Nếu Anh Là Gió, Nếu Em Là Mây
- Sao anh không gọi tôi dậy? Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Mà đây là đâu? Hả? Nhà tôi? Sao anh biết nhà tôi?
- Thế cô muốn tôi trả lời câu hỏi nào trước đây? Mà thôi cô xuống xe đi, tôi đã đỗ ở đây gần ba mươi phút rồi.
Vân vội vàng làm theo, cô cúi đầu chào cảm ơn rồi quay lưng định đi vào nhà thì Phong gọi lại:
- Thùy Vân!
- …
- Tôi không hỏi cũng không thắc mắc vì tôi… biết những gì cần biết về cô. Tôi nói xong rồi, cô về đi.
Anh lên xe và đi. Vân hơi ngớ người, cô nhìn theo cho đến khi chiếc xe đi khỏi mới quay vào.
- Ai vậy? – Quân hỏi.
Vân giật mình khi thấy Quân đứng đằng sau từ lúc nào, cô ấp úng:
- À… một người bạn của tớ.
- Chắc cũng thuộc hạng công tử nhà giàu đây nhỉ? Hai người hẹn hò à? Sao Vân lại cầm bó hoa to thế kia?
- Không… tớ và anh Phong chỉ là bạn thôi. Tớ vào nhà đây. – Nói rồi Vân chạy tọt vào trong mặc Quân đứng lại với vẻ khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...