“Harry, muộn thế này bồ còn muốn dẫn mình đi đâu? Nếu như để thầy giám thị bắt được lại bị trừ điểm cho coi!” Hermione ôm theo một cuốn sách dày bị Harry kéo ra khỏi phòng sinh hoạt chung.
“Bồ không phải vẫn luôn tò mò người trợ giúp mà mình nói tới là người như thế nào sao? Hôm nay vừa vặn hắn xử lý việc riêng cũng tạm ổn rồi, cuối cùng cũng có thể bắt đầu ngao chế món độc dược đó, cho nên mình nghĩ trước hết để hai người gặp mặt một chút, rồi cùng bàn bạc công tác.” Harry vừa đi vừa giải thích cho Hermione nghe, có trời mới biết cậu nóng lòng cỡ nào, nhưng mà Malfoy sau khi khai giảng có rất nhiều việc của Slytherin cần xử lý, cậu cũng chỉ có thể kiên trì mà đợi thôi.
“Hắn?!” Hermione nhíu mày, “Harry, mình nói thật, phối chế món độc dược đó rất phức tạp, không biết người mà bồ tìm đến hợp tác là ai, nhưng mình vẫn đề nghị bồ tốt nhất là nhờ giáo sư Snape phối chế. Merlin, mình tìm trong sách mới biết được riêng cách xử lý đãi tiêu thảo đã có năm sáu loại, càng đọc sách thì càng cảm thấy mình không thể nào phối chế được nó. Harry, bồ làm ơn nhờ thầy hiệu trưởng Dumbledore hỗ trợ đi, có lẽ giáo sư Snape sẽ nể mặt cụ ấy mà phối chế giùm Sirius…”
“Hermione, ” Harry ngắt lời Hermione, “Trước khi món độc dược này được chế tác thành công, mình không muốn có nhiều người biết được chuyện này, nhất là giáo sư Snape và hiệu trưởng Dumbledore, bồ phải hiểu nếu như Sirius nhận ra có nhiều người biết việc này đến vậy, chú ấy nhất định sẽ không uống độc dược này đâu, mình mong chú ấy với chú Remus có con nối dòng…”
“Harry, bồ yên tâm, mình sẽ bảo mật.” Hermione thấy Harry nói rất có đạo lý, Sirius là một người đàn ông, nếu như để nhiều người biết được chú ấy sẽ mang thai, thì có khi ngay suy nghĩ muốn sinh con cho chú Remus cũng tiêu tan, dù sao việc này cũng liên quan đến tự tôn của một người đàn ông. ( Mắt lạnh: Tích cực tìm cách để mình có thể mang thai như tiểu Harry đã hoàn toàn không lo lắng đến vấn đề này rồi a!)
May mà nơi hai người muốn đến cũng không xa, ngay tại phòng Cần thiết lầu tám.
“Harry, đây là?!” Nhìn Harry đi qua đi lại trước một mặt tường trống, rồi từ đó bỗng hiện lên một cánh cửa gỗ lớn màu đen với những họa tiết cổ xưa, Hermione ngạc nhiên mở to đôi mắt.
“Phòng Cần Thiết, một căn phòng thần kỳ của trường Hogwarts, chỉ cần bồ đi qua đi lại ba lần bên ngoài căn phòng, thầm nhẩm trong lòng những yêu cầu của mình về căn phòng là được, nếu như người khác không biết được bồ muốn căn phòng như thế nào, thì không thể tiến vào căn phòng của bồ được.” Harry nói ngắn gọn, “Một căn phòng dùng để chế tác độc dược sinh tử cho nam giới, sau đó nghĩ đến những thứ bồ cần để chế tác độc dược, rồi đi qua đi lại ba lần, như vậy sẽ không có ai bước vào được nơi này, ngoại trừ mình, bồ và người hợp tác với chúng ta.”
“Ách.” Hermione vô ý thức gật đầu, cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi kinh ngạc trước sự thần kỳ của căn phòng này. Harry đẩy cửa, kéo Hermione cùng bước vào.
“Malfoy?!” Bên trong căn phòng sớm đã có một người, Hermione vừa nhìn rõ người đó là ai liền không khỏi thốt lên.
“Chào cô Granger.” Draco đang ngồi trong phòng lật giở một cuốn sách, nhìn thấy Hermione cũng không chút kinh ngạc, bĩu môi, miễn cưỡng gật đầu chào hỏi với cô.
“Har… Harry, đây là người hợp tác mà bồ nhắc tới đó sao?!” Hermione cảm thấy bản thân đang chịu đả kích rất lớn, nếu như có thể, cô thật sự rất muốn được quay về ký túc xá ngủ một giấc và coi như tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra.
“Ukm, Draco từ nhỏ đã theo giáo sư Snape học độc dược, vả lại Sirius cũng là cậu của cậu ta, cậu ấy rất vui được giúp Sirius chuyện này.” Harry vui vẻ giải thích cho Hermione.
Nghe những điều Harry giải thích, Draco không chút chú ý hình tượng mà trợn trắng mắt: Nếu đã biết Sirius là cậu của hắn, sao tên sẹo đầu chết tiệt này còn dốc hết sức giựt dây mẹ hắn đồng ý để mình làm cha đỡ đầu cho con của Sirius, trời biết, hắn đến con còn chưa có, còn trẻ như vậy đã phải làm cha đỡ đầu cho người khác! Vậy mà không hiểu sao cha của hắn lại vô cùng nhiệt tâm với việc này, không tiếc cung cấp các loại dược liệu trân quý, hiếm có cần thiết để phối chế độc dược, ngoài việc muốn nhìn trò cười của cha đỡ đầu ra, xem chừng cũng muốn mượn cơ hội này kéo gần khoảng cách của gia tộc Malfoy với người thừa kế tương lai của gia tộc Black, thậm chí cha hắn còn đồng ý để hắn hợp tác với một pháp sư xuất thân từ Muggle cùng chế tác độc dược, xem chừng là mong muốn hắn nhân cơ hội này có mối quan hệ tốt đẹp hơn với cô gái Muggle này, theo những tư liệu mà cha hắn điều tra được, thì gia đình Granger tại giới Muggle cũng thuộc loại trung lưu, cũng là người có tiền, tựa hồ cha hắn bắt đầu muốn phát triển sinh ý sang giới Muggle, chờ hắn tốt nghiệp sẽ tiếp quản đường sinh ý này, nếu thế thì Granger là một người rất tốt để hợp tác cũng không chừng, trong khoảng thời gian này hắn sẽ quan sát nhiều hơn một chút.
“Xin chào, cậu Malfoy, mong rằng chúng ta có thể hợp tác một cách vui vẻ!” Hermione trầm mặc một hồi, sau cùng xuất phát từ sự tín nhiệm với Harry, vả lại sau vài lần tiếp xúc với Malfoy mà không bị hắn khiêu khích, Hermione cuối cùng chấp nhận hợp tác với một Slytherin trong khoảng thời gian chế tác độc dược này, vả lại cô cũng có thể nhân cơ hội này học hỏi một ít kiến thức từ vị thiếu gia vẫn luôn có thành tích độc dược cao chót vót này.
“Cô Granger, hay là ngày mai cô có thể giành chút thời gian, tôi nghĩ chúng ta cần bàn bạc một chút về công tác phối chế độc dược này.” Draco khẽ nhếch khóe môi, hắn mong sẽ chế tác được món độc dược này càng nhanh càng tốt, bởi vì hắn rất hiếu kỳ Harry có thể dùng phương pháp nào để có thai với cha đỡ đầu.
Harry nhìn Draco nói luyên thuyên một hồi rồi lấy cớ đuổi Hermione đi, thì biết ngay hắn ta có chuyện muốn nói cùng mình, cho nên trước khi Hermione hoàn toàn ly khai cậu khẽ gật đầu với cô biểu thị mình không có việc gì. Sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đối diện Draco, ngón tay khẽ gõ nhịp trên chiếc bàn tròn đặt giữa hai người, trên bàn liền xuất hiện một ly nước trái cây, rồi nhận được một cái nhíu mày từ Draco.
“Căn phòng rất thần kỳ, phải không?” Harry cầm lấy ly trái cây uống một ngụm, nói “Cố ý để Hermione rời đi, là có chuyện gì muốn nói riêng với tôi sao?”
“Đúng là một công cụ không sai để dạ du, mấy năm qua ngươi chắc hẳn dùng nó không ít.” Draco cũng không định nói ngay vào chuyện chính, hắn giơ lên chiếc áo khoác tàng hình Harry đưa cho để hắn dùng trong đêm nay, nhẹ nhàng vuốt ve, đây chính là một món bảo vật vô cùng quý giá, ít nhất hắn chưa từng gặp qua món đồ nào tốt hơn chiếc này.
“Đây là bảo vật gia truyền của dòng họ Potter.” Harry rụt rè nói, “Cậu cố ý lưu tôi lại không phải chỉ để khen ngợi chiếc áo khoác tàng hình này đấy chứ.”
“Đương nhiên, chỉ là trước khi nói đến chuyện đó, chẳng lẽ ngươi không thể để ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ nho nhỏ này được sao”, Draco buông tấm áo tàng hình xuống, đôi mắt xám bạc có chút ý cười, “Làm một trong hai người phối chế độc dược, ta muốn biết người sử dụng nó có thật sự chỉ có ông cậu đáng thương của ta hay không? Dù sao điều này cũng cần thiết để phối chế liều lượng của thuốc, phải không nào?”
“Dĩ nhiên là chỉ có cha đỡ đầu của tôi cần độc dược đó thôi,” Harry nói như đinh đóng cột, sau đó liền chuyển giọng, “Nhưng đương nhiên tôi cũng không có ý định đưa một liều độc dược chưa qua thực nghiệm cho cha đỡ đầu của mình uống, chắc chắn trước đó phải có người dùng thử thành công rồi mới được phép đưa cho chú ấy dùng.”
“Vậy ngươi định để ai làm người dùng thử thuốc?” Draco run rẩy khóe miệng, cho dù biết mục đích thực sự của Harry trong việc này, nhưng nghe được lý do cậu ta đưa ra vẫn thật sự khiến hắn rùng mình.
“Là một Gryffindor, tôi đương nhiên sẽ không tìm một người vô tội đến thử thuốc, nếu kế hoạch do tôi bày ra, thì đương nhiên do chính tôi thử thuốc.” Harry đúng lý hợp tình nói. (Min: nghe mới chính nghĩa làm sao…)
“… Harry, ngươi thật quá vô sỉ!” Draco nhìn biểu hiện oai phong lâm liệt của Harry, trầm mặc một lát, rút cục chậm rãi nói. Gryffindor có một tên học trò còn vô sỉ hơn cả Slytherin, Godric mà biết chắc đội mồ sống dậy luôn quá.
“Cám ơn quá khen.” Harry không chút để ý lời nhận xét của Draco, cười tủm tỉm uống ly nước trái cây trong tay.
“Được rồi, phụ thân ta muốn ta nói với ngươi một việc, về vị giáo sư mới đến nhậm chức bộ môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám kia.” Draco không muốn kế tục chuyện này nữa, nói đi nói lại thì ngay từ đầu hắn đã đoán ra được mục đích thực sự của tên sẹo đầu này rồi, chỉ là vẫn không khỏi cảm thấy bi ai với số phận cha đỡ đầu của mình mà thôi, nửa đời trước đã không mấy may mắn, nửa đời sau lại không được hưởng an bình.
“Nga?” Harry buông ly nước trái cây xuống, vẻ mặt không mấy hứng thú nhìn Draco.
“Casper Rafi Stewart, tốt nghiệp từ nhà Hufflepuff, thành tích tại trường đặc biệt ưu dị, sau khi tốt nghiệp liền lập tức gia nhập Hội Phượng Hoàng, trong cuộc chiến tranh vài chục năm trước đã bắt được khá nhiều Tử Thần Thực Tử, vào thời điểm đó người này và Alastor Moody cùng được xưng là hai cánh tay đắc lực của Hội Phượng Hoàng. Có người nói bởi vì vào năm học thứ hai tại Hogwarts cả cha lẫn mẹ y đều bị Tử Thần Thực Tử giết chết cho nên y mới vô cùng căm thù Tử Thần Thực Tử và Slytherin.” Draco vắn tắt lại những tin tức có được từ chỗ cha mình.
“Tử Thần Thực Tử… Slytherin, kỳ thực cũng không khác nhau bao nhiêu…” Harry đen mặt, lúc đó đại đa số Slytherin với nhiều lý do khác nhau đều gia nhập hàng ngũ Tử Thần Thực Tử.
“… Còn nữa người này tương đương bài xích Pháp thuật Hắc Ám, có thể nói là đã đạt tới một loại bệnh trạng.” Draco giả bộ như không nghe thấy lời nhận xét đáng ghét của Harry, tiếp tục nói.
“Đương nhiên, sau buổi học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám đầu tiên là có thể nhìn ra được, suốt buổi học chỉ toàn nghe y giảng giải pháp thuật Hắc Ám tà ác cỡ nào, thật sự tệ hại hệt mấy buổi học với Lockhart.” Harry hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với vị giáo sư bình thường luôn tỏ vẻ ôn hòa, đến khi giảng đến pháp thuật Hắc Ám thì thần sắc trở lên điên cuồng này.
“Potter! Lấy chút lễ nghi ít ỏi còn xót lại của ngươi ra, yên lặng nghe ta nói hết!” Draco tàn bào nói.
“Được rồi, được rồi.” Harry giơ hai tay lên, “Mặc dù tên giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám này rất tệ hại, nhưng mà hắn thì liên quan gì đến tôi? Còn hai năm nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi, cho dù chức vị này không còn bị trớ chú, hắn cứ đảm nhận chức vụ này cũng có sao đâu? Dù sao đi nữa thì từ trước đến nay có vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám nào cho ra hồn đâu, tôi nghĩ học sinh Hogwarts cũng quen rồi.”
“Không, lợi ích Slytherin đã bị tổn hại, như vậy thì lợi ích của viện trưởng Slytherin cũng sẽ bị tổn hại. Đây cũng là lý do tại sao phụ thân ta muốn ta nói lại với ngươi những điều này!” Draco biết cái gì mới là điều có thể khiến Harry khó chịu nhất.
“Cái gì?!” Harry nheo hai mắt, biểu tình khuôn mặt lúc này đã hoàn toàn trở lên tập trung.
“Còn nhớ vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám này có thêm một chức vụ khác là gì không?” Draco không có ý nói ngay đáp án ra.
“Trợ lý hiệu trưởng… lẽ nào có cái gì sai sao?” Harry suy ngẫm nói.
“Chức vị hiệu trưởng Hogwarts từ trước đến nay đều là do hiệu trưởng tiền nhiệm chỉ định, chỉ cần không làm ra chuyện gì vi phạm nội quy giáo ban Hogwarts, thì cho dù là thành viên ban quản trị nhà trường cũng không có quyền hủy bỏ chức vụ hiệu trưởng, hồi năm thứ hai cha ta cũng chỉ có thể tạm đình chỉ Dumbledore, căn bản không thể hủy bỏ chức vụ hiệu trưởng của ông ta. Nhưng mà việc hiệu trưởng tiền nhiệm chỉ định hiệu trưởng vẫn có một quy tắc phải làm theo, đó chính là hiệu trưởng hiện tại và hiệu trưởng được chỉ định tiếp theo không được phép cùng tốt nghiệp một học viện!” Vẻ mặt Draco dần trở lên âm trầm, mấy ngày trước khi nghe phụ thân nói điều này, hắn đã vô cùng phẫn nộ, lão cáo già chết tiệt quả thực coi Hogwarts là vật sở hữu của riêng lão ta sao, cư nhiên dùng phương pháp này bảo chứng Hogwarts sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay lão.
Draco vừa nói xong, Harry cũng hiểu rõ mọi chuyện, thậm chí hiểu rõ dự định của Dumbledore còn hơn cả Draco: Dumbledore đã không ngờ rằng Voldemort lại chết sớm một cách quỷ dị như vậy, ông ta vốn đã chọn gián điệp hai mang Severus giữ chức hiệu trưởng sau ông ta, theo cách nghĩ của Dumbledore, thì với cái danh Tử Thần Thực Tử tà ác của Severus thì y vốn không sống sót được đến khi chiến tranh kết thúc, mà Severus vốn xuất thân từ Slytherin nên không hề nghi ngờ gì, giáo sư McGonagall sẽ là sự lựa chọn hoàn hảo cho Severus để ứng phó với quy tắc chọn người cho chức hiệu trưởng. Đáng tiếc cái chết của Voldemort hoàn toàn ngoài dự liệu của Dumbledore, mà chính bản thân ông ta cũng không sống được bao lâu nữa, hiển nhiên tiếp tục chọn Severus làm hiệu trưởng đã không còn phù hợp, Severus là một Slytherin, cho dù y không muốn giữ chức vụ này, thì đám ban quản trị nhà trường, sau khi thoát khỏi sự uy hiếp từ Voldemort, cũng sẽ muốn Severus làm hiệu trưởng, cho nên, đúng thời điểm này Dumbledore kiếm một vị giáo sư xuất thân từ Hufflepuff chán ghét pháp thuật Hắc Ám, căm thù Tử Thần Thực Tử và Slytherin đến, đồng thời cũng là một thành viên Hội Phượng Hoàng tinh anh dưới trướng ông ta, một người có thể kế tục công việc của ông ta, thậm chí dưới tình huống nguy ngập cũng có thể chuyển nhượng chức vụ này cho vị phó hiệu trưởng McGonagall xuất thân từ Gryffindor, tính toán rất chu toàn a!
“Cha của cậu đem những… điều này nói cho tôi biết, là có tính toán gì sao?” Từng học một buổi với vị giáo sư mới này nên Harry biết, nếu như thật sự để vị giáo sư này trở thành hiệu trưởng đúng như Dumbledore mong muốn, thì làm một vị viện trưởng Slytherin lại từng là Tử Thần Thực Tử như Severus không thể nghi ngờ sẽ là người đầu tiên bị vị hiệu trưởng mới nhậm chức đó đuổi khỏi trường học, tuy rằng Severus cũng chẳng mấy mặn mà công việc này, nhưng Harry vẫn không thể chịu đựng được chuyện Severus bị đuổi ra khỏi trường học.
“Chức vụ giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám này vốn bị nguyền rủa, không phải sao?” Draco nói đầy ẩn ý.
Harry đôi mắt cong cong, phụ họa: “Phải rồi, đó vốn là một chức vụ bị nguyền rủa, giáo sư Stewart thật sự rất đáng thương a!”
~~ Hết chương 79 ~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...