Nếu Anh Là Gió, Nếu Em Là Mây

Không có sự trùng hợp nào diễn ra nữa dù sau đó Vân có vài lần lang thang ở đường Thanh Niên. Quả thực, chưa tiếp xúc nhiều nhưng Vân cảm thấy Phong là người rát chu đáo, cô muốn gặp lại anh. Nhận ra mình chẳng có số điện thoại hay bất cứ thông tin gì để liên lạc với Phong trong khi anh lại biết gần như là tất cả về cô, cô như người bị động chỉ biết ngồi chờ đợi, Vân khẽ buông một tiếng thở dài.
- Thở dài là nhanh già đấy tiểu thư ơi! – Quân áp cốc sữa ấm vào má Vân.
Vân cười trừ, nhận lấy cốc sữa.

- Đang suy nghĩ gì thế Vân hay…đang nhớ cái tên hôm nọ?
- Quân nói linh tinh gì thế? Tên hôm nọ gì chứ?
- Thì anh Phong của cậu còn gì.

- QUÂN! – Vân hét lên và bỏ vào lớp. Quân nói đúng, Vân đang nhớ anh ta – một kẻ chỉ gặp có 2 lần.
Nghỉ hè, Vân về nhà bà ngoại ở ngoại ô thành phố để tận hưởng cái cảm giác thoải mái, dễ chịu mà ở chốn phồn hoa đô thị Vân không tìm thấy, Vân dự định sẽ ở cùng bà một tháng. Hằng ngày Vân làm việc nhà đỡ bà, tối tối hai bà cháu lại đi thể dục ở con đường lộng gió. Mặc Quân ra sức nhắn tin, gọi điện kêu cô về nhà vì cảm thấy kì nghỉ quá tẻ nhạt, Vân vẫn quyết dành trọn kì nghỉ ở đây. Thế nhưng cô vẫn không bỏ thói quen thường nhật là nghĩ về Phong trước khi đi ngủ như - một - cơn - gió - lạ. Tối đó, Vân nằm suy nghĩ và đặt ra rất nhiều giả thiết, bất giác cô chợt nghĩ nếu cô ở đây, Phong có ghé qua nhà thì hai người sẽ không gặp được nhau. Cuối cùng thì cô đành kết thúc kì nghỉ sớm hơn dự định, tạm biệt bà ngoại và trở lại thành phố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận