Nàng Cầm

Năm năm sau.
Đất nước Nam Sơn trải qua bao cuộc đổ máu, rốt cục cũng được thái bình. Chúa Bùi và Chúa Triệu không phân thắng bại nên đành cắn răng thỏa thuận dùng sông Ngân Trà làm ranh giới, chia đất nước thành hai miền mỗi người cai trị một miền, nước sông không phạm nước giếng.
***
Thoáng một cái chỉ như chớp mắt, tôi đã ở đây được năm năm rồi. Năm năm, một quãng thời gian không ngắn nhưng cũng chẳng đủ lâu để tôi quên đi nỗi đau năm ấy.
Tôi ngồi bên cửa sổ, trong lòng thật tĩnh lặng ngắm nhìn dòng người qua lại dưới phố. Thi thoảng có cơn gió chiều nhè nhẹ lướt qua, tôi khẽ rùng mình vì lạnh. Chợt nhớ, đông đã sang rồi. Đôi mắt tôi trùng xuống, xung quanh bao trùm một cảm giác u buồn. Ngày mai, là ngày giỗ của mẹ.
...
Sáng sớm hôm ấy, như đã giao hẹn trước với má. Vào ngày này hàng năm, tôi sẽ được nghỉ một ngày để đi thăm mộ mẹ. Ban đầu má có chút do dự nhưng cũng bởi tôi kiên quyết quá nên bà ta đành ngậm ngùi mà gật đầu, với điều kiện sẽ có người đi cùng để bảo vệ tôi. Tôi đồng ý, dù biết rằng thật ra bảo vệ chỉ là cái cớ, mục đích chính là bà ta sợ tôi sẽ trốn mất.
Từ tối qua tôi đã tự tay sắp xếp các đồ cần thiết nên sáng nay không có gì phải chuẩn bị nhiều. Trời vừa điểm canh năm, tôi đã cùng Tiểu Cúc và A Tùng lên xe ngựa tiến thẳng về phía Tây thành Hoàng Dương để tới một thôn gia ẩn khuất trong khu rừng rậm rạp.

Ngôi mộ của mẹ và những người khác nằm dưới gốc cây Tràm cổ thụ, cách không xa thôn Trương là bao. Tôi một mình lặng lẽ đặt chén rượu, đồ ăn mẹ thích xuống trước nấm mồ đã mang màu rêu xanh của thời gian. Trong lòng cảm thấy đau đớn tột cùng, rốt cục suốt năm năm qua tôi vẫn không thể nào quên ngày hôm đó. Thậm chí, hình ảnh mẹ rướm đầy máu, hình ảnh thôn gia chìm trong biển lửa vẫn thường xuất hiện trong những giấc mơ của tôi như một nỗi ám ảnh kình hoàng không bao giờ dứt.
Tôi cố gắng nén nỗi đau vào lòng, miệng khẽ nhếch tươi cười như thể cuộc sống này rất tốt đẹp.
“U ơi, u có thấy con bây giờ không? Có phải nhìn con rất xinh đẹp, rất ra dáng một thiếu nữ không? U yên tâm, cuộc sống của con bây giờ rất tốt.” Cố nén những tiếng nấc nghẹn ngào, tôi tiếp tục. “Phải rồi! Thầy u nhớ giữ gìn sức khỏe, không cần phải lo lắng cho con nữa. Con bây giờ đã trưởng thành, đã có thể tự quyết định cuộc sống của mình. Dẫu biết rằng cuộc sống này còn nhiều trắc trở nhưng con hứa sẽ cố vượt qua.”
...
“Tiểu thơ, chúng ta nên về thôi.”
Giọng Tiểu Cúc nhỏ nhẹ bên tai nhắc nhở, tôi giật mình nhìn lên. Thời gian một ngày trôi qua cũng thật nhanh, mới đó bầu trời đã chuyển sắc chiều. Phía trên cao, có áng mây lơ lửng chầm chậm trôi, chầm chậm trôi. Tôi quyến luyến vài giây rồi mới cất bước lên xe ngựa, không để A Tùng phải chờ lâu.
A Tùng ngồi trước điều khiển ngựa, hai con ngựa bị roi giật giây cương liền hiểu ý mà cất bước đi. Tuy rằng, tôi không vội về nhưng nghe A Tùng nói ở vùng này thường xuyên có cướp nên nhất định phải ra khu rừng trước khi trời tối. Bởi vậy, anh ta mới quất ngựa để ngựa chạy nhanh hơn. Tôi ngồi trong xe, tâm trạng vẫn mang một nỗi buồn man mác không nguôi.

Xe ngựa đang đi thì đột nhiên dừng lại khiến cả tôi và Tiểu Cúc đều ngả người về phía trước. Tôi bị một phen hốt hoảng, biết chắc có điều chẳng lành bèn hỏi A Tùng:
“Có chuyện gì thế?”
A Tùng ngoái người lại, vẻ mặt hơi sợ hãi, giọng cũng lạc đi ít nhiều:
“Tiểu thơ, chúng ta bị chặn đường. Có nhiều người, là bọn thổ phỉ.”
“Thổ phỉ?” Tôi nhắc lại với vẻ kinh ngạc. Thật không ngờ, mình lại có ngày này.
Tuy rằng, võ công của A Tùng cũng không tồi nhưng có chăng chỉ dùng để dọa nạt bọn công tử quỵt tiền hoặc phá phách trong lầu chứ nếu đứng ra đánh nhau với một đám người thổ phỉ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Tôi đang loay hoay không biết nên làm gì thì đã nghe thấy tiếng một gã đàn ông bên ngoài xe.
“He he. Để xem hôm nay bọn ta bắt được gì nào?”

Tôi nghe thấy một tiếng kêu nhỏ của A Tùng khi bị gã ném xuống xe, tiếp theo đó là bóng người gã to lớn tiến lại gần. Gã vén rèm lên. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một gã đàn ông thô bỉ đến vậy. Gã có đôi mắt to, lông mày rậm, làn da thì xám ngoắt và đặc biệt là bộ râu quai nón xum xuê dưới cằm. Trông gã thật kinh tởm. Tôi và Tiểu Cúc đều bị gã dọa cho chết khiếp, cả hai run rẩy ôm lấy nhau mà nép sát vào vách gỗ.
“Trời. Thật may mắn, không ngờ hôm nay lại bắt được hai mỹ nữ xinh đẹp thế. Hà hà hà.”
Gã cười cái điệu cười man rợ, hai mắt ánh lên vẻ thỏa mãn giống như một con sói trông thấy hai con cừu non yếu đuối. Gã không ngần ngại, chui vào trong xe. Cánh tay dơ bẩn thò vào muốn chạm vào người tôi. Nhưng sự việc đâu có dễ như gã tưởng tưởng. Tôi cố nén lại nỗi sợ hãi xuống, bàn tay run run nắm chặt hộp gỗ đựng đồ cúng nhanh nhẹn đập mạnh vào đầu gã một cái “Bộp!”. Gã đau điếng người, kêu ré lên một tiếng thảm thiết rồi vội vã chui ra., miệng không ngừng chửi rủa.
“Khốn khiếp! Con tiện nhân khốn khiếp, hôm nay ta phải ày nếm mùi vị đau khổ mới được.”
Tôi những tưởng gã sẽ sợ hãi mà bỏ đi nhưng không ngờ chỉ càng làm gã tức giận. Vẻ mặt gã đỏ bừng, sắc mặt cũng tệ đi bội phần. Gã hung hăng hét lên:
“Anh em, mau lôi hai con tiện nhân này mang về. Tối nay chúng ta sẽ cùng vui vẻ một đêm ha ha ha.”
Chỉ nghe có thế, đám người lợm ngượm cũng cười lớn theo, điệu cười mang theo ý dâm tà. Ngay sau đó, có vài tên tiến lại gần xe muốn chui vào nhưng có vẻ chúng e ngại vật trên tay tôi và Tiểu Cúc nên không dám chui vào. Trong lòng tôi đang thầm yên ổn phần nào thì bất ngờ chiếc xe bị rung lắc dữ dội, tôi và Tiểu Cúc nghiêng ngả người sang trái rồi lại sang phải. Lực đẩy rất mạnh khiến chiếc hộp gỗ trên tay tôi bị tuột ra, lăn lóc trên sàn xe ngựa. Mãi một hồi mới chịu dừng lại. Có điều lúc này tôi thật sự cảm thấy nôn nao, trong người thực khó chịu không còn đủ sức để chống chế nữa. E rằng, lúc này tôi chỉ như một cây cỏ dại mặc cho bọn người kia muốn làm gì thì làm.
Tôi nghe thấy tiếng cười man rợ của bọn người kia, cả thân mình chợt rùng nhẹ. Trong lúc tôi nghĩ rằng cuộc đời mình xem như sẽ chấm dứt nếu rơi vào tay bọn chúng thì đột nhiên có một người đã xuất hiện giải vây cho tôi.
Người ấy, dáng hình cao to, đầu chít khăn nâu, thân mặc chiếc áo giáp ánh bạc, cánh tay khỏe khoắn cầm thanh đao sắc bén lóe sáng trong buổi chiều buông. Thân mình người ấy nhanh nhẹn, uyển chuyển vận từng động tác điêu luyện vung đao lên chém từng nhát mạnh như trời giáng khiến những kẻ kia bị một phen kinh hãi. Chẳng mấy chốc bọn chúng đã bị dọa cho chết khiếp, liền vội vã giẫm đạp lên nhau mà trốn vào rừng sâu.

Tôi theo dõi diễn biến mọi việc, trong lòng thầm cảm ơn sâu sắc. Mãi cho tới khi những kẻ kia chạy đi hết chỉ còn lại bóng dáng người ấy đứng hiên ngang giữa đất trời, cả người đều toát ra một khí thế bất phàm.
Tôi bước xuống xe đi tới để cảm ơn người ấy, người ấy thấy tôi liền quay mặt lại. Ở khoảng cách gần thế này, tôi mới thấy rõ người ấy thực sự anh tuấn. Đôi mày đen rậm thẳng tắp như song kiếm hơi cau lại, chiếc mũi cao cao đang khẽ phập phồng và đôi môi mỏng thì đang mím chặt lạnh lùng.
“Đạ tạ tướng quân đã ra tay cứu giúp.” Tôi nhỏ nhẹ nói, chân định quỳ xuống khấu đầu thì người kia đã nhanh tay đỡ tôi lên.
“Hai cô không sao chứ?” Âm thanh trầm ấm phát ra từ ngài ấy nhưng vẫn có chút gì đó lạnh lùng.
“Vâng! Cả hai chúng tôi đều không sao.” Tôi quay ra nhìn Tiểu Cúc còn đang choáng váng nhưng cơ bản chúng tôi vẫn bình an.
Ngài ấy nghe vậy, không thèm nói thêm gì mà quay lưng bỏ đi. Tôi định gọi lại hỏi tên để sau này còn báo đáp thì cả bóng người và ngựa đã mau chóng lao nhanh về phía trước, chỉ còn thấy một chấm đen rồi mất dần trong màn sương.
Tôi hơi chán nản, quay người định bước về phía xe ngựa thì bất chợt cảm thấy dưới chân có vật gì đó cứng cứng. Tôi cúi xuống nhìn, dưới nền đất bụi bặm là một vật khắc mặt mãnh hổ trên mặt ngọc loang loáng. Nhặt miếng ngọc lên, tôi ngắm nhìn nó vài giây đến khi quay ra mặt sau mới thấy rõ chữ được khắc ngay ngắn: Trần Lưu Bình.
Trần Lưu Bình... Trần Lưu Bình... cái tên ấy luôn lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu tôi như thể nếu không nhắc nữa thì tôi sẽ quên. Có lẽ đây là phù hiệu của ngài ấy trong quân đội, có lẽ nó đã rơi ra lúc giao đấu với bọn người kia. Nếu đúng thế thật, tên ngài ấy chính là Trần Lưu Bình. Một cái tên thật đẹp, cũng là cái tên tôi mãi mãi không bao giờ quên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận