“Phong, đợi tao với!”
Nghe cái giọng này, tôi cố giả bộ phớt lờ, cứ thế bước tiếp về phía trước. Đệch mợ, không phải là vì hôm nay con em họ sang mượn xe thì tôi không đến nỗi khổ sở mà bắt bus để rồi phải đụng chạm với cái thằng bí thư này đâu.
“Nè, không nghe thấy tao gọi à thằng này?” Thằng Nhật bắt kịp tôi, nó thở hồng hộc oán trách.
Là bố mày khinh không thèm trả lời đấy!
“Hôm nay… không đi xe à?” Nó hỏi tôi, gãi gãi mái tóc lòa xòa như mấy idol Hàn Quốc, “Sao hôm nay lại bắt bus?”
Quái lạ cái thằng này, sao tự dưng nó lại quan tâm tôi thái quá thế? Tôi nhíu mày, quay sang nhìn cái thằng thấp hơn mình một cái đầu, định nói nhưng cái đôi mắt long lanh của nó làm tôi nổi da gà, thế là “Hừ” một cái, xoay người bước tiếp.
Bố khỉ, mày tỏ tình với người yêu tao, tao không bực mới lạ.
“Này này, sao mấy nay lạnh lùng thế?” Thằng Nhật vẫn lẽo đẽo theo tôi ra bến xe bus, nó kéo kéo tay áo tôi, “Có phải vì tao tỏ tình với Diệu Linh không?”
Tôi trợn mắt nhìn nó. Mày cũng biết đấy à thằng khốn? Tôi gạt tay nó ra khỏi người, khinh thường quay đi chỗ khác.
“Mày…” Nó định nói cái gì đó, nhưng căn bản lại không thốt ra được. Và cái chính là tôi cũng bếch quan tâm nó muốn nói gì cả, cho nên cứ ngậm mồm vào cho tôi bình yên là sướng lắm rồi.
Tôi đút tay vào túi áo, tìm kiếm bóng dáng chiếc xe màu vàng đỏ ở trên đường. Đứng một lúc thì thấy kì quặc, một cảm giác cực kì không ổn cứ vây lấy. Tôi chột dạ, bỏ mẹ lại làm sao nữa rồi.
“Mày nhìn tao cái gì?” Tôi phớt ớn khi quay sang bên cạnh, đồng chí bí thư cứ nhìn tôi chằm chằm mãi.
“Mày… mày có đúng là Gay không?” Bỗng dưng nó hoảng hốt, hét to tướng lên.
Cả trạm xe bus, ai cũng nhìn tôi và nó như sinh vật lạ. Khốn nạn, mồm miệng oang oang như vậy chắc muốn để cho cả thiên hạ hiểu lầm tôi đây mà. Tôi đem tai nghe nhạc nhét vào tai, bậc nhạc thật mạnh, bực mình đứng cách thật xa nó ra.
Chính là nó vẫn cứ sát sàn sạt lại gần tôi.
“Mày muốn cái gì?” Tôi trợn mắt nhìn nó. Muốn làm tôi phát điên lên à?
“Tao chỉ muốn biết là mày thích ai chưa?”
“Rồi!”
Đúng lúc chiếc xe bus đỗ xịch vào trạm, tôi nhanh chân bước lên xe. Không ngờ thằng kia cũng theo tôi cùng lên, tôi thật sự muốn đạp nó bay ra khỏi ngoài cửa sổ.
Thằng Nhật ngồi xuống cạnh tôi, nó vẫn cứ thế mà nhìn tôi chằm chằm. Trên xe bus cũng vắng, nhưng lỡ ngồi rồi tôi cũng chẳng muốn đổi chỗ. Thế là nhắm mắt lại, tôi cứ vờ như không quen biết gì nó có khi lại hay.
Bất chợt một bên tai nghe nhạc bị tháo xuống, tôi ngạc nhiên quay sang nhìn thằng kia. Nó cười hì hì : “Tao nghe với!”
“Mày đi theo tao làm gì?” Tôi cộc cằn hỏi.
“Tao có việc bên khu mày chứ theo mày quái đâu.” Nó vẫn thế mà cười.
Được, tôi không thèm so đo với nó, không chắc tôi đấm nó gãy răng mất.
Đến điểm dừng của tôi, tôi nhanh chóng đứng dậy đứng ra ngoài cửa xe. Hình như thằng Nhật vì tôi đứng lên bất ngờ mà cũng hốt hoảng bước theo. Nhưng chính là ở chỗ, nó không đi xe bus nhiều nên luống cuống khi xe lắc lư, cứ như thể sắp ngã dập mặt đến nơi rồi ấy. Mẹ cái thằng, không đi được bus thì về nhà đi còn bày đặt. Thế là tôi bực mình đưa tay đỡ lấy nó, kéo ra phía cửa.
“Xe bus chứ có phải mặt đất đâu?” Tôi cộc cằn, “Mày đi như thế té gãy mẹ sương xườn.”
Không hiểu vì sao, trong một thoáng chốc tôi cảm thấy nó sững lại, rồi hình như còn đỏ mặt nữa, sau đó nó nhanh chóng nhích người ra xa tôi, bám vào một cái thanh cầm tay trên xe bus. Tôi “Hừ” một tiếng, mặc kệ chả thèm để ý nó nữa. Rất nhanh đến điểm dừng, tôi vội vã xuống xe.
Lần này thì nó không xuống theo tôi nữa, thần kinh tôi giãn ra một chút. Ngước mắt nhìn qua cửa kính trên xe bus, tôi phát giác thằng Nhật vẫn đang nhìn theo tôi. Loại ánh mắt này thực sự khó hiểu!
Tôi rùng mình, xoay người bước đi. Về nhà cái đã, đói lắm rồi!
***Tết dương lịch nhà trường cho nghỉ ba ngày, tưởng chừng cực kì sung sướng đấy nhưng tôi lại phát khổ vì cứ phải làm việc quần quật ở quán đồ ăn của bà chị Hải Vân. Thực là một cách bóc lột sức lao động quá đi mất.
Hôm nay, Diệu Linh cũng theo tôi đến quán. Cô ấy đã mấy lần tới đây rồi, không lần nào là không càu nhàu tôi suốt ngày tia gái. Khổ nỗi, phục vù bàn thì phải chạy đi chạy lại xem khách cần thêm thứ gì không, chứ sao có thể đứng ì một chỗ rảnh rỗi được chứ. Mấy lần cũng định bảo Diệu Linh đừng đợi tôi, cứ về trước, nhưng cô ấy lại trừng mắt lườm nguýt mấy cái, thế là tôi cũng chẳng còn hơi đâu mà phát biểu liều nữa.
“Anh phục vụ!” Là cô ấy gọi tôi đấy, “Đến đây.”
Tôi dở khóc dở cười xin lỗi mấy em gái teen teen, rồi bước lại gần cô ấy. Giữ một khoảng cách tương đối an toàn, tôi nhẹ giọng hỏi : “Tiểu thư cần thêm gì ạ?”
“Bây giờ muốn thêm anh vào cái thực đơn này thì làm thế nào?” Cô ấy mỉm cười.
Trời ơi, yêu nữ tái sinh!!!
“Giờ em muốn ăn anh ngay đấy cục cưng!” Diệu Linh vẫn cười, lại chống tay lên cằm, “Nhanh nhanh qua bên kia không mấy bé đợi ha.”
Ách, nhìn như vậy là muốn ăn tươi nuốt sống phải không? Tôi cười cười, quyết tâm không ra chỗ mấy em xì tin đó nữa, mà chuyển nhượng lại cho Mạnh Quân.
“Diệu Linh, em không về sao? Anh tưởng ba mẹ qua…” Giữa buổi chiều vắng khách, tôi ngồi xuống cạnh cô nàng đang chăm chú xem phim trên laptop mà bối rối hỏi.
“Chắc tối ạ…” Cô ấy xoay người sang nhìn tôi, “Phong… Ba mẹ nói muốn giới thiệu em cho một người đàn ông…”
Tôi lặng người, một nỗi buồn bao trùm lấy trái tim.
“… Ba mẹ muốn em đi gặp mặt, em định từ chối nhưng…” Cô ấy thở dài.
“Hay em cứ nói rằng đã yêu anh?” Tôi ngốc nghếch mà trả lời. Chỉ là trong đầu chợt nghĩ nhưng cái miệng đã phun ra rồi!
Diệu Linh ngẩn người nhìn tôi, sau đó hơi cúi mặt bối rối : “Anh… anh không thấy là quá sớm hay sao?”
Tôi mỉm cười che đậy nỗi đau nhoi nhói trong lòng : “Ừ sớm thật!”
“Ý em là, mình mới chính thức yêu nhau không bao lâu…” Cô ấy vẫn cụp mi mắt xuống buồn rầu đáp, “Nếu mang chuyện này nói với ba mẹ, thì liệu có sớm không? Ba mẹ sẽ nghĩ rằng chỉ là nhất thời yêu đương vớ vẩn…”
“Không sao, vậy mình đợi một thời gian nữa nhé!” Tôi nắm lấy bàn tay của cô ấy, siết nhẹ, “Trước em cứ đi gặp anh ta, rồi lấy lí do gì đó từ chối cũng được mà.”
Nói ra lời này, không hiểu sao tôi thấy giả dối ghê gớm. Mặc dù trong lòng không hề muốn một tí nào, nhưng tôi vẫn phải chấp nhận một sự thật, đó là tôi không thể làm gì hơn. Tôi chỉ có thể chờ đợi cơ hội mà thôi.
“Anh sẽ không sao chứ?” Diệu Linh ngước đôi mắt nhìn tôi hỏi. “Em sẽ chỉ đi một chút để từ chối thôi, em cũng không muốn làm cho ba mẹ mất thể diện.”
“Ừ, em làm vậy là đúng.” Tôi vuốt ve mái tóc của cô ấy, lại mỉm cười : “Đừng lo cho anh.”
Cô ấy bất ngờ vòng tay ôm chầm lấy tôi, gác cằm lên vai tôi thì thầm : “Anh hãy đợi em, một thời gian thôi…”
Tôi gật đầu, lại vỗ vỗ lên bờ vai gầy của cô ấy.
Dù là bao lâu chăng nữa, anh vẫn sẽ đợi em mà, Diệu Linh.
~o0o~(Trích đoạn suy nghĩ của Thu Hương :
Tôi thực sự không hiểu thằng bạn thân của mình đang nói cái gì nữa. Một lần nữa, tôi nhấp một ngụm trà nóng, thận trọng hỏi lại : “Ý mày nói, Vũ Phong thực sự là GAY?!”
“Mày nhìn tao giống như đang đùa lắm à?” Minh Nhật nghiêm túc nói, “Tao cảm thấy hình như nó thích tao!”
Tôi thật sự không biết nói gì với cái thằng này nữa.
“Mà cái chính là tự dưng tao lại hứng thú cực kì.” Nó nhíu mày, biểu cảm như không thể tin được.
Tôi day day hai bên thái dương, sắp xếp logic một lần nữa những gì bạn tôi vừa nói, và cuối cùng tôi đưa ra kết luận : “Mày bị ảo tưởng sức mạnh à thằng này?”
“Nếu nó không thích tao thì sẽ không phản ứng thái quá lên như thế khi tao tỏ tình với Diệu Linh đâu!” Nó vẫn quả quyết.
Vì người Vũ Phong thích là Diệu Linh đấy thằng khờ! Tôi có nên nói ra không nhỉ? Nhưng tôi sợ lại khó dễ cho Vũ Phong. Thằng bạn tôi tuy như thế này, nhưng nếu nó đã thích cái gì thì nó sẽ giật cho bằng được. Nếu nó đã tỏ tình với Diệu Linh rồi, lại còn biết Vũ Phong cũng thích cô ấy nữa, chắc chắn nó sẽ tìm đủ cách để phá đám.
Tôi yên lặng một hồi, sau đó lại bê tách trà táo lên uống, thong thả nói : “Vớ vẩn! Mày có bằng chứng gì không mà tự tiện kết luận?”
“Nếu không thì tại sao mày đang thích nó như thế rốt cuộc lại dừng lại?” Nó phản bác tôi, “Chắc chắn vì thằng đó có vấn đề nên mày mới rút chứ gì?”
“Ai nói với mày là tao rút thế?” Tôi vẫn ung dung, “Tao chẳng qua là chỉ chờ cơ hội để những người bên cạnh cậu ấy phạm sai lầm thôi. Lúc đó tao sẽ chính thức ở bên Vũ Phong.”
Đúng vậy, tôi chỉ đang chờ Diệu Linh mắc sai lầm thôi. Một sai lầm sẽ khiến cho Vũ Phong vĩnh viễn rời xa cô ấy. Tôi chính xác là chưa bao giờ từ bỏ, dù là một hi vọng nhỏ nhoi, tôi vẫn sẽ cố gắng. Nhưng tôi sẽ không sử dụng những thủ đoạn liều lĩnh để đạt được mục đích như thằng bạn của tôi đâu!
“Vậy mày đợi tao mắc sai lầm gì à?” Minh Nhật nhíu mày, nó tỏ ra cực kì khinh bỉ, “Nói cho mày hay, thằng đó nó thích tao là thật đấy. Mày cứ chờ đến mít mùa đi.”
Thằng này chắc phải lấy búa đập đầu ra xem não nó có bị teo đi hay không mới được.
Tôi càu nhàu, bắt đầu khó chịu : “Sao mày cứ khăng khăng là Vũ Phong thích mày thế? Hay là mày cũng có ý với người ta rồi.”
Buông ra một lời châm chọc, tôi định bụng cho nó tức điên lên một lần mà từ bỏ cái suy nghĩ lố bịch đấy đi. Nhưng chính xác là thằng bạn tôi chỉ ngẩn người, sau đó nó hốt hoảng : “Bỏ mẹ rồi, sao tự dưng tao cứ chỉ nghĩ về nó?”
Tôi thực lòng không còn biết nói thế nào nữa.
“Chết rồi!” Minh Nhật ôm đầu, “Mày… mau mau… bật phim JAV (phim 18+ của Nhật Bản) lên cho tao cân bằng sinh lí.”
Tôi hết cách, giơ chân đạp cho nó một cái lăn từ ghế xuống đất. Bực cả mình, cái thằng não ngắn này!
Ấy thế mà nó vẫn ở dưới đất mà rên rỉ : “Trời ơi… Chẳng nhẽ… Chẳng nhẽ tao cũng… tao cũng là đồng tính nam… Trời ơi là trời, không phải đâu… Diệu Linh à, tôi thích bà cơ mà… Mẹ ơi, Thu Hương cứu tao với…!!!”
Nếu cứ tình hình thế này thì chắc tôi phát điên lên mất. Thế là tôi mặc kệ nó cứ rên rỉ, đi thẳng vào nhà bếp kiếm chút đồ ăn vặt.
Mà cũng lâu rồi không gặp, không biết Vũ Phong có nhớ đến tôi hay không…)
Quảng cáo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...