[Ngay từ giây phút ban đầu, anh đãlặng lẽ từng bước đi vào trái tim em, không ồn ào, không báo trước. Để rồi sauđó thì sao? Anh lạnh lùng, anh hờ hững nhưng em lại tình nguyện làm nạn nhâncủa anh trong một đoạn tình cảm nhìn không ra kết thúc...]
* * *
Tôi đang chăm chú nghiên cứu cách chobài hát vào điện thoại và đổi cái thứ nhạc chuông ngớ ngẩn của nó đi thì cótiếng gõ cửa phòng.
Ra mở cửa, tôi không khỏi ngạc nhiênkhi người đang đứng đó là con sâu xui xẻo.
"Muộn rồi anh còn tìm tôi làmgì?"
Anh ta ngó lơ tôi mà cứ thế thản nhiênlách người chui vào phòng.
"Anh lại muốn gì nữa?! Ai cho anhvào?" Tôi đuổi theo muốn lôi anh ta trở ra.
"Em đang làm gì đấy?" HiểuPhong thản nhiên ngồi trước máy tính của tôi, chăm chú nhìn vào màn hình.
Trước thái độ tự nhiên như ruồi nàycủa anh ta, tôi thực sự muốn lấy cái vỉ nan của cô Mai để đập cho anh ta dừngvo ve. Từ sâu biến thành ruồi đúng là bước tiến mới trong sự tiến hóa của nhânloại. Rất tiếc là tôi lại chẳng có đủ dũng khí để mà làm cái hành động cảm tửđáng khen ngợi ấy.
Ngậm ngùi nhìn cái ngai vàng đang bịchiếm dụng của mình, tôi đành ngồi xuống mép giường ở bên cạnh xem xét xem consâu này lại tính làm gì ở đây.
Hiểu Phong chăm chú nhìn vào màn hìnhmáy tính, mở lần lượt các của sổ tôi đã xem. Bỗng dưng anh ta phá lên cười.
"Anh cười cái gì chứ?!" Tôicó chút khó chịu trước cái vẻ hả hê khi nhìn thấy người khác không bằng mìnhcủa anh ta. "Mau... mau ra khỏi phòng tôi đi."
"Em đang học cách sử dụng mấy thứnày đấy hả?" Vừa nói anh ta vừa giơ những thứ tôi đang bày trên bàn lên,khóe miệng lại giương lên một đường cong quyến rũ như mọi khi nhưng sao lúc nàytôi lại thấy nó đáng ghét thế không biết.
"Kệ tôi. Không thì anh lấy lạihết đi. Tôi không cần!" Tôi thấy giờ mình đã thành con ngốc để anh ta trêuchọc rồi. Tự dưng lại thích thú với món đồ không phải của mình làm cái gì cơchứ?!
"Em gái quê, em giận dỗi gì đây?Để anh làm cho mà xem này."
Tuy trong lòng bực bội vì thái độ củaHiểu Phong nhưng tôi vẫn không kiềm nổi tính tò mò mà ngó xem anh ta làm nhưthế nào.
Đột nhiên anh ta lại quay ra nhìn tôi,nở nụ cười khó hiểu. Hừ... cười cái gì mà cười.
Nhưng phải công nhận một điều, con sâuxui xẻo kia dù có xấu tính và rất đáng ghét nhưng vẫn còn một chút tốt bụng vìđã giúp tôi.
Hiểu Phong đi rồi, còn lại một mìnhtrong phòng, tôi ngẩn ngơ nhìn cuốn lịch để bàn trước mặt, sau đó thì thở dài. Tôiở đây được nửa năm rồi, cũng đã quen với cuộc sống mới. Tôi sắp được trải quacái Tết với gia đình mới của mình. Mọi năm ở cùng bọn trẻ trong viện, món quà lìxì tôi thường xuyên nhận được là vở và bút mực. Viện trưởng và lũ nhóc thườnghay khen chữ tôi đẹp, tôi còn thấy mình thật vinh dự khi ngày đó được đảm nhậntrách nhiệm luyện chữ cho lũ nhóc. Giờ nghĩ lại, mọi thứ quả thật đã chỉ còn làkỷ niệm.
Ánh mắt lơ đãng chuyển sang tấm hìnhcả gia đình chụp chung ngày tôi mới tới. Trong ảnh, cha mẹ nở nụ cười, cô bétrong ảnh cũng cười thật hạnh phúc, khóe mắt cong cong, cậu trai đứng phía saucô chỉ hơi nhếch khóe miệng, còn ánh mắt thì hờ hững.
Hiểu Phong, rốt cuộc tôi ở đâu?
* * *
“Yên, đã xong đề cương toán chưa? Đưaxem nào.”
Tôi ngước mắt lên nhìn kẻ đang cườinham nhở trước mặt mình, là Duy. Tôi đưa quyển vở lôi từ ngăn bàn ra, chán nảnlắc đầu. Cậu bạn loạch xoạch giở hết trang này đến trang khác, trong khi tôigục đầu xuống mặt bàn.
“Làm xong rồi còn nói chưa xong?!”
“… ???”
Tôi lấy lại quyển vở từ tay Duy. Cáigì thế này? Những trang viết cuối cùng này, đây… đây chẳng phải là những câutôi còn chưa làm được sao?
Tôi ngẩn người, suy nghĩ trong đầu nhưmột mớ bòng bong, hỗn loạn. Nhưng rất nhanh mọi chuyện trở nên rõ ràng, tôinhận ra nét chữ đó, là của Hiểu Phong. Và ngoài tôi ra, chỉ có anh ta là có thểđộng vào vở của tôi.
Chỉ là… tại sao?
Why? Why? Why?
Vấn đề này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi suốt một buổi sáng,mãi cho đến khi đã ngồi trong canteen cùng Duy và Thu Yên đầu óc tôi vẫn mônglung.
“Nghĩ gì thế?”
Tim tôi nảy lên một nhịp lạ thường, là bởi vì sự xuất hiệncủa Hiểu Phong. Tôi ngước lên nhìn anh ta, chợt phát hiện Thu Yên và Duy đãchuyển sang bàn bên cạnh ngồi từ khi nào rồi.
Anh ta, như mọi khi lại nhìn chăm chăm vào bữa ăn của tôi:cơm trắng, thịt viên sốt cà chua, rau cải xanh xào tỏi. Tôi cũng nhìn vào khaycủa Hiểu Phong, anh ta cũng ăn giống ynhư vậy. Tôi không thể không dùng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ nhìn anhta.
“Nhìn gì? Ăn đi!”
Anh ta thản nhiên ngồi đối diện tôi, bắt đầu ăn cơm.
“Này!” Tôi nhìn một vòng canteen, khôngngoài sự đoán trông thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người. “Anh ngồi đây làm gì? Mọingười sẽ để ý đấy! Chẳng phải anh không muốn mọi người biết chúng ta có quan hệsao?”
Tôi cố gắng hạ thấp âm lượng để chỉ mình tôi và Hiểu Phongnghe tiếng, nhưng anh ta lại phớt lờ điều đó, cứ điềm tĩnh ngồi ăn ngon lànhgiữa muôn vàn ánh mắt soi mói của mọi người.
Cuối cùng anh ta cũng đáp lại lời tôi: “Anh chỉ không muốnem đi nói với mọi người rằng anh là anh trai của em.”
Khi anh ta nhìn thẳng vào tôi mà nói, một thứ cảm xúc khótả chế ngự toàn bộ con tim tôi, tôi không biết tiếp theo mình phảinói điều gì nữa.
“Lại ngu rồi!” Anh ta cảm thán.
Lại ngu rồi? Ngu rồi???
Huh! A…h…h… Đồ con sâu xui xẻo xấu xa kia! Anh lại dám nóitôi ngu?! Tôi di chết anh, di chết a…n…h…!!!
Tôi trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của anh ta, tức tối nhaingấu nghiến viên thịt.
Hừ… Tôi coi đó là cái đầu anh đấy!
Ăn, ăn, ăn, ăn…
[Eck. Bạn Yên à, vậy bạn đang ăn sâu sao??? ( > ~ <) ]
* * *
Tan học, như mọi khi tôi lại vội vàng thu dọn sách vở để ravề. Từ dạo ném cho tôi cái điện thoại, hơi một tẹo là anh ta sử dụng công nghệhiện đại để réo tôi. Nhiều lúc chẳng hiểu ngồi trong phòng làm cái gì mà thayvì tự đi lấy nước anh ta lại gửi tin nhắn cho tôi.
Thôi được rồi, tôi đúng là không có lập trường nên vẫn lóccóc đi lấy nước dâng lên tận miệng cho anh ta. Sau đó nghĩ lại, để tránh tự sỉvả chính mình, tôi quyết định coi hành động đó chỉ như… tưới rau mà thôi.
[Tử Yên, bạn càng ngày càng suy nghĩquá kỳ quái rồi đấy! - . -!! ]
Chúng tôi sóng bước bên nhau trên đường về. Đông đến thậtrồi. Đang là thời kỳ lạnh nhất của mùa đông, những tia nắng không còn đủ khảnăng len vào khe hở giữa những tán lá hòng truyền đi chút nhiệt độ ấm áp củamình cho vạn vật trên mặt đất, nhất là vào thời điểm cuối ngày như bây giờ.
Có lẽ chẳng có ai như tôi, bỗng dưng cảm thấy việc ngắmbóng dáng con sâu đang đi trước mình cũng hay. Nghĩ đếnchuyện anh ta đã làm bài tập giúp tôi, tôi thấy con sâu này cũng không đến nỗitệ lắm. Lại nhớ, vì sao anh ta lại làm như vậy? Tôi vẫn chưa gom đủ can đảm đểhỏi Hiểu Phong, vì vậy mà vẫn ôm một bụng thắc mắc mãi cho tới khi về đến nhà. Đến cuối cùng vẫn là không thể mở miệng.
Buổi tối, ăn xong là tôi lại đến thư viện nhỏ để học bài.Ôn tập chăm chỉ, thi đạt kết quả cao cha mẹ sẽ vui. Hôm qua mẹ gọi điện về hỏithăm tôi chuyện học hành, cũng nhắc nhở tôi đừng ôn tập khuya quá, ảnh hưởngtới sức khỏe. Mẹ như thế, không yêu cầu tôi có thành tích gì càng tạo thêm áplực cho tôi.
Thở dài. Tôi quyết định xuống nhà pha cốc coffee uống chotỉnh táo. Bài tập còn nhiều mà chưa làm được là bao. Đâu thể để cha mẹ đang vất vả làm việcở nơi xa xôi kia phải thất vọng vì mình.
Lọ cà phê mọi ngày để ở đây giờ đâurồi nhỉ? Tôi lục lọi mấy ngăn tủ ở dưới đều không thấy. Có khi nào cô Mai cấtnó đi không?! Haiz. Cô ấy lúc nào cũng thế, mấy thứ có “chất kích thích” đềuhạn chế tôi dùng. Có lẽ lại cất lên tủ trên rồi.
Lúc này mới thấy chiều cao khiêm tốnđúng là không có lợi gì. Trong nhà, ngoài mẹ ra chỉ còn có tôi là thấp bé. Sovới cô Mai tôi thấp hơn 10cm, còn nếu so với con sâu kia, tôi thấp hơn gấp bốnlần nữa, tôi chỉ đứng tới ngang ngực anh ta.
Tôi đứng dậy kéo chiếc ghế vào gần kệbếp và trèo lên. Đây rồi, lọ coffee tôi tự tay xay đang nằm phía sau mấy chiếclọ đựng hạt điều và bơ lạc. Tôi phải kiễng chân lên mới với được tới chiếc lọcất trong góc tủ.
“Cô Mai ơi là cô Mai, cô nhất địnhdùng cách này để ngăn không cho cháu uống coffee sao???”
"Em đang làm gì thế?!"
Tôi giật mình, thân thể theo phản ứngxoay lại. Tôi cảm nhận được mũi chân mình đang chạm vào mép ghế và rồi cả tôivà cái ghế nghiêng ngả dưới tác dụng của lực xoay của tôi và lực hút của địacầu.
Xong! Lần này tôi thảm rồi.
"Cẩn thận!"
Chỉ trong tích tắc, tôi thấy HiểuPhong lao về phía mình.
Tôi không rơi xuống đất mà rơi vào mộtvòng tay ấm áp. Hiểu Phong đã đỡ được tôi. Chúng tôi ngã xuống sàn nhà. Không,chính xác là Hiểu Phong đang ôm tôi còn tôi thì nằm trên người anh ấy.
Hold on!
Nằm trên người anh ấy...
Nằm...
Trên người anh ấy...
OMG!!!
Tôi? Đang nằm trên người anh ấy?
"Á...á...á..."
Tôi bật dậy khi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Em bị làm sao thế hả? Tự dưng leo lên đấy làm cáigì?"
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, mặt lại bắt đầu đỏ lên vì xấu hổ, vì sự tiếp xúc thân thể vừarồi.
"Xin... xin lỗi..."
Tôi chỉ nói được có thế rồi bỏ chạy. Phải, tôi bỏ chạy vìkhông thể tiếp tục nhìn Hiểu Phong. Nếu tiếp tục ở lại tôi không chết vì ngã màchết vì đau tim. Và có thể cũng chết vì xấu hổ.
"Rầm...rầm..."
"Tử Yên, em mở cửa ra! Mau!"
"..."
Tôi ngồi trên giường, run rẩy vì giọng la lối đầy tức giậnvà những cái đấm cửa của Hiểu Phong. Không chỉ cánh tay thấy nhâm nhẩm đau mà lồng ngực cũngthế.
"Chết tiệt! Tử Yên, em không mởcửa anh sẽ đạp nát nó!"
"..."
"Cạch." Tôi mở cửa.
Hiểu Phong gương mặt đỏ bừng vì giậngiữ vội vàng lao vào phòng. Ánh mắt của anh ngay lập tức rơi trên người tôi.Tôi bị nhìn đến mất tự nhiên, bàn tay vô thức siết chặt lấy chỗ khuỷu tay giờmới thấy đau.
"Đưa tay đây!"
"Hả?!"
"Điếc à? Anh bảo đưa tayđây!"
Tôi lại đơ người. Không hiểu sau khi anhta nổi điên lên lại muốn làm trò gì nữa. Hiểu Phong kéo tay tôi về phía anh ta.Tôi nhăn mặt vì đau. Cả hai chúng tôi đều nhìn vào vết trầy ở tay tôi.
"Cái này... là do lúc nãy bịngã." Tôi nhỏ giọng giải thích.
Hiểu Phong thở dài. Kéo tôi ngồi xuốnggiường rồi đi về phía gần tủ quần áo lấy ra hộp cứu thương.
"Sao lại không cẩn thận nhưthế?!" Giọng anh đã dịu lại.
Anh… đang lo lắng cho tôi sao?
"Xin lỗi." Bản thân tôi cũng không hiểu tại saomình lại nói câu này.
"Khốn thật! Em xin lỗi cái gì chứ?!"Anh ta lại bắt đầu nổi cáu, bàn tay đang bôi thuốc cho tôi khựng lại. Tôi khôngdám nhìn lên, chỉ thấy hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm đang nổi lên gân xanhcủa Hiểu Phong.
Mất một lúc sau anh mới thở ra một hơi, những ngón tay cũngduỗi ra bình thường. Tâm tôi cũng buông lỏng. Thú thực tôi sợ nhất là lúc anh ta nổi cáu.
"Lần sau nếu không lấy được thìnhờ người khác lấy giùm cho."
Hiểu Phong nói xong thì bỏ đi. Để lạitôi một mình cứ ngẩn ngơ ngồi trong phòng, phân tích lại cái tình huống khóhiểu mơ mơ hồ hồ vừa rồi.
* * *
Chớp mắt thôi kỳ thi đã kết thúc. Chúng tôi chỉ chờ kết quả thi và Sơ kết họckỳ là được nghỉ rồi. Khỏi nói cũng biết lũ học sinh vui như thế nào. Còn vuihơn là trường tôi quyết định năm nay chúng tôi sẽ thực hiện chương trình Huấnluyện quân sự trước Tết. Một tháng này xong sẽ nghỉ Tết luôn.
Huấn luyện quân sự à? Nghe là lạ.
Tôi háo hức vô cùng. Không biết một tháng sống trên núi thì sẽ như thế nào!?
Còn nói đến Hiểu Phong, tôi mơ hồ cảm thấy hình như anh ấy đang xa lánhtôi. Nói xa lánh là không hề ngoa. Sau vụ anh ta cứu tôi khỏi tiếp xúc thân mậtvới đất mẹ, mấy hôm liền chẳng thấy anh nói câu nào với tôi, dù là sai bảo hayquát nạt cũng không có. Không chờ tôi cùng đi học cũng không ngồi ăn cơm cùngtôi. Buổi tối thì thường xuyên đi chơi về muộn, cả người đầy mùi thuốc lá, tôithậm chí còn thấy thoang thoảng mùi rượu.
Anh ta sao vậy nhỉ?!
Mai là ngày chúng tôi lên đường. Lần đầu tham gia vào một hoạt động như thếnày, tôi không khỏi hồi hộp. Cô Mai chuẩn bị cho tôi cả một thùng toàn đồ ănnào lương khô, sữa tiệt trùng, bánh Fresh Pie, còn cả ruốc, muối vừng, xúcxích, vân vân và vân vân đủ các thứ.
“Nhiều như này cháu mang sao nổi hả cô???” Tôi đen mặt nhìn đống đồ chấtthành một ngọn núi nhỏ trên bàn ăn. Cô hình như còn lo lắng hơn cả tôi hay sao ấy,đã sắp đồ vào thùng rồi lại lôi hết ra kiểm tra lại một lượt. Tôi chịu thua.
“Từ nhà tới trường đã có chú Hùng đưa, đến trường thì xe của trường chở, tớinơi sẽ có người mang lên phòng giúp cháu. Cháu có phải mang đâu, kêu ca gì?!”
Tôi: “...”
Cô vừa kiểm tra, thêm thêm bớt bớt rồi xếp vào thùng, vừa nói:
“Đang là mùa đông, trên núi rất lạnh, lại không thể thường xuyên về nhà,mang nhiều một chút nhỡ đâu thức ăn không hợp khẩu vị còn có cái chống đói.”
“Cháu đi Huấn luyện quân sự đó cô. Phải chịu khổ cực mới phải chứ ạ? Mà...cháu cũng quen vất vả rồi. Ngày trước thiếu gì đêm cháu ôm bụng đói đi ngủ...”
“Con bé này...”
Cô bỗng dưng ôm tôi vào lòng, vòng tay cô thật ấm áp. Tôi chợt thấy sốngmũi cay cay. Kiếp trước tôi phải làm được bao nhiêu việc tốt kiếp này mới đượcsống giữa những người yêu thương tôi nhiều đến thế?!
Quần áo cũng đã sắp xong rồi, mọi thứ cô Mai đều giúp tôi kiểm tra lại mộtlượt, đầy đủ cả.
Tôi ngồi thẫn thờ trên giường. Nói chuyện điện thoại với mẹ xong tôi đâm ratư lự. Cha dù bận cũng vẫn nói vọng vào nhắc nhở tôi mấy câu giữ gìn sức khỏe.Tôi thực cảm động.
Vậy mà không hiểu sao tôi vẫn thấy lòng trống trải, thiếu thứ gì đó chăng?Tôi có quên mang gì không nhỉ?! Thế là tôi lại giở túi đồ cá nhân ra, kiểm tralại. Rồi thì thu hết các thứ, cất lại như cũ. Trên giường lại trống chơn nhưcũ, chỉ còn chiếc điện thoại Hiểu Phong đưa tôi.
Phải rồi, cả ngày nay tôi chưa gặp anh ấy. Lớp 12 không phải tham gia đợthuấn luyện này, anh ấy đã nghỉ tết rồi. Không còn gì bó buộc, không ngày nàoanh ấy không đi chơi.
Mai tôi đi rồi, anh ấy có biết không? Một tháng trời sẽ không được gặpnhau, chắc chỉ có tôi thấy nhớ anh ta thôi nhỉ?! Tôi hiểu một điều, có thểchúng tôi sống cùng nhau, đối thoại chỉ bằng những tranh cãi vụn vặt, nhưng tôivẫn luôn coi đó là anh trai của mình, vẫn rất để tâm tới anh ta. Đó, giống nhưlà thói quen trong cuộc sống dù rằng chỉ có mình tôi thấy như vậy.
Nhìn màn hình điện thoại tối thui, không hiểu sao tôi lại khóc, sau đó thìnước mắt cứ rơi không ngừng lại được.
“Cộc, cộc, cộc.” Ba tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.
Tôi cố gắng thu lại nước mắt, kiềm chế không cho chúng tiếp tục rơi. Mấygiây sau khi ổn định lại tinh thần mới ra mở cửa.
Thật bất ngờ, người đứng đó là Hiểu Phong...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...