Đêm mưa gió.
Tôi vác chiếc ghế gỗ ra gốc cây trước cửa ngồi ngắm trời đất, mặc cho những người vội vã đi trong mưa ngó tôi như một thằng thần kinh.
“Mày bị điên à con?” Mẹ tôi đứng trong nhà gọi với ra, “Vào đây mẹ bảo đi.”
Không, tôi không vào. Trong nhà, mẹ lại mở hội bà tám với các bác hàng xóm, cứ hễ thấy tôi là các bác lại khen trắng trẻo rồi đáng yêu, thậm chí có nhiều bác còn nhận tôi làm con rể nữa. Nói ra thì cũng tự hào một tí, vì ít nhất vẫn còn người biết bản thân tôi là con trai.
“Vào chưa? Ngồi đấy mà hứng mưa à?” Mẹ sốt ruột giục tôi.
Tôi nhíu mày, cảm thấy cực kì phiền, đành uể oải trả lời : “Mẹ cứ để mặc con đi.”
“Mày bị thất tình à con?”
Aish, lại nữa rồi, lần nào mẹ tôi cũng hỏi mỗi cái câu này. Nhưng lần này thì đúng là thất tình thật rồi.
Cô ấy không yêu tôi, chỉ coi tôi là bạn thân, mà lại còn nghĩ tôi là Gay nữa. Còn cái gì đau đớn và nhục nhã hơn?
Tôi phiền não thở dài thườn thượt, lại cảm thấy đầu óc u mê. Tức khắc, tôi muốn thả hồn mình phiêu du vào cơn mưa mang theo nỗi buồn phiền.
Thấy tôi ngẩn người, mẹ lại quát : “Mày không vào là mẹ vác chổi ra oánh đấy nhé. Mưa gió như thế lại ngồi mà hứng.”
Được thôi, tôi bèn đứng dậy, đem theo cả bụng uất ức mà đem ghế vào trong nhà. Bởi vì mẹ tôi sẽ vác chổi quét nhà mà quất tôi thật đấy.
“Con trai, mẹ bảo này.” Mẹ tôi vẫy vẫy, ý bảo tôi cúi xuống thấp hơn nghe mẹ nói chuyện. Tính ra tôi cũng 1m78 chứ có phải lùn gì đâu. Thế là tôi cau mày nghe mẹ thì thầm : “Mấy bác kia ai cũng dùng facebook, mày lập cho mẹ một cái, lấy ảnh nào xinh xinh làm ảnh đại diện ý.”
Khóe miệng tôi giật giật, chuyện hệ trọng ghê gớm nhỉ? Tôi hếch mũi, gằn giọng : “Online để của zai chứ gì?”
Mẹ tôi vỗ đốp vào đầu tôi một cái, khinh khỉnh : “Để tao tiện theo dõi mày.”
Được, đây có vẻ là lí do hợp lí đấy. Thế nên, dứt khoát còn lâu tôi mới lập facebook cho mẹ. Tôi ậm ừ cho xong chuyện, rồi cúi đầu chào mấy bác hàng xóm, nhanh chân lỉnh lên trên phòng mình.
Nằm dài trên giường, tôi nhìn lên trần nhà, mông lông suy nghĩ về cuộc đời của mình. Thật ra đích xác là có mười chín năm thôi, nhưng tôi thấy mình có vẻ như đã già sắp thành ông lão mất rồi. Tuổi thơ dữ dội, bắt đầu tuổi dậy thì vướng phải nghi án đồng tính, sau đó lên đại học thích người con gái nghĩ mình là Gay. Cuộc sống của tôi có vẻ nhiều biến cố nhỉ?
Tôi nằm lăn về một góc dường, với tay lấy chiếc điện thoại. Đã hơn chín giờ tối rồi, không biết Diệu Linh đang làm gì nữa. Muốn nhắn tin cho cô ấy hỏi han, nhưng nghĩ lại cái thái độ của mình sáng nay thành ra lại chẳng biết nên nói gì cả.
Tôi chán ngẩn người nhìn cơn mưa rào rào bên ngoài, cuối cùng không nhịn được mà bật máy tính lên làm vài ván Lol. Đệch, hôm nay ăn phải hành hay sao, ván nào chơi cũng thua nhục nhã. Tức mình tôi xóa luôn đi. Con người đúng là lạ kì, xóa xong rồi lại thấy tiếc ngẩn ngơ. Haizz bố khỉ!
Thế là tôi lại lướt web, đọc báo mấy vụ giết người vì tình, lạnh cả sống lưng. Thầm nghĩ đúng là có vấn đề về thần kinh mới làm mấy cái trò như thế. Còn thầm chửi mấy đứa tự tử vì người yêu bỏ nữa, ngu như bò ý phí cả cuộc đời ra, uổng công bố mẹ nuôi nấng.
Đến khi chán chả còn cái gì mà đọc, tôi bèn mở facebook ra xem có gì hay ho không. Thế là đập vào mắt tôi một loạt những trạng thái của Diệu Linh từ lúc chiều cho đến cách đây hơn mười phút. Ước chừng cứ nửa tiếng là cô ấy đăng một lần. Hầu hết đều kêu buồn và chán.
Ách, toàn những dòng ngắn ngủi mà cũng vài trăm like rồi bao nhiêu thằng comment hỏi han nữa. Tôi thầm khinh bỉ, toàn những đứa nước đục thả câu.
Cuối cùng cũng thấy cô ấy online, lại đăng thêm một dòng trạng thái nữa : “Mưa, buồn quá, đợi mãi chẳng thấy đâu…”
Đợi? Tôi thầm ngờ nghệch, liệu rằng có phải đợi tôi không? Ây, nhưng mà với cô ấy tôi có phải thằng con trai đích thực đâu mà. Thế là lòng tôi lại trùng hẳn xuống, cứ liên tục vào trang cá nhân của Diệu Linh mà theo dõi.
Lại thêm một cập nhập mới : “Hay là ra ngoài đi chơi.”
Cái gì? Giờ này đã muộn lắm rồi, còn định đi đâu. Thế là tôi tá hỏa, vội vàng nhắn tin cho Diệu Linh lập tức. Được thôi, dù tôi đang sợ cô ấy vẫn giận chuyện ban sáng, nhưng chính là tôi lo cô ấy sẽ thực sự ra ngoài mà tắm mưa mất.
“Đừng ra ngoài nhé, trời đang mưa mà.” Tôi không biết nói sao, chỉ được một dòng như vậy.
Ngay lập tức, cô ấy trả lời : “Ừm.”
Đây là ý gì? Nguyên lai chỉ cộc lốc một chữ, xem xong càng muộn phiền hơn.
Nhưng thêm vài phút sau tôi máy tôi lại có thêm tin nhắn nữa : “Cả tối làm gì?”
Tôi có nên trả lời rằng mình vác ghế ra trước sân ngồi như một thằng điên giữa trời mưa gió không? Hay cứ bịa đại một lí do hệ trọng nào đó ra. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi đành thành thật : “Tớ ngồi ngoài đường thì bị mẹ chửi, xong rồi chán qua chơi game, mới nãy vừa vào facebook.”
“Cho nên cả tối không nhắn được một cái tin chứ gì?”
Ách, không phải là không muốn nhắn, mà đích xác không biết nhắn tin ra sao nữa ấy.
“Không phải ạ, tớ xin lỗi hic hic.” Tôi vội vàng trả lời, thầm cầu mong cô ấy rộng lượng mà bỏ qua cho tôi cả chuyện lúc sáng nữa.
Không thấy cô ấy trả lời nữa, tôi càng thấp thỏm lo âu. Một lúc lâu sau, tôi buồn rầu lại check facebook, đã thấy cô ấy vừa đăng một cái trạng thái nữa : “Em biết lỗi rồi, anh xin lỗi em đi.”
Đây đích thực là một cô gái kì cục mà.
Không chắc là cô ấy đang nói đến ai, nhưng tôi vẫn mặt dày làm cái việc hộ thằng cha mà cô ấy nhắc đến vậy. Tôi bèn gọi điện cho cô ấy, sau một hồi đổ chuông là liền có người nghe.
Tôi ấp a ấp úng : “Diệu Linh, tớ xin lỗi.”
Nghe đầu dây bên kia có tiếng thở dài, tôi lại càng thêm cuống quýt : “Hồi sáng, tớ không có ý lớn tiếng đâu. Tớ xin lỗi mà.”
Thế rồi cuối cùng Diệu Linh rốt cục cũng lên tiếng : “Chẳng thèm nói chuyện với người ta.”
Ách, đây là tình huống gì vậy?
“Dạ, mai tớ đền ạ.” Tôi bèn cười cười mà dỗ dành. Cái tính trẻ con của cô ấy lại bắt đầu rồi đấy.
“Đền cái gì?”
“Gì cũng được ạ.”
“Nhớ đấy!”
Thấy chưa, tôi giỏi nhất khoản dỗ dành cô gái này mà hê hê.
Nói chuyện thêm một hồi, cuối cùng chúng tôi cũng tắt máy. Tâm trạng tôi phấn chấn hẳn lên, lại tươi tươi tỉnh tỉnh mà ngâm nga hát. Cũng không thấy Diệu Linh đăng thêm dòng trạng thái nào, tôi mới tắt facebook đi và dần chìm vào giấc mộng.
~o0o~
Hôm sau, tôi giữ lời hứa như tối hôm trước, nguyện theo thánh chỉ mà phải ngồi cạnh Diệu Linh, cho cô nàng gác chân, dựa đầu vào vai, đôi khi còn nhéo nhéo vào đùi tôi nữa. Hic, tôi đích thực là con trai mà. Cứ bị bàn tay cô ấy vờn qua vờn lại như vậy, tôi thực sự là nhịn không nổi.
“Diệu Linh…” Tôi khổ sở lên tiếng, giữ lại bàn tay cô ấy đang lần lần xuống đùi, “… học bài.”
Cô ấy nhíu mày nhìn tôi, rồi tựa như không nghe thây gì nữa, lại hung hăng nhéo đùi tôi thêm một cái đau điếng.
Đích thực là ma nữ hồi sinh.
Tôi ôm cả một bụng quằn quại đau khổ mà ngồi cạnh cô ấy ghi ghi chép chép, mặc dù một chữ thầy giáo giảng cũng chẳng thể nhét nổi vào đầu.
“Vũ Phong.” Cô ấy gọi tôi, “Đi ăn trưa.”
Được, đây là lời mời của cô ấy đấy, nhưng lúc nào cũng sẽ là một giọng ra lệnh. Đương nhiên, tôi chẳng thể nào mà từ chối được.
Chúng tôi đi vào quán cơm gần trường, cùng gọi cơm rang thập cẩm, món mà nãy giờ ở trong lớp Diệu Linh cứ kêu thèm mãi thôi. Thấy cô ấy ăn ngon lành, thi thoảng còn cười tít cả mắt nữa, trong lòng tôi dường như ấm áp trở lại, cũng theo cô ấy mà vui lây.
“Nè…” Diệu Linh lên tiếng, “… Thật sự thấy tớ phiền phức sao?”
Sao tự dưng lại hỏi vậy chứ? Tôi còn đang nghĩ mình là con đỉa cứ dính lấy cô ấy không chịu buông tha cơ.
“Không, không phải đâu.” Tôi mỉm cười, “Sao cậu lại hỏi như thế vậy?”
Cô ấy chọc chọc vào đĩa cơm của mình, phụng phịu nói : “Thì hôm qua, cậu bảo rằng chuyện của cậu không cần tớ quản mà.”
Con gái đúng thật là nhớ cực kì dai.
“Tớ… chỉ là lúc ấy giận quá nên nói vậy thôi.” Tôi gãi gãi đầu, rồi hướng cô ấy năn nỉ, “Bỏ qua cho tớ nha, đừng giận mà.”
Diệu Linh vẫn vẻ mặt phụng phịu, nhưng đã gật đầu. Tôi hào hứng cười, chọc cô ấy thêm vài câu.
“Vũ Phong…” Cô ấy lại bất ngờ lên tiếng, nghiêm túc nhìn tôi, “… Cậu thích con trai thật hả?”
Tôi ngẩn người, sao cô ấy lại hỏi như vậy chứ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra rồi sao, rằng tôi nói dối chỉ để được ở bên cô ấy?
Có nên tiếp tục lừa dối nữa không? Hay lúc này đây, nên đem tất cả sự thật nói ra?
Rằng tôi không phải là Gay, rằng, người tôi thích là cô ấy?
Đúng rồi, nói ra đi Hoàng Vũ Phong, mày có thể làm được mà.
Chính là lúc tôi đang định mở miệng để lên tiếng, thì “ầm” một cái, cả người tôi theo cái đà mà ngã rơi xuống ghế ngồi. Choáng váng không để đâu cho hết choáng, tôi còn cảm thấy cơ thể mình càng thêm nặng nề hơn.
Ra là, có một người đang ngã nhào lên người tôi, đem tôi thành tấm đệm lót lưng cho người đó.
Trái đất này quả nhiên thật tròn. Người đang nằm trên người tôi, lại chính là cô nàng bánh bèo hôm trước bị tôi đá văng hòn sỏi vào trán.
Quả nhiên, cô nàng cũng nhận ra tôi.
Quảng cáo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...