Nhìn đôi mắt không hề có độ ấm kia, cuối cùng Ngôn Hành Nhất cũng biết cảm giác bị Tiêu Chi Viễn căm hận là như thế nào.
Rất lâu trước đây, anh đã từng nghĩ nhất định Tiêu Chi Viễn sẽ hận mình.
Nếu có cơ hội gặp lại, không biết hắn sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào đây?
Anh không nghĩ được —— Tiêu Chi Viễn đối xử với anh quá tốt, anh không tài nào tưởng tượng ra ánh mắt nào khác của Tiêu Chi Viễn ngoại trừ ánh mắt đong đầy thương yêu.
Bây giờ thì anh đã biết.
Đối mặt với nỗi thù hằn vừa rõ ràng vừa sâu sắc ấy, dường như bất kỳ lời biện bạch nào cũng trở nên yếu ớt và vô dụng.
Ngôn Hành Nhất kiềm chế cả cơ thể đang run lên bần bật, ba chữ “Tôi không có” chưa kịp đến bên môi đã biến mất.
Tiêu Chi Viễn lạnh lùng nhìn anh, như đang chờ một lời giải thích.
Thế nhưng Ngôn Hành Nhất từ bỏ.
Có lẽ trong lòng em tôi chính là loại người cặn bã đến tận xương tủy, thế thì em cứ nghĩ như vậy đi.
Với tôi mà nói thực sự chúng không khác gì nhau cả.
Em hãy cứ tiếp tục hận, tôi muốn xem đến cuối cùng em sẽ hận tôi đến mức nào.
“Nói xong chưa, tôi về được rồi?”
Ngôn Hành Nhất lạnh nhạt lên tiếng.
Ánh mắt Tiêu Chi Viễn lóe lên sự ngoan độc.
Trong nháy mắt ấy, Ngôn Hành Nhất suýt đã tưởng hắn muốn nhào tới bóp chết mình.
Đương nhiên Tiêu Chi Viễn không làm thế, hắn đã học được cách che giấu cảm xúc của mình.
Hắn lập tức trở về thái độ ôn hòa lễ độ của họa sĩ Tiêu, xuống tầng nói Cao Lăng đưa Ngôn Hành Nhất ra bến xe.
Có lẽ là nhận ra tâm trạng của anh không ổn, dọc đường về Cao Lăng không dám mở miệng.
Ngôn Hành Nhất trầm mặc lên xe buýt về nhà, nín lặng ngồi suốt cả đêm.
“Tôi đã biết anh ghê gớm từ lâu rồi.
Nhưng không ngờ anh còn tàn nhẫn hơn cả tôi tưởng tượng.”
Lời nói ấy lẫn ánh mắt rét buốt như băng kia của Tiêu Chi Viễn chiếm trọn lấy khối óc của Ngôn Hành Nhất.
Tuy đã chuẩn bị cho việc bị căm hờn thù hận, nhưng khi hiện thực ập đến mọi lực lượng của anh vẫn bị đánh cho tan tành.
Anh không ngờ rằng nó lại đau đớn đến vậy, phải gom góp toàn bộ lý trí mới có thể rời khỏi nhà Tiêu Chi Viễn với gương mặt lạnh tanh không đổi sắc.
“Không nên thành ra thế này… không nên thành ra thế này…”
Ngôn Hành Nhất cuộn mình co ro trong góc sofa, vòng tay ôm lấy bờ vai mình —— Rõ ràng đang giữa một đêm hè oi nồng, vậy mà anh lại lạnh lẽo đến độ khớp hàm run lên.
Anh ngơ ngơ ngác ngác mấy ngày liền, không viết nổi lấy một chữ.
Anh lặng người trống rỗng ngồi trước máy tính, hầu như cả ngày không cũng hạ được tay gõ xuống.
Anh muốn làm việc, nhưng vừa nghĩ tới công việc là lại nghĩ đến Tiêu Chi Viễn, nghĩ đến Tiêu Chi Viễn là đoạn hội thoại ấy sẽ tự động bật mở phát lại trong đầu anh hết lần này đến lần khác —— Ngôn Hành Nhất rơi vào trạng thái lo âu và cáu kỉnh cực độ.
Anh muốn tìm tài liệu, lật tung sách trên kệ nhưng không biết mình phải tìm gì.
Anh rút một quyển sách đọc được vài tờ lại gấp vào, lấy thêm một quyển rồi lại bỏ qua, lúc tỉnh táo lại mới phát giác mình đứng giữa một đống sách.
“Chết tiệt!” Anh nện đầu mình vào giá sách, trán đỏ au lên: “Mày tỉnh lại đi Ngôn Hành Nhất!”
“Darling ~ Darling ~ Darling ~ “
Không biết ca khúc của nữ thần mà An Tiểu Nguyên thích nhất vang lên từ góc nào.
Đó là nhạc chuông của riêng An Tiểu Nguyên, cách đây không lâu anh bị chính chủ ép cài.
Ngôn Hành Nhất mò mẫn nửa ngày trời cũng không thấy điện thoại mình đâu, may mà An Tiểu Nguyên cứ kiên trì gọi liên tục, rốt cuộc nó cũng chui ra khỏi đống tạp chí và rác rến tích tụ trên bàn trà.
“Này, cậu đi lựa nhà lẹ lẹ đi.”
Không ngờ câu đầu tiên An Tiểu Nguyên nói lại là thế này, giọng điệu y đúc Phương Tư.
“Hả?”
“Hả gì mà hả, có chuyện cần thông báo với ẩn sĩ lên thành đây, cậu ở xa thế bất tiện bao nhiêu không biết nữa!”
Gần đây số lần anh lên thành phố nhiều hơn cả bảy năm rồi cộng lại, Ngôn Hành Nhất day day mi tâm, gần như không chống trả, hỏi thẳng: “Lại có chuyện gì.”
“Cậu có thể chuẩn bị tâm lý trước.”
“Nói, cậu bị bệnh nan y hay tiểu thuyết của tôi tạm dừng rồi?”
“Phắn mẹ cậu đi.” An Tiểu Nguyên hiếm khi chửi tục còn nghiêm túc như vậy, “Lời nói của tôi thật sự không có miếng sức nặng nào, người bên trên hỏi sự tình cụ thể tôi không biết, tôi không ngăn việc đó lại được.”
Ngôn Hành Nhất lờ mờ biết “việc ấy” chỉ cái gì.
An Tiểu Nguyên nói sơ qua chuyện Chu Cẩm và Tiêu Chi Viễn từng có đụng chạm, đương nhiên cấp trên đã hỏi vì sao.
An Tiểu Nguyên đâu có tự tiện vẽ bừa được, lại nói việc liên quan đến đời tư cá nhân của người khác Quân Tửu không muốn nói thẳng, anh ta cũng không cách nào moi ra.
Càng mập mập mờ mờ thì chuyện càng có vẻ nghiêm trọng, vì vậy tổng biên tập quyết định tạm gác việc này lại thật.
Giữa lúc An Tiểu Nguyên đang thở phào nhẹ nhõm, ông tổng mới không biết nghe đâu được chuyện tạp chí có một tác giả tên Quân Tửu như thế, hỏi có phải Quân Tửu tên là Ngôn Hành Nhất không? Tổng biên tập nơm nớp lo sợ đáp đúng là vậy, thầm nghĩ bụng không phải định lôi chuyện cũ ra chứ?
Thế mà té ra những gì ông chủ mới nói không hề giống thế, anh ta nói mình và Ngôn Hành Nhất tốt đẹp thế nào, thân thiết bao nhiêu, sau khi anh ta ra nước ngoài thì nhiều năm rồi hai người không gặp lại nhau, anh ta còn nói mình rất nhớ anh, có thể giúp anh ta sắp xếp cơ hội cho cả hai cùng ăn một bữa cơm hay không.
Tổng biên tập nghe cũng không giống giả lắm, muốn hỏi “Nhưng Quân Tửu nói quan hệ giữa hai người không quá tốt” thì kém duyên quá.
Vì vậy tổng biên đáp “Không thành vấn đề”, sau đó đặt hết trọng tâm câu chuyện lên người Ngôn Hành Nhất, kể dạo này thầy Quân Tửu rất bận rộn, cuốn tiểu thuyết sắp được tái bản và người phụ trách phần tranh minh họa là vị họa sĩ họ Tiêu tiếng tăm lẫy lừng kia.
Tổng biên tập thử thăm dò nói cái tên Tiêu Chi Viễn kia ra, kết quả ông chủ mới không có tí phản ứng nào, còn nói thêm hình như vị họa sĩ này và thầy Quân Tửu có quen biết nhau, hình như cũng khá thân thiết.
Chu Cẩm nghe vậy còn cười, nói Ngôn Hành Nhất của chúng ta là như vậy đấy, quan hệ rộng rãi, đừng nói họa sĩ không, thời đại học còn từng diễn kịch sân khấu đây? Suýt nữa đã lấn sân vào giới giải trí rồi.
Từ “bạn học cũ” nhoáng cái đã thành “Ngôn Hành Nhất của chúng ta” rồi.
Tổng biên tập lạ lùng, thấy thế nào cũng không giống như Chu Cẩm đang vờ vịt làm bộ.
Vì vậy sấn thêm bước nữa hỏi ngài không nhận ra họa sĩ Tiêu à? Chúng tôi còn cứ nghĩ ba người là bạn bè nhau.
Chu Cẩm nghĩ ngợi một lúc, nói tôi thật sự không quen ai bên hội họa hết.
Tổng biên tập giới thiệu Tiêu Chi Viên một hồi, Chu Cẩm còn vỗ tay khen nhân vật tầm cỡ thế này chúng ta phải giữ lại thôi, năm nay công ty có vài dự án điện ảnh là nguồn thu hút vốn đầu tư chính yếu.
Hay là như vầy, chúng ta liên hệ với họa sĩ Tiêu đi, tôi cũng muốn làm quen với anh ta.
Tổng biên tập một hơi nhận lời, quay sang lại ái ngại hỏi An Tiểu Nguyên, rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?
An Tiểu Nguyên cũng chẳng hiểu ra làm sao, nhưng anh ta biết Ngôn Hành Nhất không hề nói dối, càng không có lý do gì để nói dối.
Tổng biên tập mất vui, nghĩ có khi nào Ngôn Hành Nhất chuyện bé xé ra to, vậy nên không nói trước tiếng nào với An Tiểu Nguyên đã liên lạc thẳng với Tiêu Chi Viễn hỏi vụ thiệp cưới, tất nhiên còn phải mượn cái tên Ngôn Hành Nhất ra.
Theo góc nhìn của họ, Tiêu Chi Viễn đến đây vì Ngôn Hành Nhất, Chu Cẩm cũng ở phía Ngôn Hành Nhất, vì vậy chuyện mời Tiêu Chi Viễn thiết kế thiệp cưới cho Chu Cẩm Ngôn Hành Nhất sẽ là điểm then chốt.
Quan trọng hơn, lúc nghe nói đến chuyện này Tiêu Chi Viễn cũng không có phản ứng gì quá đặc biệt, chỉ đáp: “Nếu đã vậy, tôi nhất định phải giúp chuyện của bạn tác giả Ngôn”, gương mặt mang theo ý cười nhận lấy danh thiếp của Chu Cẩm.
Ngôn Hành Nhất nghĩ thầm, phải rồi, em ấy tích hết lại cho tôi xem cả đấy.
“Chắc là bên họa sĩ Tiêu đã biết rồi.”
Ngôn Hành Nhất “ừm” một tiếng: “Đã nói với tôi rồi.”
An Tiểu Nguyên lại “đụ” thêm lần nữa.
“Rốt cuộc giữa mấy người các cậu là sao vậy.”
Ngôn Hành Nhất phát ra một tiếng cười khô khốc: “Đúng vậy, tôi cũng muốn biết là chuyện gì đang xảy ra lắm đây.
Suy xét kỹ lưỡng thêm một chút, đúng thật Chu Cẩm đến tận bây giờ cũng chưa từng nghe qua cái tên Tiêu Chi Viễn.
Lần chạm mặt duy nhất cũng chỉ nghe Ngôn Hành Nhất gọi “Chi Viễn” hai lần, đương nhiên càng không biết hắn vẽ tranh.
Đó là nguyên do mà anh ta trông không hề có vẻ vờ vịt, anh ta thật sự không biết hắn.
Không thấy mặt còn đỡ, gặp rồi có ngu mấy nữa cũng phải nghĩ ra.
Dù sao, người nọ cũng đã từng là người từng đánh đấm với mình một trận cơ mà.
“Tới đâu hay tới đó đi.” Ngôn Hành Nhất từ bỏ việc đối phó cả hai người họ, “Mặc kệ hai người, nói tôi biết thời gian địa điểm đi, nhớ nói Ngôn Hành Nhất sẽ đến đúng giờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...