Trùng Khánh sau một
đêm, Phùng Tùng và Vương Huy đã làm hòa, còn Trương Đình lại vô cùng đen đủi. Cô ấy và bạn trai bị bà quản lý ký túc xá bắt được ngay tại trận.
Cứ như thế, trương Đình chỉ có thể cầu xin Châu Tuệ viết kiểm điểm giúp
mình.
Vì tình nghĩa chị em, Châu Tuệ đành viết bản kiểm điểm
hơn mười nghìn chữ, còn rủ các chị em khác cùng nhau cầu xin cô Thái tha cho Trương Đình. Đương nhiên, hai cô nàng Tứ Xuyên sẽ không thèm giúp
đỡ Trương Đình. Còn Trương Đình lại một mực hoài nghi rằng có phải hai
người kia đã bán đứng mình hay không.
Trương Đình nghiến răng
nghiến lợi nói, cô ấy nhất định phải chiến đấu với hai cô nàng kia đến
cùng. Trong ký túc xá nữ, chuyện cậu tranh tôi đấu kiểu Chân Hoàn(1) này đã khá phổ biến, song, điều khiến Châu Tuệ buồn bực nhất là, cô đã quen với kiểu tranh đấu này, nhưng không quen nổi với việc mắng chửi kinh
điển giữa tiếng Tứ Xuyên và tiếng Trùng Khánh. Điều này khiến Châu Tuệ
nghe mà đầu óc như bị mây mù che phủ, cứ như đỉnh núi Tấn Vân, thoắt ẩn
thoắt hiện.
___________________________
(1) Chân Hoàn: Xây dựng dựa trên hình tượng Hi quý phi của nhà Thanh. Chân Hoàn từ một thiếu nữ hiền lành, không màng danh lợi, thế sự, dưới sự hãm hại của những thế
lực hiểm ác trong chốn thâm cung đã buộc phải trở nên tàn nhẫn, quyết
đoán để tự cứu mình.
Trường học tổ chức cho các lớp đi du
lịch, nơi họ đặt chân đến đầu tiên là núi Tấn Vân thuộc Bắc Bộ. Núi Tấn
Vân còn có tên gọi khác là Tiểu Nga Mĩ, thiên nhiên tươi đẹp, lãng mạn
vô cùng.
Quãng thời gian đại học, hình thức du lịch tập thể
rất dễ nảy sinh tình yêu. Châu Tuệ rất chờ mong chuyến đi du lịch này,
bởi vậy mà cô cố ý trang điểm cho mình thêm phần “Tây”. Kiểu “Tây” này
không phải là Tây trong Thập Lý Dương Tràng(1) của Thượng Hải xưa, mà là tiến thêm một bước nhỏ trong phong cách của cô nàng “ớt cay” Trùng
Khánh Trương Đình kia.
_______________________________
(1) Khu vực tô giới của Thượng Hải Xưa có nhiều người nước ngoài, hàng hóa nước ngoài.
Một bước nhỏ này, khiến Châu Tuệ thu hút được rất nhiều sự chú ý.Vương
Huy tựa như cố ý vô tình liếc nhìn Châu Tuệ một vài lần.Châu Tuệ như mở
cờ trong bụng, cũng cố ý vô tình đến gần Vương Huy.
Dưới sự
hun đúc của giang sơn nhiều đóa hoa xinh đẹp như thế, đoán chừng là
Vương Huy đã quên sách Cố Tiểu Yến. Đại để là, anh và Châu Tuệ trên
đường lên núi đã bắt đầu liếc mắt đưa tình với nhau. Lên đến đỉnh núi,
hai người dường như đã xác định quan hệ yêu đương.
Họ cùng
nhau ngắm phong cảnh tươi đẹp trên núi Tấn Vân, lén lút chạy đến một
bên rồi nắm lấy tay nhau. Giờ phút này, Châu Tuệ đã trở thành chim hoàng yến trong câu chuyện tình yêu của họ. Cô lãng mạn bay trên núi Tấn Vân. Sau khi bay đến bên một cây đại thụ, họ kinh ngạc phát hiện ra rằng,
Trương Đình và Phùng Tùng đang hôn nhau cuồng nhiệt tại đó. Hai người
hôn nhau chăm chú đến quên cả đất trời, hôn đến độ củi khô bốc lửa, hôn
đến độ khiến người ta nghẹt thở.
Điều càng khiến Châu Tuệ và
Vương Huy nghẹt thở hơn là, Trương Đình và Phùng Tùng đã phát hiện ra
họ. Châu Tuệ vội vàng kéo Vương Huy bỏ chạy.
Yêu đương thời
đại học, về cơ bản là kiểu yêu dương không thực sự nghiêm túc cho lắm,
có thể nói là sự đan xen giữa nghiêm túc và không nghiêm túc.Đối với
Trương Đình mà nói, cô ấy cũng khá nghiêm túc, nhưng quả thực cô ấy
không thể chống đỡ nổi những lời ngon tiếng ngọt vô cùng thiếu nghiêm
túc của Phùng Tùng. Thế nên, Trương Đình đã ngoại tình.
Đối
với sinh viên đại học thời đại mới, nói là ngoại tình có phần trầm
trọng, nói một cách nhẹ nhàng, thì Trương Đình đã phạm sai lầm mang tính kịch tính. Nhưng cô gái “ớt cay” Trùng Khánh trước giờ dám làm dám
chịu, sau màn hôn nhau cuồng nhiệt ở núi Tấn Vân, cô ấy đã chia tay bạn
trai, kết đôi với Phùng Tùng.
Còn Châu Tuệ và Vương Huy cũng
trở thành một đôi, nhưng chuyện kết đôi của họ và cpj dôi kịch tính kia, vẫn có khác biệt về bản chất. Trong lòng Châu Tuệ nhận định Vương Huy
là bạn trai mình, còn Vương Huy ngoài mặt coi Châu Tuệ là bạn gái, song, trong thâm tâm anh vẫn không quên được Cố Tiểu Yến.
Chúng ta
có thể lấy một ví dụ mang tính lịch sử. Vương Huy giống như Tỉ Can bị
Trụ Vương moi tim. Tỉ Can ngốc nghếch gặp được một người phụ nữ nông
thôn ngốc nghếch, kết quả là một câu: Rau không có tim(1) của nông phụ
đã khiến Tỉ Can phải chết.
_____________________________
(1) Trong tiếng Trung, cụm từ “rau muống” có thể dịch là rau không có tim.
Vương Huy may mắn hơn Tỉ Can ở chỗ, Châu Tuệ mà anh gặp vô cùng dịu
dàng, hiền lành, hiểu lòng người. Châu tuệ tuyệt đối sẽ không nói ra
những lời như người không có tim thì sống thế nào, khiến người ta chết
vì tức mà không được đền mạng giống như người đàn bà cay độc nhất lịch
sử Trung Quốc đời nhà Thương kia.
Châu Tuệ cùng Vương Huy ngắm mặt trời lặn trên sông Trường Giang,ngắm phong cảnh trên Đài Kỷ niệm
Giải phóng,ở Triều Thiên Môn ngắm gốc cây, ở góc cây ngắm Triều Thiên
Môn. Đại để, Châu Tuệ muốn để Vương Huy vun xới ruộng rau tình yêu trong lòng anh dưới phong cảnh tươi đẹp.
So với tình yêu của Châu
Tuệ và Vương Huy, thì tình yêu của Phùng Tùng và Trương Đình chính là
tình yêu tiết hoóc môn khắt khe nhất của sinh viên đại học.
Cha của Phùng Tùng là người Tứ Xuyên, mẹ anh ta là nguời Trùng Khánh.
Vương Huy cảm thấy, Phùng Tùng có phong cách của người lai Tứ Xuyên.
Thực ra, vốn dĩ Trùng Khánh và Tứ Xuyên là Tứ Xuyên lớn. Sau này, khi
Trùng Khánh tách ra thành hai thành phố trực thuộc Trung ương, cạnh
tranh về phong vị Tứ Xuyên giữa hai vùng trở nên mơ hồ. Không tin, bạn
có thể hét lớn một tiếng ở Đài Kỷ niệm Giải phóng rằng “Người Tứ Xuyên
cố lên!” xem. Tôi đoán chừng sẽ có rất nhiều bà cô Trùng Khánh dùng ánh
mắt cay độc để thiêu cho bạn thừa sống thiếu chết, Cảm giác này giống
như bạn hét một tiếng “Đội Thiên Tân cố lên!” ở sân vận động Công Nhân
Bắc Kinh vậy. Đàn ông Bắc Kinh sẽ nhổ nước miếng dìm cho bạn thừa sống
thiếu chết!
Tóm lại, Phùng Tùng mang trong mình đầy đủ phong
cách tốt đẹp của người Tứ Xuyên và người Trùng Khánh, hào phóng, không
so đo vặt vãnh, muốn đùa cợt với ai thì đùa, muốn đặt biệt hiệu cho ai
thì đặt, quan trọng nhất là, anh ta có phần “người no không biết cái đói của kẻ đói”.
Trong phòng ký túc xá nam, cách tốt nhất để
phóng thích hoóc môn đó chính là xem phim “cấp ba””. Độ nhiệt tình của
việc xem phim “cấp ba” được quyết định bởi các bạn phòng ký túc xá ở vào giai đoạn nào, đã được mở mang tầm mắt hay chưa.
Đối với
Phùng Tùng mà nói, anh ta chắc chắn là nằm ơ giai đoạn sau khi được mở
mang tầm mắt. Trước khi anh ta giành được Trương Đình, anh ta được được
xem là đại vương phim ảnh khét tiếng của cả tầng. Ngay cả ông chủ bán
đĩa phim ở cổng trường, vừa nhìn thấy anh ta tới, là vô cùng tự giác đưa những bộ phim mới nhất mà bản thân đã cất giữ cho anh ta.
Đương nhiên, năm 2000, sinh viên đại học muốn xem phim “cấp ba” là phải
bỏ ra số tiền của năm bữa ăn. Dù sao thì thời bấy giờ,mạng Internet là
một thứ mới mẻ, họ không được như những cậu em bây giờ, dùng anh
Xunlei(1) là có thể dạo một vòng quanh Tokyo.
_________________________
(1) Tên một phần mềm xem phim của Trung Quốc.
Đêm ấy, Phùng Tùng và Trương Đình tiến hành một lần nữa ở nhà nghỉ. Sau khi xong chuyện, họ cùng nhau đi ăn lẩu xiên que. Đoán chừng lần này
Phùng Tùng vô cùng sảng khoái, anh ta uống ba chai bia, lảo đảo bước về
phòng kí túc.
Vừa nhìn thấy các anh em đang thưởng thức tiết
mục biểu diễn của mấy cô em diễn viên xinh đẹp, Phùng Tùng tự hào nói
Trương Đình còn quyến rũ hơn mấy cô em diễn viên này nhiều. Thế là, các
bạn cùng phòng kiêm bầy lang sói lập tức tắt máy tính cổ vũ Phùng Tùng
kể cho họ nghe về Trương Đình.
Phùng Tùng bắt đầu miêu tả “trận chiến” hoành tráng nhất của anh ta một cách sống động như thật.
Kể xong một lượt, Phùng Tùng lăn ra ngủ thoải mái, có cảm giác như tinh lực đã hao kiệt.
Phùng Tùng ngủ rất thoải mái nhưng mấy người anh em của anh ta lại không sao thoải mái cho được, bao gồm cả Vương Huy.
Tục ngữ nói đúng, người đàn ông dù vô tâm đến mấy cũng không ngăn nổi
hoạt động tiết hoóc môn.Thế nên, cả đêm Vương Huy cứ trằn trọc mãi.
Vương Huy là người “ngoài lạnh- trong nóng”, anh bắt đầu mường tượng ra Châu Tuệ, nhưng cho đến khi trời sáng anh lại mơ tưởng đến Cố Tiểu Yến. Cứ như vậy, Vương Huy mơ thấy mình đã làm “chuyện ấy” cùng Cố Tiểu Yến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...