Năm thứ 7 phải lòng em

Cô ta đã nói dối trước mặt Lộ Duệ. Sự việc đã đến nước này, còn có thể làm gì nữa, tình yêu không còn, công việc không thể để mất luôn được.
 
Dù sao có một số chuyện chỉ có cô và Lộ Duệ biết, xấu hổ cũng chỉ ở trước mặt một mình anh ấy mà thôi.
 
Sau này cùng lắm thì không gặp nữa là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghe cô ta nói vậy, Lộ Duệ không khỏi nhíu mày.
 
Nếu không phải nửa đêm cô ta gọi điện cho Bùi Thời Tiêu, không gửi tài liệu lúc không giờ vào hôm sinh nhật Bùi Thời Tiêu, Lạc Kỳ không thể bịa ra được.
 
Lạc Kỳ trực tiếp mở video trên máy tính ra “Giám đốc Vu, giám đốc Lộ, các anh mở mắt to ra nhìn xem những gì các anh nghe được từ cô ta có giống với sự thật không. Xem có phải tôi vui oan cô ta là người thứ ba không nhé.”
 
Tưởng Thịnh Hòa chợt bật cười khi nghe đến câu “mở to mắt ra.”
 
Anh cũng từng nói vậy với Tần Mặc Lĩnh.
 
Anh không có hứng thú với đoạn video dài mấy chục giây kia, mọi người đều chăm chú vào video trên hình chiếu, còn anh nhìn Lạc Kỳ.
 
Lạc Kỳ đúng lúc ngước lên cười nhẹ với anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Thôi Bồng tái nhợt, trên mặt không có một tia huyết sắc. Trong video, cô nằm trong lòng Bùi Thời Tiêu, hai tay ôm Bùi Thời Tiêu, vài giây sau Lạc Tân chạy tới.
 
Sao lại có video được?
 
Ban lãnh đạo của Duệ Phổ và Lăng gia Capital đều nhìn thấy, Lộ Duệ cũng xem được rồi.
 
Cô ta muốn biến mất ngay bây giờ, không muốn đối mặt với ai cả.
 
“Cô có thể tiếp tục ở lại Lăng gia Capital, tiếp tục phụ trách kết nối với Duệ Phổ.” Lạc Kỳ đóng video lại: "Dù sao thì cô cũng không biết liêm sỉ là gì mà.”
 
Cô nhìn Vu Ba “Giám đốc Vu, trình độ dùng người của Lăng Gia Capital các anh hiện giờ là như vậy sao? Anh và giám đốc Lộ ngay cả nhìn người cũng không nhìn chuẩn. Tôi làm sao có thể tin Tưởng phán đoán của anh đối với thị trường tương lai của Duệ Phổ được đây?”
 
Nói xong mặt Vu Ba thoắt đỏ thoắt trắng.
 
Nhưng vẫn không thể bác bỏ.
 
Lạc Kỳ tắt máy tính, lấy hợp đồng trong tập tài liệu ra: "Mọi người chuyền nhau xem đi. Bắt đầu từ năm sau, Duệ Phổ sẽ từ bỏ thị trường cao cấp và tập trung vào phân khúc tầm trung.”
 
“Từ bỏ thị trường cao cấp? Ai quyết định thế?” Ánh mắt Lộ Duệ đột nhiên trở nên sắc bén “Cô thương lượng với ai rồi?”
 
Lạc Kỳ đón lấy ánh mắt của anh ấy “Quyết định của tôi, tôi không cần thương lượng với bất kỳ ai trong các anh hết. Tôi đã quyết định, các anh cứ thực thi là được, không cần biết nhiều lý do như vậy.”
 
Lộ Duệ không quên Tưởng Thịnh Hòa đang ở bên cạnh, nhưng anh ấy vẫn phủ nhận: “Không thể được.”
 
“Đây không phải việc anh nói là được.” Lạc Kỳ hơi hếch cằm: "Xem hợp đồng đi rồi hẵng quyết định.”
 
Trong khi họ đang xem hợp đồng, cô nhìn sang Vu Ba: “Để Y Tế Viễn Duy từ bỏ thị trường phân khúc nhỏ và vừa, đây là cơ hội duy nhất tôi có thể giành được để giúp Duệ Phổ tồn tại và phát triển.” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Vu Ba không tin rằng Y Tế Viễn Duy sẽ từ bỏ thị trường phân khúc nhỏ và vừa.
 
Tưởng Thịnh Hòa lên tiếng: “Tôi tán thành.”
 
Chỉ ba từ này thôi là đã hơn cả đống lời giải thích và sức mạnh của một chồng hợp đồng của Lạc Kỳ.
 
Vu Ba đã biết nguyên nhân Tưởng Thịnh Hòa xuất hiện ở đây, Lạc Kỳ chỉ là một nhân viên cấp cao, thấp cổ bé họng, không thể thuyết phục được tất cả mọi người, họ sẽ không dễ dàng tin lời hứa hẹn của cô.
 
Tuy nhiên, lời của ông chủ Tưởng Thịnh Hòa lại khác.
 

Lạc Kỳ tiếp tục lời vừa nói: “Giám đốc Vu, đây là thành ý của tôi và Viễn Duy, đã đủ rồi chứ?”
 
Cô khẽ mỉm cười “So với anh và giám đốc Lộ chỉ biết dung túng cho một vài người gây thêm phiền phức, thành sự thì ít bại sự thì nhiều. Tôi nghĩ thành ý của mình là đủ rồi.”
 
Vu Ba bị động cả buổi, tuy bị Lạc Kỳ chế nhạo đủ kiểu nhưng anh ta vẫn có cảm nhận và lý trí.
 
Anh ta nắm giữ cổ phần của Duệ Phổ chính là vì anh ta đánh cược rằng Viễn Duy sẽ không từ bỏ Duệ Phổ, sẽ làm cho Duệ Phổ lớn mạnh hơn. Cho dù không làm cho lớn mạnh được thì ít nhất Duệ Phổ cũng ăn theo được một vài nhờ Y Tế Viễn Duy.
 
Không ngờ Lạc Kỳ lại có năng lực và dũng khí lớn như vậy, thuyết phục được cả tập đoàn Viễn Duy đồng ý từ bỏ thị trường vừa và nhỏ của Y Tế Viễn Duy.
 
Anh ta không nói nhảm nữa: “Làm theo ý Tưởng của cô, tôi sẽ sắp xếp người kết nối với cô.”
 
Trước khi Vu Ba ngắt kết nối còn không quên chào Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng, anh tiếp tục nhé, bên chỗ tôi còn có cuộc họp khác.”
 
Tưởng Thịnh Hòa khẽ gật đầu.
 
Lăng Gia Capital rời khỏi cuộc họp.
 
Đôi chân Thôi Bồng cuối cùng cũng có sức lực, cuộc họp có tiếp tục hay không không còn quan trọng đối với cô ta nữa, cô ta thu dọn đồ đạc rời đi.
 
Lạc Kỳ uống mấy ngụm cà phê, hỏi Lộ Duệ: “Giám đốc Lộ xem xong rồi chứ?”
 
Lộ Duệ nắm chặt hợp đồng, Lăng Gia Capital tự dưng quay xe, anh ấy lại rơi vào thế bị động.
 
“Tôi cho anh thời gian một ngày để cân nhắc, anh nghĩ xong thì tới tìm tôi, nghĩ không ra cũng không sao. Nếu anh không thực hiện theo thì tôi sẽ phân hết thị trường cho Y tế Đông Bác, đến lúc đó Duệ Phổ sẽ không có gì hết.”
 
Lạc Kỳ chỉ cầm máy tính: “Bản sao hợp đồng để ở chỗ anh nhé, trở về nghiên cứu cẩn thận đi. Tan họp.”
 
Những người khác còn có chút ngây người, đây là lần họp ngắn nhất trong lịch sử, tính cả việc xử lý Thôi Bồng cũng không quá hai mươi phút.
 
Lạc Kỳ bước tới cửa phòng họp, Tưởng Thịnh Hòa cũng đứng dậy.
 
“Giám đốc Tưởng, anh có muốn đến văn phòng của tôi ngồi một lát không?”
 
“Không.” Tưởng Thịnh Hòa còn có hẹn, cầm vest lên “Báo cáo kết quả cho Lệ Nhụy.”
 
“Vâng.”
 
Cô tiễn Tưởng Thịnh Hòa đến trước thang máy, có Tiểu Khương ở bên, cô cũng không tiện làm chút hành động nhỏ “Giám đốc Tưởng, anh đi cẩn thận.”
 
Tiểu Khương trong lòng thở dài một trăm lẻ tám lần.
 
Ông chủ đích thân đến hỗ trợ, nhưng điều này không cảm động được chị Lạc.
 
Lạc Kỳ cầm máy tính đi về phía phòng làm việc, Thôi Bồng chặn cô lại.
 
“Cô muốn tôi phát video của của cô trong nhà ăn công ty à?”
 
Thôi Bồng cố nén nước mắt “Video của Lạc Vũ sao?”
 
“Hỏi nhiều như vậy có ích lợi gì? Đúng rồi, chỗ mẹ Bùi Thời Tiêu cũng có video. Chắc là lúc đó bà ấy muốn xử lý cô, nhưng cô xoay người đầu quân bên phía Lộ Duệ nên bà ấy đỡ phải ra tay.”
 
Lần đầu tiên bà Bùi nhờ thư ký mua video của Lạc Vũ, nhưng Lạc Vũ không chịu, đến lần thứ hai mới đưa cho bọn họ.
 
Nếu Lạc Vũ lần đầu tiên đã đưa video cho bà Bùi, Thôi Bồng e ngại sự tồn tại của video, có lẽ sẽ không nhảy tới trước mặt cô.
 
“Cô có biết tại sao cô được giữ lại đến hôm nay không? Lộ Duệ và Vu Ba đoạt quyền của tôi nên tôi dùng cô để tát vào mặt bọn họ xả giận đó.”
 
Lồng ngực Thôi Bồng phập phồng, tay cũng run rẩy.

 
“Sau này đừng để tôi nhìn thấy cô.” Lạc Kỳ đi đường vòng qua.
 
Thôi Bồng đến phòng làm việc của Lộ Duệ, nước mắt giàn giụa: “Em xin lỗi. Dù anh có tin hay không thì em cũng thật lòng thích anh, nếu không thì em đã không bán nhà để đến Bắc Kinh.”
 
Lộ Duệ không có tâm trạng để ý đến tình cảm phụ nữ nữa “Cô không cần xin lỗi tôi, trước giờ tôi chưa từng để tâm.”
 
Thôi Bồng quên mất bản thân mình đã quay lại xe thế nào, cô ta không biết phải đối mặt với đồng nghiệp ở Lăng Gia ra sao, cô ta không muốn những thứ ở công ty nữa.
 
Càng không biết phải giải thích thế nào với chị họ.
 
  --
 
Trưa hôm nay, trong căn tin có món sườn non chiên giòn, Trì Tâm cũng vội vàng đến căn tin từ sớm.
 
“Tuyết rơi thật rồi!”
 
Không biết ai đã nói câu này.
 
Lạc Kỳ vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lạnh, hơi nước bám trong cửa căn tin rất dày, phủ trên kính một tầng trắng xóa, không thể nhìn ra ngoài cửa sổ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tuyết không nặng, vừa chạm đất liền tan.
 
Tuyết đã ngừng rơi lúc chiều tối tan ca.
 
Đến Duệ Phổ lâu như vậy, Lạc Kỳ vẫn luôn kiên định tan làm đúng giờ.
 
Không ai và không gì có thể giữ cô lại thêm một phút nào.
 
Hôm nay là đúng một tháng hai chú cún đến nhà, bãi cỏ trong sân đã trở thành nơi để chúng vui đùa. Ban ngày chạy chơi mệt mỏi, buổi tối cô cùng Tưởng Thịnh Hòa trở về nhà, hai chú cún cũng không còn sức quậy phá nữa nên ngoan ngoãn nằm bên cạnh.
 
Bọn chúng đặc biệt bám dính Tưởng Thịnh Hòa, đi đâu cũng theo anh.
 
Anh đột nhiên dừng lại, hai chú cún cũng dừng lại, ngửa cổ lên, tinh nghịch nhìn anh chằm chằm.
 
Cún con đến giờ vẫn chưa được đặt tên nên cô hỏi Tưởng Thịnh Hòa nên gọi chúng là gì.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: Tên gọi rất quan trọng, không thể đặt bừa được.
 
Thế là hôm nay Tưởng Thịnh Hòa trở về nhà cũ.
 
Dịp cuối năm Lương Chân không bận gì, mấy ngày trước bà ấy lại đến Tô Thành, một góc sân biệt thự vừa mới thành hình, Khương Nghi Phương đã bỏ công cẩn thận thiết kế hoàn toàn theo sở thích của bà ấy, làm cho bà ấy một góc piano ngoài trời.
 
Bà ấy nói rõ với Khương Nghi Phương: Một năm tôi chưa chắc đã đến ở được mười ngày nửa tháng đâu, bà thiết kế theo sở thích của hai đứa nhỏ đi.
 
Chỉ thiếu điều nói biệt thự này thật ra là một món sính lễ.
 
Mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống, một góc sân cũng đã xong, mùa xuân năm sau sẽ tiếp tục công việc khác.
 
Lương Chân đang luyện đàn, Tưởng Thịnh Hòa rót cho mẹ một cốc nước ấm, anh vẫn như trước ngồi nghe bản nhạc piano không cắt ngang mẹ mình.
 
Lương Chân liếc nhìn cốc nước, mối quan hệ giữa bà ấy và con trai đã lạnh nhạt nhiều năm, vô tình lại được kéo gần nhờ Lạc Kỳ. Hai tháng trở lại đây, con trai bà ấy đã về nhà thường xuyên hơn trước, nghe bà ấy đánh đàn, lúc rảnh rỗi cũng ăn tối với bà ấy.
 
Bà ấy và con trai không nói về Lạc Kỳ hay cha anh, mà nói về những chuyện xấu hổ hồi nhỏ của anh và Tần Mặc Lĩnh, sau đó nói về hai chú cún.
 
Sau khi bản nhạc kết thúc, Lương Chân dừng lại để uống nước.

 
Thật ra bà ấy không hề khát.
 
Mỗi lần con trai rót nước cho, bà ấy không bao giờ để sót một giọt.
 
“Mẹ, mẹ đặt hai cái tên cho lũ cún con đi.”
 
“Mẹ hả?” Lương Chân cười nói “Tôi không biết đặt tên đâu, cũng không thể gọi chúng là chó lớn và chó nhỏ được.”
 
“…” 
 
Đây là lần đầu tiên mẹ anh nói đùa với anh kể từ khi anh có thể nhớ được.
 
Lương Chân bảo con trai đưa ra một số ý kiến, bà ấy sẽ suy nghĩ theo đó.
 
“Con cũng không biết, con và Lạc Kỳ đã nghĩ nguyên một tháng, cũng không nghĩ ra cái tên nào hay.”
 
Trong nhóm cũng có người nghĩ ra ý Tưởng, nhưng cái tên nào cũng chung chung quá.
 
Lương Chân nói: “Lúc nào ba con rảnh, mẹ sẽ gọi điện bàn với ba con thử xem.”
 
Thế là xong.
 
Tất cả những cái tên ba anh nghĩ ra đều rất quê mùa.
 
Anh và ba mình đã không gặp nhau kể từ sự cố chiếc ô sô cô la bánh sinh nhật.
 
Bác Hứa đã làm công tác tư Tưởng cho ba anh, cho đến nay ba anh vẫn chưa bày tỏ ý kiến ​​​​của mình về chuyện giữa anh và Lạc Kỳ.
 
“Trời lạnh, con về sớm đi.” Lương Chân ghi nhớ việc đặt tên cho cún con “Mẹ sẽ từ từ suy nghĩ sau, nghĩ xong sẽ gọi cho con.”
 
Sau khi rời khỏi nhà cũ, Tưởng Thịnh Hòa đến cửa hàng thú cưng, đồ ăn vặt đặt cho hai chú cún đã được chuyển đến, chủ cửa hàng thú cưng thông báo anh đến lấy.
 
Giống như nuôi hai đứa trẻ, tất cả mọi chuyện anh đều tự bỏ công ra làm.
 
Cũng vì điều này nên cún con rất bám anh.
 
Lạc Kỳ đang đợi anh ở phòng khách, cô ngồi trên sô pha xem album ảnh chụp chung của hai người, mỗi chú cún nằm ở một bên.
 
Thấy anh về, chúng bò xuống khỏi ghế sô pha và kéo quấn quanh người anh.
 
Lạc Kỳ đặt điện thoại xuống, nửa ngày không gặp, cô chờ anh ôm lấy cô.
 
Sau khi dỗ dành cún nhỏ, Tưởng Thịnh Hòa cởi áo khoác, đưa tay về phía cô, Lạc Kỳ chưa kịp đi tới trước mặt anh, anh đã dùng cánh tay dài của mình ôm cô vào lòng, Lạc Kỳ đứng không vững, ngã vào lòng anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa xoa cằm cô “Có va vào em không?”
 
“Em không sao.”
 
Lạc Kỳ ôm chặt lấy anh “Cảm ơn anh.”
 
Anh bất ngờ xuất hiện tại phòng họp của Duệ Phổ vào buổi sáng, nhưng cô không thể nói lời cảm ơn trực tiếp.
 
“Việc anh nên làm mà.” Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu hôn lên gò má mềm mại của cô.
 
Mỗi ngày trở về, cô đều ôm anh rất lâu, thậm chí anh còn từng nghĩ hay là không về phòng tổng giám đốc nữa, như vậy thì cô có thể nhìn thấy anh mọi lúc.
 
“Hôm nay anh đã nhờ mẹ anh chọn tên giúp, mẹ anh sẽ bàn bạc với ba anh.” Tưởng Thịnh Hòa đã từ bỏ hy vọng có một cái tên đẹp cho cún cưng, bảo Lạc Kỳ chuẩn bị tâm lý.
 
Hai chú cún đã ngủ say, Tưởng Thịnh Hòa đi tắm rửa rồi tăng ca ở thư phòng.
 
Anh đang đọc mail thì nghe tiếng dép lạch cạch trên lối đi ngoài cửa tiến lại gần.
 
Lúc anh ngẩng đầu lên, Lạc Kỳ đi vào vỗ nhẹ lên mặt anh, vừa thoa kem dưỡng lên mặt xong, kem dưỡng da còn chưa thẩm thấu hết. Hệ thống sưởi trong nhà đã được bật, cô cảm thấy nóng nực ngay cả khi đang mặc chiếc váy hai dây mát mẻ nhất.
 
“Anh còn bận lâu không?”
 
“Sắp xong rồi, còn ba email nữa thôi.”

 
Lạc Kỳ dựa vào người anh: “Em xem chung với anh nhé?”
 
“Được.” Tưởng Thịnh Hòa xoay ghế ra sau, để cô ngồi trong lòng anh cùng xem. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Em chỉ đứng xem thôi.”
 
Ngồi trên đùi anh thì không có tâm tư nào mà tăng ca nữa.
 
Khi Lạc Kỳ làm trợ lý thì rất nghiêm túc, tập trung cùng đọc email giúp anh.
 
Sau khi trả lời xong email cuối cùng, họ tắt máy tính.
 
Tưởng Thịnh Hòa ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi mình.
 
Bộ đồ ngủ trên người anh là đồ mới, trước đây chưa thấy anh mặc bao giờ.
 
Lạc Kỳ thích màu này “Có loại dành cho nữ không? Em cũng mua một bộ.” Làm đồ đôi luôn.
 
“Chắc không đâu.” Tưởng Thịnh Hòa nói với cô, đây là mẫu đặt làm riêng, cổ áo là do anh thay đổi theo sở thích, chắc là không có loại nào màu sắc kiểu dáng giống vậy trên thị trường.
 
“Anh cho em bộ này đấy.”
 
Ngoại trừ lúc chụp ảnh cưới, khách sạn không có quần áo của cô, nên cô đành áo choàng tắm và vest của anh trong trạng thái chân không, còn lại thì chưa từng bao giờ mặc sát người. Tuy đây là tình thú giữa vợ chồng nhưng cô ngại mặc trực tiếp đồ của anh sau khi tắm.
 
“Anh có rất nhiều đồ ngủ, cho em bộ này đấy.”
 
Lúc trở lại phòng ngủ, Tưởng Thịnh Hòa đã tắt đèn trong phòng.
 
Anh dò dẫm thay váy ngủ của cô và cởi áo ngủ của mình cho cô.
 
Khi cô mặc vào người, nó còn mang nhiệt độ cơ thể của anh.
 
Hôm nay không nằm trên giường mà đổi chỗ khác.
 
Tưởng Thịnh Hòa mang bức tranh sơn dầu đêm mưa từ phòng làm việc vào phòng ngủ, đặt bên khung cửa sổ sát sàn, bây giờ bức tranh sơn dầu ở ngay bên cạnh cô.
 
Rèm cửa kéo một nửa, bóng lưng của hai người lờ mờ hiện ra trong bức tranh sơn dầu.
 
Lạc Kỳ bị anh đẩy vào tường, bức tường lạnh lẽo, tấm rèm kéo hờ ngăn cách giữa cô và bức tường.
 
Tưởng Thịnh Hòa hôn cô, hỏi cảm nhận của cô rồi từ từ đưa vào.
 
Làm sao để hợp làm một với anh, cảm quan quá rõ ràng, Lạc Kỳ ôm lấy cổ anh, tầm mắt rơi vào bức tranh sơn dầu.
 
Tưởng Thịnh Hòa hôn lên môi cô, âm thanh khàn khàn: “Em vừa nhìn gì vậy?”
 
“Đang nhìn anh.”
 
Nhìn anh trong bức tranh sơn dầu.
 
Cô đang thích ứng với anh, bị anh đột nhiên đẩy vào, Lạc Kỳ tê dại từ trong lòng đến mọi phần cơ thể.
 
Giống như đêm mưa ở Tô Thành hôm ấy, cô đột nhiên không phân biệt được phương hướng ở trong lòng anh.
 
Ngày hôm sau.
 
Trời vẫn âm u, nhiệt độ xuống âm sáu độ, Lạc Kỳ tìm chiếc áo khoác lông vũ dày nhất mặc vào, đặc biệt khoác thêm áo len cổ lọ.
 
Bữa sáng là bánh nếp bí đỏ, bí do Tưởng Thịnh Hòa trồng được mùa, cho Tần Mặc Lĩnh hai mươi quả.
 
Tần Mặc Lĩnh đăng cháo bí, bí xào, bí hầm lên newfeed ba ngày liên tiếp. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Anh ta còn đặc biệt @Tưởng Thịnh Hòa: [Đừng gửi đến nhà tôi nữa, thật sự ăn không hết nổi, cậu đem đi bày sạp mà bán.]
 
Lạc Kỳ vô cùng muốn nhắn lại, sáng nay Tưởng Thịnh Hòa lại muốn hái thêm mấy chục quả, định gửi cho anh nữa đấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận