Giai nhân nan tái đắc,
Trót yêu hoa nên dan díu với tính.
Máy tây hiên nguyệt gác chênh chênh,
Rầu rĩ bất xuân về oanh nhớ.
Phong lưu tài tử đa xuân tứ,
Trường đoạn Tiên nương nhất chỉ thư.
Nước sông Tương một dải nông sờ,
Cho kẻ đấy, người đây mong mỏi.
Bứt rứt nhẽ trăm đường nghìn nỗi,
Chữ chung tình biết nói cùng ai?
Trót vì gắn bó một hai.
Đêm tối lại buông. Tôi ôm đàn đáy ngâm nga vài khúc nhạc đã luyện tập kỹ lưỡng từ nhiều ngày trước. Tôi vô ưu nhìn vào khoảng không mơ hồ trước mặt, tâm hồn cứ thế thả trôi theo giai điệu bài hát mà phó mặc những tiếng đùa giỡn trong tửu lầu của đám quan khách làng chơi. Tôi khẽ cười nhạt, cười vì cái sự đời thật trớ trêu thay. Tôi nhớ cách đây khoảng tám năm lúc trông thấy người đàn bà ngồi giữa sân nhà quan mà hát, dáng vẻ thanh tao mà đẹp đẽ. Khi ấy tôi đã thầm mong muốn sau này sẽ được như bà ta. Phải! Bây giờ cái mong muốn ấy đã thành sự thực, chỉ có điều tôi lại cảm thấy không vui.
Khúc nhạc kết thúc. Tôi khẽ mỉm cười rồi cúi đầu chào mọi người, trong tâm chợt cảm thấy bồn chồn như có con mèo cào nhẹ vào ruột gan. Đêm nay, tôi sẽ chính thức trở thành một kỹ nữ thực thụ ở chốn thanh lâu này.
Bà chủ lả lướt bước lên sân khấu, đôi môi đỏ chót còn nhai trầu, cười toe toét, giọng nói cũng dịu dàng êm tai. Tôi không nghe, không để ý đến lời nói của bà ta mà chỉ bắt đầu quan tâm khi đến tiết mục ra giá. Không biết, người đầu tiên của tôi là ai? Mặc dù tôi đã cố không nghĩ đến nhưng quả thật vẫn rất tò mò.
Bên dưới bắt đầu trả giá với mức xuất phát là sáu mươi đồng. Một con số không nhỏ nhưng đã được tính toán kỹ, bà chủ có niềm tin tôi sẽ được trả gấp nhiều lần hơn thế.
“Sáu mươi nhăm đồng.” Một người đàn ông cỡ khá giả trả.
"Sáu mươi tám đồng.” Một người khác.
“Tám mươi đồng.” Một người khác nữa.
Cuộc trả giá mỗi lúc lại tăng cao khiến nhiều người cũng phải trầm trồ, khiến bà chủ mỗi lúc lại trợn tròn mắt vì sắp kiếm được món hời. Còn tôi, tôi không ngờ trên đời này có nhiều kẻ ngốc đến thế. Bỏ ra một món tiền lớn đủ nuôi cả một gia đình bình trung cả tháng trời.
“Chín mươi đồng.”
Người ra giá chín mươi đồng là một lão già trạc hơn nhăm mươi, râu tóc đã hai thứ màu rồi mà còn ham. Cũng chẳng trách được, lão ta có tiền mà. Không gian bên dưới sau đó bỗng im bặt, bà chủ mặt có hơi méo đi một chút, có lẽ vì tiếc cho tôi nhưng rồi vì tiền bà ta không còn cách nào khác.
Bà chủ đứng trên sân khấu, liếc nhìn một lượt rồi hỏi:
“Có ai trả giá cao hơn không?”
Im lặng.
“Chín mươi đồng lần thứ nhất!”
Im lặng.
“Chín mươi đồng lần thứ hai.”
“Chín mươi đồng lần thứ...”
Bà chủ chưa kịp nói hết đã bị chặn họng bởi một giọng nam trầm, chắc nịch phát ra từ phía sau đám đông.
“Một quan tiền.” (1)
Không chỉ có bà chủ mà ngay cả những người có mặt trong căn phòng này đều há hốc mồm, trầm trồ trước con số một quan tiền. Quả là rất lớn. Bọn họ không chịu nổi tò mò mà quay lại nhìn xem là vị đại gia nào lại hào phóng đến thế. Nhưng rốt cục chỉ thấy bóng một người ngồi ẩn hiện trong bóng tối ở góc phòng, không rõ mặt nên chẳng ai biết được người đó trông như thế nào.
Bà chủ sau vài giây kinh ngạc thì cũng chịu hoàn hồn, bà ta tiếp tục đọc lại đến lần thứ ba. Chẳng còn ai có đủ dũng khí mà trả thêm nữa, kết quả tôi thuộc về người đó.
...
Đêm càng về khuya, tôi ngồi trong một mình thấp thỏm chờ đợi. Người kia vẫn chưa vào. Đã gần một canh giờ trôi qua kể từ lúc người đó trả tiền cho bà chủ và dặn rằng tôi cứ ở yên trong phòng. Càng chờ đợi chỉ khiến tôi càng hồi hộp, lo lắng muôn phần.
Cánh cửa bật mở, một bóng người cao lớn bước vào. Chắc là người đó, không hiểu trong lồng ngực tôi bỗng có cảm giác bất an, trái tim cứ đập mạnh liên hồi. Tôi thật sự muốn biết đó là người như thế nào?
Người kia bước hẳn vào phòng, quay lưng khép cửa lại rồi ngồi phịch xuống ghế, một tay cầm bình rượu rót xuống cốc chảy tồ tồ. Tôi ngồi trên giường, nhìn qua tấm rèm ngăn cách chỉ thấy một dáng nam nhân thân mặc bộ đồ bình dân, đầu búi cao chít khăn nâu. Người đó lâu lâu lại cầm ly rượu lên, ngửa cồ uống ực một cái như uống một chén trà. Tôi cũng chỉ ngồi đó mà quan sát cho tới mãi sau khi nhìn ra ngoài trời đã điểm canh tư, tôi nôn nóng cất giọng nhỏ nhẹ:
“Đại nhân, trời sắp sáng rồi hay là để tôi hầu ngài nghỉ người.”
Đáp lại lời nói của tôi là một tiếng cười nhẹ. Người kia ngửa cổ lên, uống một chén rượu rồi chợt cất tiếng:
“Nếu cô thấy mệt thì cứ nghỉ đi. Ta không mệt.”
Thật kỳ lạ. Tôi cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên khi nghe được câu nói ấy, tôi nghe không lầm đó chứ? Người này đã bỏ ra nhiều tiền như vậy rốt cục lại chỉ ngồi đó uống rượu thôi sao? Tôi có chút vui lại có chút lo lắng lẫn lộn. Cuối cùng, tôi đáp lại:
“Nếu ngài muốn uống rượu, hãy để tôi hầu ngài. Nếu không tôi sẽ cảm thấy náy áy trong lòng.”
Chỉ khi thấy người kia gật đầu tôi mới dám bước ra khỏi tấm rèm. Dưới ánh đèn cầy leo lắt, từng đường nét khắc họa gương mặt người kia dần hiện ra rõ rệt. Đó là một chàng trai ngoài hai mươi, trông thật khôi ngô tuấn tú với làn da rám nắng khỏe mạnh, mái tóc nhuốm màu gió sương. Ban đầu tôi có chút ngạc nhiên nhưng rồi sau đó lại mỉm cười, có lẽ đây đúng là duyên phận. Một chữ duyên phận đã giúp tôi gặp lại ngài một lần nữa.
“Là ngài? Lần trước ngài ra tay cứu giúp tiểu nữ còn chưa có dịp trả ơn, lần này lại mang ơn ngài không biết bao giờ mới trả hết.” Tôi khẽ quỳ xuống.
“Không có gì. Chỉ cần cùng ta uống rượu là đã trả ơn rồi.” Giọng ngài vẫn lạnh lùng như thế.
Tôi nghe lời ngài liền đứng dậy, ngồi phía đối diện cùng ngài ngồi uống rượu ngắm sao trời, chẳng ai nói với nhau câu gì cho tới khi tôi không trụ được men say mà gục mặt xuống lúc nào không hay.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, chăn đắp ngang ngực. Tôi nhìn ngó xung quanh chẳng còn thấy ngài ấy đâu nữa, trong lòng chợt nuối tiếc vô cùng.
_______________
Trích Người đẹp không thấy lần hai.
(1) 1 quan = 360 đồng tiền gián.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...