Nam Thần Nhà Tôi

Phương Tinh Nghị cũng không vòng vo vớiTrường Bình, nói thẳng: "Trường Bình, chú hai biết cháu còn nhỏ, nhưng có chút chuyện không hay mà cháu cần biết, cháu cũng phải bình tĩnh, được không?”

Khuôn mặt nhỏ của Trường Bình đang rất nghiêm nghị và nôn nóng: “Ba mẹ của cháu xảy ra chuyện thật sao?”

Phương Tinh Nghị gật đầu: “Thật đã xảy ra chuyện."

"..."

Phương Tinh Nghị đem chuyện phát sinh sau khi Ngự Văn Đình đi công ty XL châu Á và tình trạng bây giờ của bọn họ kể lại toàn bộ cho Trường Bình.

Dương Yến cảm thấy không chịu được, đầu quay sang một bên khác.

Sau khi nghe xong, cậu bé ngơ ngác, không có phản ứng gì.

"Chú biết chuyện này sẽ khiến cháu bị đả kích rất lớn, thật xin lỗi.” Phương Tinh Nghị xoa đầu cậu bé, an ủi nói: “Chú ba của cháu nói bọn họ không sao, sớm muộn gì cũng tỉnh lại.”

Trường Bình cúi đầu xuống, không được bao lâu thì nước mắt rơi xuống, ướt một mảnh lớn.

"Nếu biết như vậy cháu đã không cho ba đi đến đó.” Trường Bình nức nở nói, cậu bé hỏi Phương Tinh Nghị: "Chú hai, ba của cháu không phải bọn họ nhặt được, vì sao…?”

Cậu bé sụt sụt, giọng nói ẩn chứa sự tức giận: “Bố mẹ đều thương con cái, vì sao bà nội lại đối xử với ba như vậy, huyết thống như vậy có quan trọng không?”

Chẳng trách mẹ lại yêu cầu nghiêm khắc với mình như vậy, muốn mình phải thật ưu tú, có thể tự mình làm chủ, cùng người phụ nữ mình thích ở bên nhau, hóa ra là vì trước kia mẹ khổ như vậy.

Phương Tinh Nghị biến mất trong mắt của cậu bé, dịu dàng nói: "Chỉ cần cô ấy thích cháu, có thể vì cháu mà trưởng thành, như vậy huyết thống cũng không quan trọng, quan trọng là cha mẹ dạy con cái thế nào.”

"Ba của cháu là đứa con duy nhất của bà Ngự, xuất thân của bà Ngự là một gia đình danh môn, tương đối có thế lực, cho nên mới xem thường mẹ của cháu, nhưng điều này không quan trọng.”


"Đối với cháu mà nói, bà Ngự chỉ là bà cháu, là mẹ ruột của ba cháu, cháu nên tôn trọng, hiếu kinh, nhưng nếu như bà ấy không tốt với cháu, cho dù là có huyết thống, cháu cũng không cần quan tâm bà ấy.”

Trường Bình oán hận nói: "Bà ấy hại ba mẹ cháu như vậy, cháu mới không nhận bà ấy.”

Phương Tinh Nghị cười cười: “Ba mẹ cháu đang hôn mẹ, nhưng cháu cũng không một mình, cháu còn có chú, có chú ba, chú tư và mọi người, chúng ta đều yêu cháu, thương cháu.”

"Ừm." Trường Bình không cho phép mình lại buồn nữa: "Cháu phải đợi ba mẹ trở về! Còn phải cố gắng cao lên, sau này sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, không thể cho mẹ tiếp tục bị bà già kia bắt nạt.”

Thấy Trường Bình đã thông suốt, lúc này Phương Tinh Nghị mở thởi dài một hơi.

Dương Yến trợn mắt nhìn người đàn ông này một chút: “Chỉ nói mọi người, tôi không phải người, không thương Trường Bình sao? Thật là quá đáng.”

Cô nói với Trường Bình: "May là cháu không ở cùng chú hai, nếu không chú ấy sẽ dạy hư cháu mất.”

Phương Tinh Nghị bất đắc dĩ cười cười đưa tay nâng trán lên.

"Ở cùng dì rất vui, tài nấu nướng của dì quá tốt.” Trường Bình lập tức nói, lại nhìn bụng Dương Yến: "Dì, vợ của con không sao chứ? Cô ấy có ngoan không?”

"Vẫn khỏe, cháu đừng lo lắng!” Dương Yến tức giận cười: "Cháu có đói không? Trong bình giữ nhiệt vẫn còn cháo.”

"Thật sao, cháu muốn ăn!" Trường Bình vươn đầu nhìn hộp giữ nhiệt trên bàn, thấy là cháo thịt thì rất vui vẻ.

Còn đùa cợt nói: “Chú hai còn nói yêu cháu, đồ ăn ngon thì đưa cho dì.”

Cậu bé chỉ huy Phương Tinh Nghị: "Chú hai, nhanh đút cho cháu.”


Phương Tinh Nghị múc cháo ra, trực tiếp đặt bát cháo vào trong tay cậu bé, lạnh nhạt nói: “Tự mình ăn đi.”

Trường Bình kêu ca: "Cổ cháu như vậy, làm sao ăn đây?”

"Cổ cháu bị thương có liên quan gì đến tay sao?” Phương Tinh Nghị lạnh lùng nhìn thoáng qua: "Cái tay nào không được?"

"..."

Dương Yến liếc nhìn Phương Tinh Nghị một chút: "Nó chỉ là một đứa trẻ, anh làm gì vậy? Trường Bình, dì đút cho cháu ăn.”

Cô vừa định cầm cái bát trong tay Trường Bình thì Phương Tinh Nghị đã cẩn thận ấn cổ tay cô xuống, nhìn về phía Trường Bình.

Trường Bình lập tức bưng bát nhảy xuống giường, chạy sang một bên ăn.

Phương Tinh Nghị lo lắng nói: "Em nhìn đi, không phải nó có thể tự mình ăn sao, cần tôi bón làm gì…”

Dương Yến: "..."

Phương Tinh Nghị nói Hứa Cung Diễn phục vụ Ixora, Yến Cảnh Niên đã dẫn anh ta đi kiểm tra sức khỏe, xem anh ta hồi phục thế nào rồi.

Dương Yến sững sờ: "Phòng thì nghiệm của Cảnh Niên không phải bị đánh bom sao?”

"Chính cậu ta tự mang theo một cây, sau đó thử nghiệm trên dụng cụ mới và thành công, sau đó tôi liền đưa cậu ta trở về.”


"Tôi biết anh ta lợi hại, không ngờ... Lợi hại như vậy." Hứa Cung Diễn dùng thuốc, giống như có một cuộc sống mới, khiến tảng đá trong lòng Dương Yến cũng buông xuống: “Phương tổng, cám ơn!”

Phương Tinh Nghị mím môi: “Gọi anh ta thân mật như vậy, gọi tôi thì lại rõ ràng trước sau. Dương Yến, đứa con của tôi ở trong bụng em, không mong em gọi một tiếng ông xã, nhưng em cũng đừng khách sáo như vậy.”

Dương Yến đột nhiên bị sặc.

Cô nhìn lướt qua phía Trường Bình, hạ giọng nói: “Anh bi bệnh sao, còn có trẻ nhỏ ở đây.”

"Em làm chuyện gì sai trái nên mới sợ người khác nghe được sao.” Phương Tinh Nghị rất không vui.

Dương Yến tức giận đến nghiến răng, lại ngại Trường Bình đang ở đây, cũng không muốn cãi nhau với anh: “Sau này gọi anh Phương, được chưa?”

"Quá phân biết tầng lớp, không được.”

"..."

Phương Tinh Nghị thản nhiên nói: "Hoặc là gọi ông xã, hoặc là gọi nhị ca, chọn một trong hai.”

"Anh bị bệnh rồi!” Dương Yến lườm anh một cái, rất muốn mắng người: “Anh gọi tên tôi, tôi thấy phiền sao?”

"Sau này tôi sẽ đổi cách xưng hô.” Phương Tinh Nghị nhìn thẳng vào cô, ánh mắt thâm trầm: “Gọi bà xã!”

"..."

"Hứ..." Trường Bình phát ra giọng nói ghét bỏ: “Chú hai đúng là không biết xấu hổ, cũng chưa cưới người ta, còn tự luyến gọi dì là bà xã, làm gì có chuyện có miếng bánh nào rơi từ trên trời xuống như vậy!”

Dương Yến phụ họa: "Anh ta không biết mất mặt.”

"Không phải cháu đang ăn cháo rất tốt sao?” Đứa cháu trai này lại không hướng về phía ình, khiến Phương Tinh Nghị cũng cảm thấy bất đắc dĩ.


Đúng lúc này điện thoại vang lên.

Sau khi Phương Tinh Nghị nhìn vào màn hình điện thoại, đứng dậy khỏi ghế nói: "Trường Bình sẽ ở đây cùng em, tôi ra ngoài nhận điện thoại.”

Dương Yến nắm ống tay áo của anh: "Nếu có tin tức của Lâm Thanh Dung, anh phải nói cho tôi biết.”

"Tôi biết rồi."

Phương Tinh Nghị bước nhanh ra ngoài.

Chuyến này đi ra thật lâu, đến tối cũng chưa quay lại, Trường Bình vẫn luôn ở cùng Dương Yến.

Sáng hôm sau, Tưởng Song Kỳ liền nhào tới, méo miệng nói với Dương Yến: "Tối hôm qua tôi đã muốn đến, nhưng anh nói chị cần nghỉ ngơi, không cho tôi tới, chị Dương Yến, chị không sao chứ?”

"Không sao." Dương Yến cười, chỉ chỉ vào chiếc chân đang bị treo: “Chỉ có như vậy, đi ngủ không được thoải mái. Phía Lục Văn Thù sao rồi?”

"Một bác sĩ bạn của tam ca đang chăm sóc, vẫn chưa tỉnh.” Tưởng Song Kỳ than thở nói, sau đó mở bữa sáng: “Chị Thanh Dung có tin tức không?”

Sắc mặt Dương Yến có chút mất mát, lắc đầu: “Nhị ca không gọi điện cho tôi, tôi không biết.”

"Nhị ca?" Tưởng Song Kỳ sững sờ, sau đó nở nụ cười xấu xa.

Chờ sau khi Dương Yến phát hiện cô ấy đang cười về điều gì thì cả liền liền mất bình tĩnh, ho khan một tiếng, để cô ấy đưa bữa sáng cho mình.

Dương Yến sợ Trường Bình sẽ buồn chán khi cứ ở trong phòng bệnh như vậy, sau khi ăn sáng xong liền để Tưởng Song Kỳ đưa Trường Bình ra ngoài đi dạo.

Mẹ Dương đi vào phòng bệnh, thấy chân Dương Yến bị treo như vậy thì bị dọa đến sắc mặt thay đổi, suy chút nữa rơi nước mắt: “Ai nha, Tinh Nghị nói con không được khỏe nên vào viện, tại sao lại thành thế này?”

"Chân bị thương một chút, không sao, mẹ đừng ngạc nhiên.” Dương Yến bất đắc dĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui