Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu


Một ngày trước khi lên đường, Ngôn Hành Nhất nhận được tin nhắn từ Chu Cẩm.
“Hành Nhất, là tôi Chu Cẩm đây.

Đã lâu không gặp, em tiện nghe điện thoại của tôi một chút được không?”
Cảm giác cẩn trọng lấp đầy giữa những con chữ.
Ngôn Hành Nhất cười nhạt, tên này tỏ vẻ yếu thế gì cơ chứ? Không phải người biết thừa tôi không thể nổi đóa trước ban biên tập nên mới bày cái lý do đàng hoàng ra ép tôi gặp mặt chính là tên hồ ly cậu đây à?
Mười phút sau, một dãy số xa lạ xuất hiện trên màn hình.

Như thể cả tiếng chuông điện thoại cũng khúm núm khép nép, vừa reo được ba lần Ngôn Hành Nhất đã nghe máy, không mặn không nhạt lên tiếng: “A lô.”
Chu Cẩm ở đầu bên kia thở phào một hơi: “Cảm ơn em đã chịu nghe điện thoại của tôi, Hành Nhất.”
Anh nở nụ cười, gần như là nịnh hót: “Tôi nào dám không tiếp điện thoại của ông chủ mới chứ!”
Chu Cẩm nghẹn họng nửa buổi trời không nói được gì, cười khổ thừa nhận.
“Phải, nếu không có quan hệ này tôi đã không thể gặp được em.”
“Ngài gặp tôi xong rồi thì?”
“Tôi… tôi chỉ muốn nhìn thấy em một lát, xem bây giờ em có ổn không.”
Ngôn Hành Nhất lạnh lùng: “Vốn đang rất tốt đẹp đấy, bây giờ thấy ngài rồi thì không.”
“Hành Nhất, em đừng như vậy…” Chu Cẩm gần như là van xin, “Tôi biết mình có lỗi với em cả đời này, tôi cũng… không có suy nghĩ dư thừa nào nữa.

Em cũng biết mà, tôi —— sắp kết hôn rồi.”
Giọng điệu của Chu Cẩm đầy đắng chát, Ngôn Hành Nhất im lặng không nói gì.
“Xem như bạn học cũ, dù rằng chỉ là đã từng…” Y cứ như học sinh tiểu học đang đối diện với vị giáo viên rất nghiêm khắc, cẩn thận chọn từng từ từng chữ một, rất chợ làm Ngôn Hành Nhất tức giận, “Chúng ta gặp mặt nhau một lần, có được không em?”
Bất kể là Chu Cẩm của hiện tại hay Chu Cẩm ngày trước, e rằng cũng không có chuyện ăn nói với điệu yếu thế khép nép như thế.
Nhưng Ngôn Hành Nhất chỉ thấy phiền.
“Chu Cẩm, gặp một lần hay gặp vài lần nữa thì có nghĩa lý gì?”
“Hành Nhất, tôi không hy vọng em có thể tha thứ cho tôi!” Chu Cẩm vội vàng lên tiếng, “Đương nhiên tôi rất mong mình nhận được sự tha thứ của em.


Dù chỉ một chút thôi, tôi hy vọng chúng ta có thể như… như những người bạn…”
Ngôn Hành Nhất thở dài thườn thượt, cảm giác kiệt quệ xộc khắp toàn thân anh.

Chu Cẩm làm anh mệt mỏi, anh cũng thấy phát mệt giùm Chu Cẩm.
Lòng hổ thẹn người này ôm ấp với anh cũng chính là cảm giác tội lỗi của anh trước Tiêu Chi Viễn, có lẽ cả đời này cũng không thể biến mất.
Chu Cẩm là một kẻ phản bội, một tên cặn bã, nhưng hết lần này đến lần khác người này vẫn còn chừa lại nửa phần lương tâm chứ không hoàn toàn là người xấu từ đầu đến chân.
Cuối cùng vẫn chẳng phải một tên trơ tráo không biết sợ, đó là lý do mà Chu Cẩm tuyệt vọng cầu xin bằng được sự tha thứ của Ngôn hành Nhất.

Anh ta muốn tìm thấy chút an ủi cho nửa phần lương tâm bị hành hạ bởi hổ thẹn và tội lỗi.
Chu Cẩm ích kỷ, nhưng không ích kỷ cách triệt để như Ngôn Hành Nhất.
“Chu Cẩm, rốt cuộc cậu muốn gì…”
Ngôn Hành Nhất cảm giác mọi cuộc đấu tranh của mình đều trở nên vô nghĩa.
Anh liều mình tồn tại để kháng cự vùng vẫy, vì để bản thân không bị tổn thương lẫn không làm tổn thương người khác, sau đó lại chui về lớp vỏ tham sống sợ chết.

Nhưng đến tận cùng vẫn không cách nào chống lại dòng chảy của số phận; những gì anh trốn tránh, những gì anh sợ hãi đều đang trả về anh gấp bội.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, có muốn trốn tránh mấy cũng thành vô ích.
Ngôn Hành Nhất buông.
“Hành Nhất, tôi chỉ muốn thỉnh thoảng mình có thể nói với em đôi câu thế này là được rồi.”
Trước khi cúp điện thoại Chu Cẩm đã nói như vậy.
Rất lâu trước kia, cái thời Chu Cẩm vẫn còn theo đuổi Ngôn Hành Nhất cũng đã nói: “Chỉ cần được thỉnh thoảng nói chuyện với cậu đã là tốt lắm rồi.”
Chu Cẩm cho rằng Ngôn Hành Nhất đã bị thuyết phục, cho rằng anh vẫn còn giống trước, chỉ cần mình hòa nhập một chút vào cuộc sống của anh anh sẽ lần nữa cun cút nhận lấy.
“Đã bao nhiêu năm thế rồi mà có mấy cái mánh mãi cũng không chịu đổi à.” Ngôn Hành Nhất đọc tin nhắn Chu Cẩm vừa gửi đến: Ngày mai tôi ra bến xe đón em.
Anh hừ một tiếng, ném điện thoại lên bàn trà.
Đã không còn chút sức lực nào để đối phó với bất cứ ai nữa, dù là Chu Cẩm hay là Tiêu Chi Viễn.

Hôm sau, vừa xuống xe quả nhiên Ngôn Hành Nhất đã thấy y đang chờ mình.
“Vẫn chưa đến giờ hẹn bữa tiệc tối, để tôi đưa em đến khách sạn rồi mình tìm nơi nào ngồi một lúc được không?”
Từ lúc lên xe Ngôn Hành Nhất chỉ quay đầu sang nhìn cửa sổ, nhạt nhẽo “Ừ” một tiếng.
Dọc đường đi Chu Cẩm có hỏi cái gì anh cũng chỉ trả lời ngắn gọn trong vòng hai, ba chữ.

Chu Cẩm nghĩ anh không muốn nói chuyện với mình, ngượng ngùng ngậm miệng.
Đặt phòng sắp xếp đồ đạc xong, Chu Cẩm chở Ngôn Hành Nhất đến một quán cà phê yên tĩnh.

Trên chiếc ghế dài gần cửa sổ tầng hai, anh cúi đầu khuấy tách cà phê, nghe Chu Cẩm hơi cáu bẳn cúp ngang điện thoại của cấp dưới phía đối diện, sau đó nói xin lỗi anh.
“Không việc gì.” Ngôn Hành Nhất cầm tách cà phê nhấp một ngụm, thoáng cau mày.

Đó giờ anh chưa từng thích mùi lẫn vị của cà phê, chẳng qua lười nói cho Chu Cẩm biết.
“Hành Nhất, có phải em gầy quá rồi không.” Y nhìn anh chăm chú.
“Không.”
“Em chú ý chăm sóc mình nhiều hơn, ngày nào cũng thức đêm thức hôm không tốt cho sức khỏe.”
“Ừ.”
Chu Cẩm rất xấu hổ, cố gắng tìm đủ chủ đề mới có thế làm cuộc đối thoại này tiếp tục, vì vậy bắt đầu đi sang chuyện làm ăn: “Lần này người họa sĩ tranh minh họa hợp tác với em rất giỏi, tuổi trẻ lại có tài, nghe nói đó là bạn em à?”
Ngôn Hành Nhất nghe vậy, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Chu Cẩm, nhưng vẫn không nói gì.
“Phương diện này em luôn hơn tôi nhiều, xung quanh lúc nào cũng có rất nhiều bè bạn.” Chu Cẩm nghĩ anh có hứng thú, nói tiếp, “Nhân cơ hội này chúng ta làm quen với nhau, có lẽ sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”
Ngôn Hành Nhất nhìn Chu Cẩm, điệu bộ cười như không làm y phát hãi.
“Sao thế Ngôn Hành Nhất…”
“Chu Cẩm,” Ngôn Hành Nhất chậm rãi mở miệng, “Cậu khờ thật hay đang giả ngu?”
Chu Cẩm hoàn toàn không nghĩ ra được gì.
“Cậu không biết Tiêu Chi Viễn là ai thật?”
Nghe anh nói vậy, Chu Cẩm nhạy cảm nhận ra có vấn đề: “Tôi —— từng gặp anh ta?”

“Đâu chỉ gặp mặt, còn đánh nhau một trận cơ.”
Chu Cẩm ngẫm nghĩ gần một giây đồng hồ, sắc mặt y thoắt cái trở nên đầy hung hiểm đáng sợ.

Y khó khăn rít ra một câu từ kẽ răng mình: “Cậu ta là thằng nhóc quỷ đó?”
Thấy Ngôn Hành Nhất gật đầu, Chu Cẩm siết chặt tay im lặng hồi lâu, mặt xanh lại: “Em và cậu ta quả nhiên…”
“Bọn tôi không quen nhau.” Ngôn Hành Nhất ngắt lời không chút khách sáo.
Hiển nhiên Chu Cẩm không tin: “Vậy tại sao cậu ta yêu cầu vẽ tranh minh họa cho em?”
“Dù tôi là một tác giả kém cỏi, nhưng cũng có vài độc giả mắt kém thích tiểu thuyết tôi viết.” Ngôn Hành Nhất nhìn y, giọng điệu đầy tự giễu, “Ngài là ông chủ, ngài nhìn không thuận mắt thì đuổi tôi đi được thôi mà.”
“Hành Nhất, em biết tôi không thể…”
“Còn nữa,” Ngôn Hành Nhất không cho y cơ hội mở miệng, “Bây giờ tôi và Tiêu Chi Viễn là quan hệ công việc đơn thuần, với ngài cũng không khác.

Công ty là của ngài, ngài muốn thế nào thì sẽ là thế ấy.

Ngài có muốn bữa cơm này xuất hiện thêm lần nữa tôi cũng không cản —— Tôi không ngại vứt ngài đi thêm lần nữa.”
Chu Cẩm né tránh ánh mắt anh.
“Hối hận vì bày ra bữa ăn hôm nay rồi?” Ngôn Hành Nhất cười nhạt, “Tôi đã nói mà, ngài muốn gặp tôi bằng cách này không có chút nghĩa lý gì đâu.”
Ngôn Hành Nhất cũng không có ý định kích thích Chu Cẩm, càng không kích động tâm tình của y.

Mà anh chỉ muốn để Chu Cẩm biết rõ, cả anh lẫn Tiêu Chi Viễn đều không phải người y nên dính líu tới.
Sự việc hoang đường thế này không nên xuất hiện lần thứ hai.
Chu Cẩm luôn đặt thể diện của y lên trên mọi thứ, đặc biệt là liên quan đến việc làm ăn trong gia tộc.

Dù y biết rõ mình và Tiêu Chi Viễn từng động tay động chân với nhau, y tuyệt nhiên vẫn sẽ tiếp mặt mỉm cười vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Người khởi xướng là y, y phải làm cho xong vở tuồng vui này.
Xuất phát từ những lý do cá nhân, việc có quan hệ với Chu Cẩm đã là tai bay vạ gió với Tiêu Chi Viễn, không thể cho người này trở thành phiền phức.
Cả hai ngồi trơ ra đến tận giờ hẹn, Chu Cẩm mới ủ dột lái xe đến nhà hàng.
“Em với cậu ta thật sự không ở bên nhau à?”
Tại một điểm đèn đỏ sắp không thể vượt qua, Chu Cẩm sốt ruột bóp kèn xe.


Y vừa lái vừa nhịp nhịp trên tay lái, không kiềm chế được hỏi Ngôn hành Nhất.
Anh nhịn câu trả lời “Liên quan đếch gì đến chuyện của cậu” vào trong, nói “không”.
“Nhưng tôi nhìn ra được cậu ta thích em.”
Ngôn Hành Nhất hừ lạnh: “Vì đánh ngài à? Nếu ngài không làm chuyện thừa thãi thì đã chẳng ai thèm động tay động chân.

Em ấy mà không đánh thì tôi sẽ là người ra tay.”
“Xin lỗi, Hành Nhất, tôi…”
Thấy Ngôn Hành Nhất nổi giận, Chu Cẩm bấm bụng nuốt bực im miệng, im ắng cả dường đến nhà hàng.
Không đợi Chu Cẩm dừng hẳn, Ngôn Hành Nhất đã mở cửa xe ra ngoài trước.
“Tác giả Ngôn.”
Vừa bước một chân lên bậc thang nhà hàng, Ngôn Hành Nhất đã nghe thấy giọng nói rất quen thuộc vang lên từ sau lưng mình.

Tiêu Chi Viễn đi đến từ bên còn lại, thoạt trông như cũng vừa tới nơi.
“Anh…” Thấy mặt Ngôn Hành Nhất, Tiêu Chi Viễn thoáng nhíu mày như muốn nói điều gì.
“Hành Nhất, chờ tôi!”
Chu Cẩm đỗ xe xong nhanh chân đuổi theo Ngôn Hành Nhất.
Ba người hội ngộ sau bảy năm không gặp.
Trong nháy mắt nhìn thấy Chu Cẩm, Tiêu Chi Viễn nhìn Ngôn Hành Nhất bằng ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương tủy, như thể muốn đóng băng cả không khí.

Ánh nhìn nọ chậm rãi rơi trên người anh, sau đó quay về phía Chu Cẩm.
Càng đến gần, Chu Cẩm đã hoàn toàn nhận ra Tiêu Chi Viễn.
Hai người dừng lại trên bậc thang, nhìn người còn lại với vẻ lạnh tanh.

Ngôn Hành Nhất bị kẹp ở chính giữa thấy hô hấp của mình đã tắc nghẽn hết cả.
“Họa sĩ Tiêu.” Chu Cẩm chậm rãi nhả ra ba chữ nọ, như đang thưởng thức cuộc gặp gỡ nồng nặc mùi thuốc súng giữa mình và người kia.
Vẫn là gừng càng già càng cay, kinh nghiệm đưa đẩy của Chu Cẩm nhỉnh hơn, y nhếch môi cười không lộ chút sơ hở: “Đã lâu không gặp.”
Tiêu Chi Viễn cũng mỉm cười, bắt lấy bàn tay vươn ra của Chu Cẩm: “Chào anh Chu, đã lâu không gặp.”
Ngôn Hành Nhất khe khẽ chớp mắt, khó lòng diễn tả nổi nỗi cay đắng ngập ứ trong cơ thể mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận