Ngân Hồ

Ngưu Nhị nhìn nhìn tiệm mì Thất Ca, giọng nói hơi dịu lại:
- Tuy nhà các ngươi dựa vào hoàng thành nhưng đây là quy củ buôn bán xưa nay, dù là cửa hàng của Hoàng quý phi cũng phải nộp phí. Nhà các ngươi phải tăng phí thêm ba tháng nữa, sau đó thì nộp như bình thường.

Nói chuyện với Thiết Tâm Nguyên rất dễ khiến người ta quên mất tuổi thật của hắn, ít ra đến bây giờ Ngưu Nhị vẫn đối xử với hắn như người lớn. Thiết Tâm Nguyên thật sự giống những đứa trẻ từ nhỏ lăn lộn trên đường, chỉ có điều mặt không đầy rỗ như bọn chúng mà thôi. Con của người nghèo thì sớm trưởng thành, một đứa con nít ở Tây Thủy Môn lươn lẹo là chuyện thường.

Thiết Tâm Nguyên đứng dậy đi khỏi, đi được nửa đoạn liền quay đầu lại, cúi đầu nhìn Ngưu Nhị đang nằm ngủ trên đất:
- Không phải là bản thân ngươi muốn thu thêm chứ?

Ngưu Nhị mở một mắt ra, nói:
- Lão tử đã sớm nói rồi, là ta thua bạc hết tiền, chẳng lẽ ngươi bảo ta đi nói với đường chủ là không có tiền?

Thiết Tâm Nguyên ngồi chồm hổm nhìn thẳng vào Ngưu Nhị, hỏi:
- Thương gia ở Tây Thủy Môn đều biết ngươi là một người rất quy củ, sao ngươi không làm đường chủ Toan Nghê Bang?

Ngưu Nhị cười:
- Tiểu tử, lời ngươi nói mấy ngày trước lão tử đều hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận mới thấy, nếu hiện giờ lão tử đứng lên phất cờ chỉ sợ sẽ chết rất nhanh.

- Võ công ngươi cao nhất trong Toan Nghê Bang phải không?


Ngưu Nhị nhếch miệng cười:
- Lão tử đây là hán tử chui ra từ núi thây biển máu, cái bọn gà đất chó kiểng trong bang là con mẹ gì!

- Vậy tại sao ngươi không phải đường chủ? Không phải bọn người các ngươi tôn trọng nhất là nắm đấm sao?

Ngưu Nhị xua tay đuổi Thiết Tâm Nguyên đi như đuổi ruồi:
- Bọn chúng đông hơn!

Thiết Tâm Nguyên gật gù ra vẻ đã hiểu, sau đó phủi mông đi về cửa hàng. Bất kể thế nào, ngày mai cũng phải đưa cho Ngưu Nhị một quan tiền…

Bầu trời xế chiều đầy mây đen, không bao lâu liền bắt đầu mưa, nắng nóng nhanh chóng bị xua đi. Vương Nhu Hoa đang ngủ gật trên quầy ngẩng đầu dậy, thấy con mình đang bận bịu tứ phía liền gục đầu ngủ tiếp.

Nàng rất yên tâm giao cửa hàng cho con mình, đứa nhỏ này chưa từng tính sai sổ sách bao giờ. Nói gì sổ sách ở cửa hàng nhỏ, đến lớn như các khoản tính hàng năm thì cũng chưa từng sai một mảy.

Cửa hàng chật ních người, Ngưu Nhị cũng len vào trong biển người. Đột nhiên không biết ai hỏi một câu:
- Ngưu Nhị, ngươi muốn làm đường chủ Toan Nghê Bang hả?

Ngưu Nhị chỉ cười lạnh, không thèm để ý. Lúc nào cũng có vài người nhàm chán đồn đãi những chuyện nhảm nhí.

Thiết Tâm Nguyên lấy một xâu tiền từ quầy ra, cũng không bọc lại mà đưa thẳng cho Ngưu Nhị:
- Đây là tiền phí của ngươi.

Một ông chủ tiệm trà đội mũ xanh kinh ngạc hỏi:
- Nhóc Nguyên, không phải mẹ con đã nộp tiền phí tháng này rồi sao? Sao lại nộp nữa?

Thiết Tâm Nguyên chỉ cười không nói.

Ngưu Nhị cầm lấy xâu tiền đeo lên cổ, nhìn ông chủ tiệm trà, hỏi:
- Sao, lão muốn nói gì?

Ông chủ tiệm trà nhất thời tái mặt, hai tay xua xua:
- Không có, không có! Ngài cứ tự nhiên!


Ngưu Nhị nhìn bầu trời u ám, thấy cơn mưa dần nhỏ lại liền đeo xâu tiền trên cổ lao ra màn mưa, bước đi rất vội.

Ông chủ đội nón xanh thấy Ngưu Nhị đi xa mới dám lẩm bẩm:
- Nhìn bộ dáng Ngưu Nhị đúng là muốn làm đường chủ thật rồi…

Sắc trời dần tối, đây đã là lúc về nhà ăn cơm, dù mưa có lớn hơn cũng không thể núp được nữa.

Biển người trong tiệm dần giải tán, Vương Nhu Hoa an bài cho hai bà thím tối nay ở lại trong tiệm, còn hai mẹ con nàng thì lấy một cái áo tơi đội lên đầu rồi tất tả chạy về nhà. Hồ ly thì phải đeo một cái túi tiền không lớn, cố sức chạy trong mưa. Nó thấy mẹ con Thiết Tâm Nguyên chạy xa, dằn dỗi kêu to hai tiếng rồi ra sức chạy theo.

Vương Nhu Hoa từ đầu tới cuối vẫn không hỏi đến chuyện xâu tiền kia. Con nàng làm việc rất có nguyên tắc, nếu nó đã đưa xâu tiền cho Ngưu Nhị thì nhất định phải có lý do nào đó. Nàng cho rằng không ai lừa gạt được con mình.

- Nguyên nhi à, mẹ hỏi rồi, Lương tiên sinh ở cầu Thượng Thổ đã đồng ý nhận tiền dạy học cho con, bất quá nghe người ta nói tiền dạy học không thể quá rẻ, phải thêm ba phần lễ nữa mới được.

Thiết Tâm Nguyên cười nói:
- Mẹ không cần lo, hôm nay con đã đóng tiền học cho tiên sinh rồi, chỉ có một xâu tiền thôi.

Vương Nhu Hoa cảnh giác dòm dòm ngoài cửa, nhỏ giọng nói:
- Đứa nhỏ này, không phải Hạ Tủng sẽ bị chém đầu sao? Con không thể bái y làm thầy, như vậy con sẽ bị liên lụy đó.

Thiết Tâm Nguyên bưng chén cháo húp sạch, sau đó nói:
- Người này không chết đâu, Đại Tống trước giờ đều không giết đại phu, huống chi Hạ Tủng là nhân vật quan trọng trong giới sĩ phu Đại Tống.


- Con muốn mẹ tránh việc nhận thêm cáo mệnh khác thôi, đi theo Lương tiên sinh ở cầu Thượng Thổ không thể đạt được mục tiêu, chỉ có theo Hạ Tủng mới có thể.

- Cho dù y không bị chém đầu nhưng hắn không nhất định tránh được kiếp nạn đâu.

- Mẹ à, nếu Hạ Tủng không gặp kiếp nạn thì mẹ nghĩ con có cơ hội bái làm học trò của y sao? Coi như Hạ Tủng gặp xui xẻo nhưng một bụng học vấn của y lại là thật, chẳng lẽ mẹ nghĩ học vấn của Hạ Tủng kém hơn Lương tiên sinh ở cầu Thượng Thổ hả?

- Lương tiên sinh đương nhiên kém hơn Hạ Tủng, ông ta còn không bằng cả gót chân của Hạ Tủng. Năm xưa…

Thiết Tâm Nguyên thấy mẹ mới nói được nửa câu thì ngưng liền kỳ quái, lại thấy sắc mặt mẹ mình thoáng tái đi, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
- Hạ Tủng không phải người tốt đâu!

Thiết Tâm Nguyên cười:
- Con chưa từng muốn mời một người tốt làm thầy của mình. Nếu như con tâm thuật bất chánh thì đương nhiên sẽ muốn mời một vị tiên sinh thông đạt để bù đắp tâm trí của mình. Nhưng con là một cậu bé ngoan, đương nhiên phải mời một người mưu mẹo, nham hiểm một chút để dạy những kinh nghiệm phòng thân, tránh cho sau này bị người ta bán lúc nào còn không biết.

- Nguyên nhi à, Hạ Tủng thật sự không phải người tốt đâu. Nếu có tiên sinh khác thì mẹ cũng không muốn con nhận y làm thầy.

Thiết Tâm Nguyên cười:
- Mẹ không nói rõ ràng thì làm sao con biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui