Năm thứ 7 phải lòng em

Lộ Duệ còn muốn khuyên nữa, nhưng Lạc Kỳ đã cầm lấy tai nghe đeo vào, anh ấy thức thời không nói gì thêm. Dù không biết danh tính bạn trai mới của Lạc Kỳ, nhưng thực lực và trình độ của anh ta chắc chắn không thể so sánh với Hứa Hướng Ấp.
 
Anh ấy không khuyên được Lạc Kỳ nên muốn đi thuyết phục Thôi Bồng, nhưng người này còn ương ngạnh hơn người kia, không ai chịu coi người còn lại ra gì.
 
Thôi Bồng vẫn bận rộn với dự án khác nên đã rất lâu rồi không đến Duệ Phổ, có việc gì thì đều liên lạc với thư ký của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có hôm nửa đêm Thôi Bồng gọi điện cho anh ấy, nói đi xã giao uống nhiều quá, đau bụng không chịu nổi, hỏi anh ấy có tiện đưa cô ta đến bệnh viện không.
 
Anh ấy đã gọi 120 cho cô ta, tất nhiên cuối cùng anh ấy không đành lòng, vẫn đến bệnh viện xem tình hình cô ta thế nào.
 
Lúc đến bệnh viện đã là nửa đêm, trên người cô ta vẫn còn nồng nặc mùi rượu.
 
Anh ấy đã ở cùng cô ta đến sáng và mua cháo cho cô ta.
 
Thôi Bồng đã vừa ăn vừa rơi nước mắt.
 
Lộ Duệ không hỏi tại sao cô ta lại khóc, chỉ coi như là vì dạ dày của cô ta vẫn còn khó chịu.
 
Lúc đó, trong đầu Lộ Duệ hiện lên khuôn mặt của một cô gái khác, nếu như người uống say là cô gái kia thì anh ấy sẽ làm gì?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy sẽ gọi 120 hay tự mình chở cô ấy đến bệnh viện?
 
Khoảnh khắc đó, Lộ Duệ cảm thấy bản thân thật hoang đường.
 
Thôi Bồng không cần nhập viện, truyền dịch xong thì về nhà nghỉ ngơi nửa ngày đã đi làm rồi.
 
Cuộc họp cấp cao đang gần kề, sinh nhật của anh ấy cũng sắp đến.
 
Vào ngày sinh nhật, Lộ Duệ nhận được tin nhắn của Thôi Bồng lúc nửa đêm, cô ta gửi cho anh ấy một tệp tài liệu.
 
Không quan trọng tệp ấy là gì, quan trọng là thời gian bị kẹt ở lúc không giờ.
 
Cho đến sáng hôm sau anh ấy mới trả lời: [Tôi đã nhận được. Vất vả rồi.]
 
Tiệc sinh nhật được tổ chức đơn giản ở công ty, buổi trưa Lộ Duệ gặp Lạc Kỳ ở nhà ăn. Khi cô nghe được là sinh nhật anh ấy thì đã quẹt thẻ cơm của mình mua cho anh ấy thêm hai món.
 
“Giám đốc Lạc, đừng quên báo cho người nào đó bên Lăng Gia Capital đến tham dự cuộc họp ngày mai đúng giờ đấy.”
 
“Anh cứ ăn thong thả nhé.” Lạc Kỳ cầm thẻ cơm rời khỏi nhà ăn.
 
Lộ Duệ nhìn Lạc Kỳ rời đi, không biết ngày mai cô gái này muốn làm gì.
 
Khi trở lại văn phòng, Lạc Kỳ pha một tách cà phê, tìm được Wechat của Vu Bác.
 
[Giám đốc Vu, ngày mai mời anh và các nhân viên cốt cán của Lăng Gia Capital tham gia cuộc họp cấp cao cuối năm của Duệ Phổ chúng tôi. Cuộc họp này có liên quan đến tương lai của Duệ Phổ, tôi nghĩ cần phải thông báo cho anh.]
 
Đây là Lạc Kỳ chủ động tới tìm anh ta sau khi thêm Wechat.
 
Vu Ba như có điều suy nghĩ [ Nếu đã là chuyện quan trọng, sao không báo trước cho tôi? Tôi có kế hoạch khác cho ngày mai rồi.]
 
[Bởi vì tôi cần nghỉ ngơi dưỡng sức nên không thể luôn nói trước với các anh được, tôi còn muốn xử bên anh luôn mà? Việc bên anh có tham gia hay không không liên quan đến quyết định của tôi.]
 
Vu Ba lăn lộn ở trong giới tài chính nhiều năm như vậy, cũng chưa từng bị ai điều khiển.
 

Chỉ có mỗi Lạc Kỳ, cô không bao giờ chơi theo bài thường, dù cho người khác đánh giá như thế nào thì cô đều làm theo ý mình.
 
Ai cũng có giới hạn, nếu cô không nói muốn xử bọn họ, anh ta cũng thật sự không có hứng thú tham gia.
 
[Mấy giờ?]
 
[Chín rưỡi bắt đầu, nếu giám đốc Vu đã xác nhận tham gia thì tôi sẽ bảo Tiểu Trì liên hệ với thư ký của anh, để sắp xếp cuộc họp online ngày mai.]
 
[Tôi sẽ tham gia.]
 
Lộ Duệ biết Lạc Kỳ còn phải thảo luận việc kết nối video online với Lăng Gia, nhưng anh ấy không tài nào đoán được cô rốt cuộc đang mưu tính điều gì.
 
Ngày cuộc họp diễn ra, Thôi Bồng đã đến trước.
 
Tổ công tác Lăng gia đang thảo luận, Lạc Kỳ có thể nhân hôm nay thông báo thay đổi nhân sự, cô ở Duệ Phổ đã ba tháng, cũng đủ hiểu về tập đoàn Duệ Phổ.
 
[Cuối năm rồi, nếu không làm ra chút động tĩnh gì thì biết ăn nói ra sao với ban giám đốc của Viễn Duy đây.]
 
[Tôi chưa gặp được Lạc Kỳ bên ngoài, nghe nói nhìn thấy thì không thể rời mắt luôn.]
 
[Đến mức đấy cơ á?]
 
[Ai biết đâu, cái này phải hỏi Thôi Bồng @Thôi Bồng]
 
Hờ. Xinh đẹp thì thế nào?
 
Thôi Bồng giả bộ không nhìn thấy.
 
Lộ Duệ đang ở trong phòng làm việc, cô ta không qua đó mà tự giác đi đến phòng tiếp khách bên cạnh. Tối xã giao đó, cô ta đã uống hơi nhiều, thật ra cũng không cần thiết phải đi bệnh viện, nhưng cơ hội tốt như vậy không thể bỏ phí được, nên cô ta đã gọi điện cho Lộ Duệ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Biết chắc là anh ấy sẽ không tự mình đưa cô ta đi, quả nhiên Lộ Duệ gọi 120 cho cô ta, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn lo lắng cho cô ta mà đến bệnh viện thăm.
 
Thế là đủ.
 
Lúc trước, Bùi Thời Tiêu cũng từng bước thất thủ như vậy.
 
[Đến Duệ Phổ chưa?]
 
Vu Ba gửi tin nhắn cho cô ta.
 
Thôi Bồng tỉnh táo lại: [Giám đốc Vu, tôi đã đến từ sớm rồi.]
 
[Tình hình bên phía Lạc Kỳ thế nào?]
 
[Tôi và giám đốc Lộ đều không rõ.]
 
Giác quan thứ sáu của Thôi Bồng luôn rất nhạy bén, hôm nay ngoài việc tuyên bố thay đổi nhân sự, có lẽ Lạc Kỳ còn muốn công khai đề xuất Lăng gia Capital điều chuyển cô ta đi.
 
Cô ta cũng đã lặp lại nguyên văn tất cả những “ân oán” của cô với Lạc Kỳ, cô ta đã nói ra sao với Lộ Duệ cho Vu Ba nghe.
 
Bị hiểu lầm là người thứ ba vì thường xuyên cùng nhau làm thêm giờ không có gì mới lạ, phản ứng của Vu Ba cũng giống như Lộ Duệ, hoàn toàn không coi trọng chuyện này.
 
Cả Vu Ba và Lộ Duệ đều biết cô ta và Lạc Kỳ không hợp, bất kể vì lý do gì mà Lạc Kỳ yêu cầu cô ta rời đi trong cuộc họp, cô ta cũng không cần phải lo lắng.
 
Nếu Lạc Kỳ muốn đổi người thì cứ việc đổi người, muốn làm gì thì làm, mặt mũi của Vu Ba cũng không phải bỏ không.

 
Chỉ cần Vu Ba không đồng ý, Lạc Kỳ chỉ có thể phí công, chẳng thu hoạch được gì.
 
Thôi Bồng đến phòng họp sớm hơn mấy phút, gặp Lộ Duệ ở cửa.
 
Cô ta cười nói: “Giám đốc Lộ, lâu rồi không gặp anh.”
 
Lộ Duệ cau mày, sửng sốt một lát, đột nhiên không xác định nói: “Hôm kia không phải cô mới đến Duệ Phổ sao?”
 
Thôi Bồng: “Cách có một ngày thôi mà. Em cảm thấy như đã rất lâu rồi.”
 
Lộ Duệ:“…”
 
Anh ấy khẽ gật đầu rồi lùi lại nửa bước để cô ta vào phòng họp trước.
 
Thôi Bồng đặt tài liệu cuộc họp và laptop xuống, Lạc Kỳ vẫn chưa tới, cô ta cầm cốc đi rót nước.
 
Đi đến phòng họp phải đi qua khu phòng trà, sau khi rót đầy nước, cô ta đứng lại luôn ở cửa.
 
Lúc gần đến giờ, Lạc Kỳ tay cầm ly cà phê cùng túi tài liệu đi tới, Trì Tâm đi theo sau, giúp cô xách laptop.
 
Họ gặp nhau trên đường hẹp.
 
Trì Tâm tiến lên một bước, định lấy thân mình chắn trước cửa phòng trà, sợ Lạc Kỳ nhìn thấy người kia thì khó chịu.
 
Lạc Kỳ cười “Người em nhỏ xíu có thể chắn được gì chứ?”
 
Trì Tâm:“…”
 
“Không sao, hôm nay tâm trạng tôi tốt.” Lạc Kỳ bảo Trì Tâm vào phòng họp trước, mở mạng kết nối của máy tính lên.
 
Thôi Bồng rốt cuộc cũng nhanh chóng nói ra mục đích: “Tưởng Thịnh Hòa đã chụp cả ảnh cưới rồi, tặng cô mấy chậu cây vô giá trị mà cô cho rằng anh ta yêu cô nhiều như vậy sao? Anh ta chỉ lợi dụng cô để giải quyết mâu thuẫn của Duệ Phổ thôi.”
 
“Coi mấy chậu cây làm bảo bối, Lạc Kỳ, cô không thấy bản thân mình rất đáng thương à?”
 
Lạc Kỳ nhìn đồng hồ: “Nhiều nhất là cô có thể thương hại tôi thêm mười một phút nữa.”
 
Tranh luận với loại người này là hạ thấp bản thân.
 
Thôi Bồng buồn cười, thong thả là người cuối cùng vào phòng họp.
 
Lạc Kỳ đặt cà phê xuống, tháo sợi dây cuốn của túi đựng tài liệu.
 
Bên trong là bản sao của hợp đồng, sau này sẽ cho mấy người Lộ Duệ xem, những hợp đồng này là quá trình đi từ tập đoàn Viễn Duy, bỏ qua Duệ Phổ và Lăng Gia Capital. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Vẫn còn năm phút nữa trước cuộc họp, tất cả các thành viên và nhân viên trong phòng họp của Lăng Gia Capital cũng đã đến.
 
Lạc Kỳ nhìn qua bọn họ trong màn hình lớn một lượt, Vu Ba đang nhìn vào điện thoại trả lời tin nhắn, dường như thờ ơ với cuộc họp hôm nay, có lẽ anh ta cho rằng cô không thể làm nổi lên sóng gió to lớn gì.
 
“Mọi người đến đủ rồi thì ta bắt đầu nhé.”
 
Cô vừa dứt lời thì ngoài cửa phòng họp có tiếng ồn ào.

 
“Xin lỗi, các anh không thể vào, lãnh đạo của chúng tôi đang họp.”
 
“Các anh là ai? Sao lại xông thẳng vào thế?”
 
Giọng Trì Tâm gấp gáp.
 
“Đây là giám đốc Tưởng của Viễn Duy chúng ta, không có ai xông vào cả, lễ tân trực tiếp cho chúng tôi vào.” Tiểu Khương giải thích.
 
Lộ Duệ ở gần cửa, đi mấy bước qua mở cửa ra.
 
Mặc dù anh ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng cũng hơi sửng sốt, người tới thật sự là Tưởng Thịnh Hòa.
 
“Giám đốc Tưởng, thật xin lỗi, anh cũng tới đây họp mà chưa kịp đón tiếp từ xa.”
 
“Mọi người tiếp tục đi, tôi đến nghe thôi.”
 
Lạc Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tưởng Thịnh Hòa đã kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.
 
Bên kia chiếc bàn hội nghị dài, cô thoáng chạm mắt trong không trung với anh trong vài giây.
 
Anh lo lắng cho cô, lo cô không đủ tự tin mà bị bọn họ gây khó dễ, cho nên anh đã tới đây.
 
Trong phòng họp nóng nực, Tưởng Thịnh Hòa cởi vest vắt lên lưng ghế.
 
Anh ngồi luôn bên cửa, cách Lộ Duệ hai ba bước chân.
 
Thôi Bồng không thèm để ý.
 
Trong mắt cô ta, phản ứng vừa rồi của Lạc Kỳ là do dự không dám nói, là đang dụ dỗ đàn ông.
 
Đàn ông thích kiểu này nhất mà.
 
Tưởng Thịnh Hòa đột ngột đến, bên phía Lăng gia Capital tạm thời tắt mic, thấp giọng thảo luận tình hình.
 
Vu Ba nhìn Tưởng Thịnh Hòa không biểu cảm trên màn hình, không rõ lắm. Tập đoàn Viễn Duy có ít nhất cũng phải có bảy mươi, tám mươi công ty con, thậm chí nhiều hơn. Có những công ty có khi Tưởng Thịnh Hòa còn không nhớ tên, Duệ Phổ thật ra không thể coi là công ty chất lượng cao trong số những công ty do tập đoàn Viễn Duy nắm giữ, nhưng lại có thể nhọc công Tưởng Thịnh Hòa đích thân ghé tới tham dự cuộc họp.
 
“Bắt đầu đi.”
 
Một câu nói nhàn nhạt lạnh lùng khiến tất cả mọi người bình tĩnh lại.
 
Lạc Kỳ không bị sự xuất hiện của Tưởng Thịnh Hòa quấy rầy, vẫn làm theo kế hoạch ban đầu của cô.
 
“Hôm nay có hai việc. Thứ nhất, Thôi Bồng. Thứ hai, điều chỉnh định vị thị trường của Duệ Phổ.”
 
Thôi Bồng bị điểm danh xong âm u ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh.
 
Ngoại trừ Tưởng Thịnh Hòa thì những người khác, bao gồm cả những người trong phòng họp của Lăng Gia Capital đều tập trung sự chú ý vào Thôi Bồng.
 
Lạc Kỳ: “Chuyện của Thôi Bồng vốn là chuyện riêng của tôi, nhưng bản thân Thôi Bồng không phân biệt việc công với việc tư, còn lấy công làm tư lợi nên đã không thể coi là chuyện riêng nữa rồi.”
 
Thôi Bồng cũng không chịu yếu thế: “Tôi đúng là có chút ân oán cá nhân với giám đốc Lạc. Nhưng giám đốc Lạc định lợi dụng việc công để trả thù riêng, kêu Lăng Gia điều chuyển tôi đi sao?”
 
“Không cần ai điều chuyển cô đi hết, tôi cho cô cuốn xéo luôn.”
 
Những lời này vừa nói ra, lập tức làm dậy lên xôn xao.
 
Bị mắng giữa đám đông, Thôi Bồng không thể giữ thể diện nổi, nhưng lúc này cũng là thời điểm cô ta nhận được sự cảm thông.
 
“Cô đã muốn gán tội thì tôi có nói bao nhiêu cũng vô dụng. Đã có rất nhiều người thấy được mỗi lần tôi kết nối công việc với cô khó khăn thế nào. Tôi đã muốn nghỉ việc từ lâu rồi, nhưng khi tôi nghĩ đến việc đây là công việc của mình, tôi còn cầm tiền của Lăng Gia Capital nên chỉ đành nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.”
 
“Ở chỗ tôi thì thu hết ham muốn diễn xuất của cô lại đi. Chờ khi tan họp nếu cô thật sự muốn diễn thì…” Lạc Kỳ chuyển ánh mắt từ Lộ Duệ sang Vu Ba trên màn hình lớn “Đi đến trước mặt giám đốc Lộ và giám đốc Vu mà diễn, hai người họ chấp nhận được trò hề này của cô đó.”
 
Lộ Duệ:“…”

 
Vu Ba:“…”
 
Giống như bị tát cho một cái nổ đom đóm mắt giữa chốn công cộng vậy. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Giám đốc Lạc” Vu Ba nghiêm nghị nói “Đừng công kích cá nhân.”
 
Anh ta thậm chí còn bị điểm tên, nói như anh ta rẻ mạt lắm vậy.
 
Lạc Kỳ cướp lời: “Vậy để tôi hỏi giám đốc Vu, có phải Thôi Bồng đã từng tỏ vẻ đáng thương với anh, nói rằng cô ta từ chức ở công ty Bùi Thời Tiêu là do tôi không thể dung thứ cho cô ta không? Nếu tôi đoán không lầm thì cô ta còn nói là bị hiểu lầm thành người thứ ba nữa cơ.”
 
Vu Ba im lặng.
 
Ở cấp bậc của anh ta thì không thể chối đây đẩy đi được.
 
“À, mà quên giới thiệu mối quan hệ của tôi và Bùi Thời Tiêu nhỉ. Anh ta là bạn trai cũ của tôi, lúc sắp kết hôn đã ngoại tình với Thôi Bồng.”
 
“Giám đốc Lạc.” Thôi Bồng cố kìm nén sự ghét bỏ gọi cô là giám đốc Lạc “Đừng tự tiện thốt ra cụm từ người thứ ba, cùng nhau tăng ca làm dự án, tôi không thể biết chắc Bùi Thời Tiêu có suy nghĩ thế nào với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm gì có lỗi với cô cả.”
 
Cô ta chưa từng gửi tin nhắn nào mờ ám cho Bùi Thời Tiêu, những lời vượt quá giới hạn cũng chỉ nói trước mặt thôi.
 
“Đây đang là cuộc họp, phiền giám đốc Lạc hãy chú ý hoàn cảnh.”Vu Ba nhắc nhở cô.
 
“Ngay từ đầu tôi đã nói việc đầu tiên là Thôi Bồng, bởi vì cô ấy ảnh hưởng đến công việc của tôi, đây chính là việc chung.”
 
Lạc Kỳ nhìn Thôi Bồng: “Chắc là cô cũng không nghĩ đến, trong một năm khi Bùi Thời Tiêu chia tay, anh ta đã mấy lần tìm đến tôi xin quay lại, xin tôi tha thứ cho. Anh ta còn giải thích trong email việc anh ta nhất thời hồ đồ thế nào để mong tôi hiểu cho cơ.”
 
“Tôi sẽ chọn vài cái kể cho cô nghe thử, xem liệu có phải anh ta có bịa chuyện đặt điều để vãn hồi không nhé.”
 
Vẻ mặt Thôi Bồng bỗng cứng đờ.
 
“Ví dụ việc cô uống chút rượu rồi nửa đêm gọi điện cho anh ta, nói rằng đau quá phải vào bệnh viện. Lại ví dụ việc kẹt giờ gửi tài liệu công ty cho Bùi Thời Tiêu vào đúng ngày sinh nhật của anh ta.”
 
Thôi Bồng cầm con chuột trên tay, không biết bấm vào đâu, làm lộn xộn cả trang.
 
Tầm mắt không thể tập trung được.
 
Luồng nhiệt lan từ má đến tai, khiến hai tai cô ta đỏ bừng nóng rẫy.
 
Những điều này cô ta vừa làm với Lộ Duệ xong.
 
Cô ta hy vọng rằng mình chưa từng quen biết Lộ Duệ.
 
Điều này còn khiến mặt cô ta bỏng rát hơn là tát thẳng vào mặt cô ta nữa.
 
“Xem ra Bùi Thời Tiêu còn chưa nói dối. Anh ta chính là từng bước rơi vào bẫy như vậy. Có lẽ đàn ông đều thích mánh này, dây dưa lâu là dính.”
 
Lộ Duệ tháo kính xuống, muốn cười mà không cười được.
 
Anh ấy có thể nghe ra được Lạc Kỳ ám chỉ cả anh ấy trong đó.
 
Thôi Bồng ngẩn ra, quên cả cãi lại cô.
 
“Trước khi đến Duệ Phổ, tôi còn không biết cô là ai, còn cô thì sao? Không ngờ cô lại trở nên ghê tởm đến vậy, bán nhà cho bác cả tôi, lấy quyền chủ nợ của nhà tôi, bắt tôi mỗi tháng phải chuyển tiền cho cô.” 
 
“Chứng cớ đều đủ trong máy tính của tôi,” Cô hỏi Thôi Bồng “Còn cần tôi cho cô xem lại không?”
 
"Giám đốc Lạc, tôi cầm quyền chủ nợ của cô. Tôi muốn lôi kéo cô về phe chúng tôi, muốn cùng làm Duệ Phổ lớn mạnh thôi. Tôi cũng đã nói không cần trả lại tiền gấp mà. Cô đừng ăn nói lẫn lộn vậy.” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Thôi Bồng cố trấn tĩnh lại, mất đi Lộ Duệ nhưng không thể lại mất di lòng tin của Vu Ba, dù sao Vu Ba cũng không biết những chuyện cô ta đã làm với Lộ Duệ.
 
“Nếu cô tin lời của Bùi Thời Tiêu thì tôi cũng không còn cách nào khác.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận