Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

“Ơ là cậu hả?” Miệng thì hỏi nhưng cô nàng này vẫn chưa chịu nhúc nhích mà vẫn ung dung đè lên tôi.
“Có thể đứng lên không?” Tôi khó nhọc mới phát ra tiếng.
Lúc này cô gái mới “A” lên một tiếng rồi lồm cồm bò dậy. Tôi như trút được một tảng đá nặng đè lên người, choáng váng đứng dậy. Mà chính là lúc này đây, cả quán ăn ai cũng nhìn hai chúng tôi như sinh vật lạ, kể cả Diệu Linh, cô ấy nhìn tôi không chớp mắt.
“Xin lỗi nha, cậu không bị đau chứ?” Cô gái phủi phủi bụi bám trên chiếc áo của tôi.
Hơ, thôi coi như huề cho vụ hôm trước đi.
“Tớ không sao.” Tôi cười cười, muốn kết thúc cái duyên phận kì lạ tại đây, “Coi như hòa vụ lần trước đi.”
“Vụ lần trước?”
Lúc này Diệu Linh mới lên tiếng. Cô ấy nhíu mày nhìn tôi khiến tôi cảm giác như mình vừa che giấu cô ấy một điều khủng khiếp lắm ấy. Tôi vội vàng hướng cô ấy giải thích : “Là do hôm trước tớ sơ ý làm cô ấy bị thương…”
“Chỉ là vô tình thôi mà, tớ không để bụng đâu.” Bánh bèo dịu dàng cười.
Tôi cần quách gì cô nàng để bụng hay không. Nhưng vẫn lịch sự đáp trả : “Thật ngại quá.”
“Các cậu học trường đại học X hả? Bạn tớ cũng học ở đó.” Cô nàng này hình như không có ý định để tôi yên ổn thì phải.
Trong lúc tôi khó xử, không muốn tiếp tục trả lời thì đã nghe Diệu Linh lạnh nhạt lên tiếng : “Xin lỗi nhưng chúng tớ có việc phải đi. Chúc cậu vui vẻ.” Nói rồi không cần biết tôi đang há hốc mồm ra sao, cô ấy kéo tôi xềnh xệch ra khỏi quán.
Tôi chính xác là chỉ kịp ngoái đầu lại cười xấu hổ mà vẫy tay chào cô gái kia.
“Diệu Linh, đi đâu vậy?” Tôi thầm than khổ, cánh tay tôi bị cô ấy bóp đến tê dại luôn rồi.
“Đi đâu kệ tớ.” Diệu Linh hung hăng trừng mắt nhìn tôi.

Ách, là cậu kéo tớ đi mà, sao mặc kệ được cơ chứ?
Cứ đi vòng vòng quanh khu trung tâm mua sắm, tôi bắt đầu nghi ngờ Diệu Linh đang đi một cách vô đích. Mặc dù trong lòng băn khoăn nhưng tôi cũng không dám lên tiếng hỏi. Bởi lúc này, không hiểu sao mà mặt mày cô ấy cực kì hung dữ, cứ như là đang cáu giận điều gì vậy.
Cuối cùng cho đến khi đã không thể đi nổi nữa, tôi mới thở phì phò mà nói : “Diệu Linh, chúng ta đi quanh quanh hơn sáu vòng rồi.”
Rốt cuộc cô ấy cũng chịu quanh lại mà nhìn tôi, lạnh lùng tuyên bố : “Từ nay cậu chỉ có mình tớ là bạn thân khác giới, bất cứ đứa con gái nào lại gần cũng phải tránh xa, biết chưa?”
Tôi còn biết nói gì hơn đây? Sống chết thế nào cũng phải gật đầu đồng ý cho qua việc, không thì cái chân tôi sẽ bị bẻ làm đôi mất. Với lại, từ nãy đến giờ, mấy bác xe ôm cứ nhìn chúng tôi đi quanh quanh như sinh vật lạ vừa rơi xuống trái đất rồi. Thế là, tôi cười cười, dỗ dành cô ấy mau về nhà thôi không cũng muộn rồi.
Diệu Linh “Hừm” một tiếng, rồi cũng đồng ý để tôi chở về.
Trên đường tôi không dám ho he một câu nào, chỉ thầm cầu mong cô ấy đừng có phát tiết ngẫu hứng mà nhéo vào đùi hay éo của tôi. Tâm trạng cứ thế thấp thỏm âu lo, cho đến khi bàn tay cô ấy bất ngờ vòng qua eo tôi rồi từ từ siết chặt lại.
Chết bố nhà nó rồi! Tôi thầm sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn cố mà cười méo mó : “Diệu Linh nè… nếu… nếu cáu thì để sau được không? Tớ đang lái xe…”
Chỉ thấy người đằng sau im lặng rồi dần dần một bên vai nặng trĩu. Hóa ra là cô ấy đang tựa đầu vào vai tôi.
Tôi thầm thở phào, may mà không phải cấu hay véo, bằng không đích thực hôm nay sẽ có án mạng xảy ra.
Cơ mà, hình như có gì đó không ổn lắm!
Đúng rồi, đây chẳng phải là cô ấy đang ôm, đang dựa vào vai tôi sao? Như thế này thật giống như một cặp đôi. Trong lòng không khỏi vui sướng, tôi tủm tỉm cười. Lúc này đây, tôi cũng chẳng quan tâm cô ấy đối với tôi chỉ là ‘sư muội’ hay là một người bạn thân nữa, tôi chỉ biết rằng, cô ấy đang ôm tôi mà thôi.
Giây phút này, tôi ước gì được ngưng đọng mãi, để tôi cảm thấy được tôi dường như đang được cô ấy yêu thương, dường như đang được cô ấy dựa dẫm. Dù rằng chính tôi cũng hiểu, người tôi yêu sẽ không bao giờ đáp trả tình cảm cho tôi.
Có lẽ, chính là vì nghĩ tôi là Gay, nên cô ấy mới đối với tôi gần gũi như thế này. Vậy nên, bỗng dưng tôi muốn nuốt nhẹm cái sự thật rằng mình là zai thẳng này đi, để mà được bên cạnh cô ấy, bình yên chỉ hai đứa như lúc này.
Bỗng dưng thấy vai trái một trận tê buốt, tôi sững sờ khi biết rằng Diệu Linh đang cắn mình. Không lẽ, cô ấy lại muốn dùng bạo lực lúc này sao?

“Diệu Linh…” Tôi khổ sở nói, “…đau.”
“Cậu từng thích ai chưa? Một người con trai ý?” Diệu Linh bất ngờ hỏi.
Tôi nên trả lời như thế nào đây? Nếu cậu là con trai, thì chắc có đánh chết tớ vẫn sẽ yêu cậu.
“Cái này, chắc là chưa…” Tôi cười cười, ước gì mình có thể thành thật mà trả lời cô ấy.
“Vậy, cậu có ý định yêu ai không?” Diệu Linh lại gác cằm lên vai tôi. Hình như tôi còn cảm nhận được hơi thở của cô ấy nhè nhẹ trên cổ mình.
Nếu tớ yêu cậu thì sao?
“Tớ cũng chưa biết nữa. Còn cậu thì sao?” Tôi vu vơ đáp.
Diệu Linh yên lặng một lúc rồi thở dài nói : “Chắc chắc tớ sẽ yêu, rồi sẽ có một gia đình, sinh con và sống thật yên bình…” Cô ấy ngập ngừng, “… Thật ra, ba mẹ có giới thiệu một anh, con chủ tịch tập đoàn X cho tớ, tớ cũng đang phân vân, không biết có nên nhận lời yêu anh ấy không…”
Bỗng dưng trong lòng tôi trống rỗng, tim nhói đến tê dại. Tôi gượng cười : “Tập đoàn X, chắc chắn là tốt rồi, cậu nên… nên thử nhận lời anh ta xem…”
“Cậu thấy như vậy được hả?”
Tớ không muốn, Diệu Linh à.
“Ừ, cũng nên thử…” Tự làm mình tổn thương để người con gái mình yêu có được một cuộc sống thật tốt, liệu tôi có ngu ngốc quá không?
“Ừm.”
Chúng tôi lặng yên trên suốt quãng đường con lại. Cho đến khi thả Diệu Linh xuống trước cổng chung cư, mỉm cười tạm biệt cô ấy, tôi mới để cho mình thoải mái đối diện với trái tim của mình.

Đau không? Có. Buồn không? Đương nhiên.
Tâm tư của tôi gần như chết lịm, tôi gần như không còn biết chính mình đang đau nữa. Tôi khờ dại mà mỉm cười. Nếu có ai muố giết người, thì bây giờ hãy cầm dao mà đâm vào tim tôi đi.
Chắc chắn khi ấy, tôi sẽ trở thành đứa ngu si nhất thế giới và thành chủ đề bàn tán rầm rộ cho các thánh trên diễn đàn Voz.
~o0o~Tiết học hôm nay cực kì nhạt nhẽo, mà chính là tôi cũng không bị Diệu Linh lôi kéo lên phía trên ngồi nữa, nên ngồi tít tắp đằng sau mấy dãy bàn, tôi cùng bọn con trai rầm rộ chém gió.
“Mày biết nếu yêu trên sáu tháng rồi thì phải làm gì không?” Thằng bí thư rung đùi, vuốt vuốt chòm râu dê ở cằm mà vênh váo nói.
Tôi ngớ người, lắc đầu. Đã bao giờ yêu đương đâu mà biết. Đệch mợ, chúng nó ác ý mà chuyển qua chủ đề này chính là vì thằng ngờ nghệch nhất hội như tôi đây mà.
“Là phải chịch, cho lên thớt đó đồng chí.” Nó vỗ ầm ầm vào vai tao, “Thế chú mày đã bị thằng nào trồng cây thông trên mông đít chưa?”
Con bà mày, súc sinh! Tôi cười hờ hờ cho qua chuyện, cũng vì tôi thuộc dạng không muốn nói nhiều, chỉ hóng hớt là chủ yếu thôi. Chứ nói nữa tôi chắc mình sẽ nhét phân chuột vào mồm thằng này quá.
Chúng nó yêu, lúc nào cũng nghĩ đến thịt nạc thịt mỡ, toàn những thằng bựa. Tuy rằng tôi cũng có máu dê, nhưng ít nhất tôi vẫn tử tế chán, vẫn nghe lời mẹ, vẫn là trai zin.
Mà chính xác, nói toẹt ra là yêu đơn phương, có cái mẹ gì gọi là tình yêu đích thực chứ.
Bắt đầu chán chủ đề này, tôi quay mặt ra hướng khác tránh đi ồn ào của lũ con trai. Cũng là lúc tôi bắt đầu thả hồn mình lên mây thì điện thoại trên bàn tôi rung lên bần bật. Tôi thầm chửi rủa một tiếng, rồi mở tin nhắn ra xem. Những lời vừa chửi ra thật muốn nuốt xuống bụng khi biết người vừa nhắn tin tới là ai.
“Lên đây.”
Tin nhắn vẻn vẹn có hai chữ, nhưng đủ làm tôi chột dạ. Bỗng dưng Diệu Linh gọi tôi lên chỗ cô ấy làm gì cơ chứ.
Thế là tôi len lén cúi thấp người, đi như con ếch mà đến bên cạnh Diệu Linh. Cô ấy nhìn tôi, “Hừ” một cái rồi kéo tôi lên ngồi cùng.
“Đây, nhìn kia.” Cô ấy lạnh lùng chỉ về phía ngoài cửa sổ nơi chúng tôi đang ngồi. “Có phải đợi cậu không?”
Tôi tò mò nhìn theo. Đệch, lại là cô nàng bánh bèo. Sao cô ta cứ như hồn ma ám quanh quẩn tôi vậy. Không dưng xuất hiện ở đây làm gì cơ chứ.
Thế là tôi tội nghiệp quay sang Diệu Linh giải thích : “Không ạ, tớ không biết cô ấy.”

“Không.”
Lại là cái từ này. Trời ơi, tôi phải làm sao đây?
Đúng lúc này, điều tôi không mong muốn nhất lại xảy đến. Cô gái bánh bèo không biết từ lúc nào đã tới bên cửa sổ, ngó vào mà nhìn tôi cười toe toét : “Ơ nè, là cậu hả?”
Lạy má, má đừng hiện hồn về mà hù chết con.
Tôi đành bất lực quay sang cười gượng gạo : “Ừ, chào cậu.” Làm ơn đừng có tỏ ra thân thiết nữa.
“Cậu học ở đây sao? Bạn tớ cũng thế đó.” Cô gái này đích xác là không biết ngượng, “À, tớ là Thu Hương, còn cậu?”
Hay bịa đại ra một cái tên nhỉ? Có nên lấy tên Nguyễn Văn Cứt và giới thiệu rằng là do tớ vừa đẻ ra đã biết ị đùn nên mẹ đắt thế hay không?
Đang mải tính toán lung tung, đã thấy bên cạnh vang lên tiếng nói lạnh lùng : “Hoàng Vũ Phong, cậu không định trả lời sao? Cô ấy đang đợi kìa.”
Bỗng dưng câu nói của Diệu Linh ngày hôm đó vang bên tai : “…Từ nay cậu chỉ có mình tớ là bạn thân khác giới, bất cứ đứa con gái nào lại gần cũng phải tránh xa…”
Tôi rùng mình tỉnh giấc, vội vàng đứng bật dậy, nhanh mồm nhanh miệng : “Chỗ tớ bên dưới, phải xuống học đây, bai bai.”
Nói rồi vội vã quay người đi, bất kể là ánh mắt thầy giáo cùng các bạn khác nhìn tôi như thể muốn nói ‘Tiên sư bố thằng điên’.
Được thôi, không phải là vì tôi nhát gái, mà vì tôi sợ thất hứa với người tôi yêu.
Tôi cần phải giữ cho nội tâm không bị đứa con gái nào làm lu mờ. Nhất là lại là một cô gái bánh bèo nữa.
Làm ơn làm phước, hãy cho Hoàng Vũ Phong yên ổn bên cạnh Lê Diệu Linh đi, tôi hứa sẽ không đánh rắm bừa bãi nữa.
Bất chợt, một cơn đau bụng ập đến.
Mẹ kiếp, trời trêu ngươi tôi!
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận