấy, anh và Tiêu Chi Viễn chưa từng liên lạc với nhau.
Mà ít lâu nữa thôi, có lẽ hai người cũng chẳng cần liên lạc với nhau thêm nữa.
Ngôn Hành Nhất cảm thấy mình đúng là cái loại đê tiện rẻ tiền, vừa bất chấp đến tàn độc với Tiêu Chi Viễn, lại vừa bạt mạng lưu luyến nhớ nhung.

Đừng trách Tiêu Chi Viễn hận anh, ngay cả Ngôn Hành Nhất anh đây còn khinh miệt chính mình.
“Cậu nói cho người ta biết tầm mấy hôm nữa thì xong.”
Ngôn Hành Nhất tắt cửa sổ khung chat, mở phần mềm soạn thảo văn bản lên, đọc qua nửa phần mình đã viết.
Giờ mới phát hiện đọc còn không nổi, huống gì bây giờ phải viết tiếp.
Cái thứ này đưa cho người ta đọc thế nào được?
Ngôn Hành Nhất gần như phát cáu xóa hơn phân nửa mấy chục ngàn chữ đã viết, lật ngược chi tiết trước đó lần nữa viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết liên tục lặp đi lặp lại.

Chậm chạp đến mức anh không chịu nổi.
Thực tế trong đầu anh không có ý tưởng gì cho ngoại truyện, bởi vì anh đã lý giải hết tất cả những gì cần giải thích.

Và rồi ở phần kết, anh giết nhân vật chính đi.
Tiêu Chi Viễn đã từng đoán kết thúc phải là một happy ending đoàn tụ.

Khi ấy anh đã cười đầy bí hiểm —— Từ thời điểm bắt tay vào viết câu chuyện này, anh đã sớm định đoạt nhân vật chính phải chết.
Không vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là Ngôn Hành Nhất không hề tin vào kết cục “Từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi”.
Có lẽ trước đây đã từng tin, bây giờ thì không.
Anh không biết lúc Tiêu Chi Viễn đọc được kết thúc này, có càng cảm thấy thất vọng về mình hơn không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận