Cậu đang nói dối!
Nghe lời nói chém đinh chặt sắt của Kỷ Hành, sắc mặt Dạ Liên Quang đông cứng lại, trong mắt lóe lên một chút chột dạ, nhưng hắn vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại: "Thân là đệ tử nòng cốt của tiên môn Thiên Công môn hàng đầu, tại sao ta phải lừa gạt một tán tu như ngươi?" Hắn thẳng thắn trừng mắt nhìn Kỷ Hành khoa trương hỏi: "Ngươi nói ta nói dối, ta nói dối ở chỗ nào? Là câu ta nói ta sẽ giới thiệu ngươi với sư phụ ta? Hay là câu sư phụ của ta sẽ nhận ngươi?"
Kỷ Hành lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Hai câu này đều là thật. "
Dạ Liên Quang hơi thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Hành nói tiếp: "Nhưng câu nói tôi có thiên phú luyện khí, nói tôi sẽ trở thành đệ tử nòng cốt của Thiên Cung Môn, hai câu này là nói dối. "
Đôi mắt của Dạ Liên Quang mở to. Hắn không ngờ Kỷ Hành lại nhạy cảm với những lời nói dối như vậy, càng không ngờ y lại nói thẳng thừng như thế, làm mấy lí do thoái thác mà hắn chuẩn bị đều vô dụng hết!
Hắn lo lắng nhìn chằm chằm Kỷ Hành, mồ hôi chảy ướt trán. Làm sao đây, làm sao đây? Hắn, hắn đánh không lại Kỷ Hành!
Kỷ Hành phát hiện nhân loại trước mặt đang khẩn trương, y lên tiếng: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm hại cậu, tôi chỉ muốn biết, tại sao cậu lại muốn lừa tôi đến Thiên Công Môn?"
Vì để thuyết phục Dạ Liên Quang thành công, Kỷ Hành cũng điều chỉnh giọng nói của mình nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng con người trước mặt không những không thả lỏng mà còn trở nên lo lắng hơn, thậm chí cơ thể bắt đầu run rẩy.
Kỷ Hành rất khó hiểu, nhưng y không biết rằng trong mắt Dạ Liên Quang, người mà suốt dọc đường đi đều chưa một lần nói chuyện với giọng nhẹ nhàng bỗng dưng thay đổi giọng điệu, nhưng biểu cảm trên mặt y lại lạnh lùng, sự đối lập giữa giọng nói và biểu cảm rõ ràng càng làm Dạ Liên Quang hoảng loạn. Y trấn an nói sẽ không đả thương hắn, chuyện này hẳn phải ngược lại mới đúng á! Y đang uy hiếp hắn! Làm sao giờ, liệu hắn còn trốn được không? Nhớ lại những gì hắn đã nhìn thấy trong tiệm quần áo trước đó, Dạ Liên Quang bắt đầu run rẩy.
Đương nhiên Kỷ Hành không biết rằng Dạ Liên Quang đang nghĩ y như một con quỷ có thể giết người bất cứ lúc nào. Trên thực tế, cho dù Dạ Liên Quang không nói gì với y, y cũng sẽ không làm tổn thương hắn, dù sao trên người Dạ Liên Quang cũng không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp đến y, thấy người này đang từ từ rụt người lại, mông cũng sắp rớt khỏi ghế, Kỷ Hành duỗi tay định đỡ hắn, thì tiếng quát của một thanh niên đột nhiên từ ngoài truyền đến: "Dạ Liên Quang, mau cút ra khỏi đây cho gia gia!"
Tiếng quát vang vọng mang theo tia sét khiến tửu lâu như muốn nổ tung, khiến thực khách bên trong chấn động, đôi đũa trong tay họ rơi xuống đất trong tích tắc.
Những người ngồi trong sương phòng nhanh chóng đóng cửa ra vào và cửa sổ lại rồi trốn đi, trong khi những người còn ở trong sảnh bị dọa đến xanh hết cả mặt.
Người đột nhiên xuất hiện khoác áo giáp da đen, mái tóc đen đỏ xõa tung trên vai, khuôn mặt non nớt như vừa cập quan lại tràn đầy sát khí, điều đáng kinh ngạc hơn nữa chính là đôi mắt của thanh niên này lại là màu tím!
Sao người có đôi mắt màu tím lại xuất hiện ở chỗ này!
Trong phút chốc hai chân gã tiểu nhị đã nhũn như sợi mì đang không ngừng run rẩy, gã ta cứ trừng mắt vào người thanh niên, môi run run lẩm bẩm: "Ma tộc..."
Ma tộc! Trong truyền thuyết, ma tộc sẽ uống máu và ăn thịt người! Mà mỗi lần trước khi ăn, con người đều sẽ bị ngược đãi dã man đến chết!
Thực khách trong nhà hàng đều bị dọa mất mật, khi thấy thanh niên ma tộc đi đến sương phòng trên lầu hai thì lập tức lao ra ngoài.
"Dạ Liên Quang!" Lúc này, thanh niên ma tộc đã vọt đến sương phòng hẻo lánh. Hắn nắm lấy tay phải, lòng bàn tay trống rỗng đột nhiên xuất hiện một chiếc rìu khổng lồ đen như mực, lưỡi rìu màu bạc. Hắn nắm lấy cán rìu, giơ tay lên chém mạnh xuống cánh cửa trước mặt, ngay cả kết giới bao quanh sương phòng và cửa gỗ đều vỡ tan tành, bao gồm con bướm màu trắng xám đậu trên cửa gỗ.
Trong chớp mắt, con bướm bị tách đôi hóa thành hai mảnh đá mỏng rồi rơi xuống đất, một làn khói màu lam nhạt tản ra rồi biến mất giữa không trung.
Nhưng vào lúc này, thanh niên ma tộc đang tức giận hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng này, hắn phá cửa và kết giới xong thì lập tức xông vào, liếc mắt nhìn Kỷ Hành đang đứng trong phòng và Dạ Liên Quang đang được y bảo vệ.
Thanh niên ma tộc liếc nhìn Kỷ Hành, sau khi phát hiện y là người không liên quan thì không thèm để ý đến nữa, chỉ nói với Dạ Liên Quang: "Giao những thứ ngươi đã trộm của gia gia ra đây, nếu không gia sẽ dùng chiếc rìu này chặt ngươi thành thịt băm!"
Thanh niên ma tộc này diện mạo anh tuấn, nhưng hành vi lại rất thô lỗ, nói xong liền nhấc rìu đi đến.
Nếu là trước ngày hôm nay, thậm chí trước khi Dạ Liên Quang bước vào nhà hàng này, hắn đã muốn tránh xa tên ma tộc hung hãn này, nhưng mà bây giờ, Dạ Liên Quang lại thầm nói đối phương thật sự là tới đúng lúc lắm! Lập tức từ phía sau Kỷ Hành nhảy ra, quạt thép trong tay hắn xòe ra chặn cú đánh của thanh niên, hai vũ khí sắc bén va vào nhau, tạo ra âm thanh tê da đầu.
Dạ Liên Quang cố hết sức đẩy thanh niên ma tộc lui về phía sau một bước, trong chớp mắt liền nhảy ra khỏi tửu lâu qua cửa sổ, chỉ để lại một câu khiêu khích, "Tư Vô Đạo, có ngon ra đây đấu tay đôi!"
Thanh niên ma tộc tên Tư Vô Đạo cười dữ tợn, khinh miệt phá bức tường trước mặt rồi đuổi theo.
Cuộc chiến giữa hai người chỉ diễn ra trong giây lát, nhưng đã biến sương phòng được trang trí lộng lẫy thành một đống đổ nát, và người duy nhất còn nguyên vẹn là Kỷ Hành.
Kỷ Hành đứng trước chiếc bàn gỗ đã bị cuộc chiến giữa Dạ Liên Quang và Tư Vô Đạo phá nát, y điều chỉnh thị lực sang tầm xa, nhận thấy hành vi chém nhau trên đường của Dạ Liên Quang và Tư Vô Đạo là sai.
Sau đó, chân y hơi nhón, chuẩn bị nhảy khỏi phòng, nhưng bị A Bảo ngăn lại.
[Đợi đã, A Hành! Cậu đừng quên rằng chúng ta không thể can thiệp vào các cuộc tranh chấp của con người!]
Kỷ Hành: [Tất nhiên tôi nhớ quy tắc này, nhưng tôi không có ý định tham gia vào cuộc tranh chấp của con người. Dạ Liên Quang bị thương là do tôi, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh ta cho đến khi vết thương đã lành, và điều thứ hai, nơi này có rất nhiều người vô tội. Tôi có nghĩa vụ duy trì trật tự.] Nói xong, Kỷ Hành lập tức nhảy ra ngoài.
A Bảo: [Mình cứ cảm thấy A Hành hành động rất khác so với trước đây. Lần này chắc chắn không phải là ảo giác.] Khi Kỷ Hành rời đi, sương phòng này hoàn toàn im lặng, chỉ có bướm đá bị tách làm hai phát ra ánh sáng nhẹ trong đống đổ nát...
Cùng lúc đó, ở thung lũng Thiên Ma, phía xa xa, Phong Thư Ngâm mở túi Càn Khôn, tim không ngừng đập dữ dội.
Hắn đã học được một phương pháp bí mật từ truyền thừa huyết thống, hắn có thể tùy ý lấy tinh hoa trời đất, tùy ý đổ vào một viên đá bình thường, ban cho linh khí, sau đó khắc nó thành nhiều sinh vật sống khác nhau, sau đó tinh luyện một chiếc gương cho phù hợp với nó, để "sinh vật" đó có thể trở thành một trong những con mắt của hắn, mang đến cho hắn vô số thông tin.
Nhưng nhiều năm như vậy, Phong Thư Ngâm chỉ sử dụng nó ở Thiên Kim Phong.
Từ năm này qua năm khác, vô số lần đêm ngày trôi qua, chiếc gương bên cạnh hắn chưa từng có chút động tĩnh nào dù chỉ một lần.
Lâu dần, niềm hy vọng mong manh đó chỉ có thể bị gió cuốn trôi đi... Biến thành trò tàn chôn vùi mãi mãi trong kí ức.
Khi đau khổ nhất, hắn thậm chí còn nghĩ, còn không bằng cứ từ bỏ mà đi theo đối phương, chỉ mong rằng con đường hoàng Tuyền ấy sẽ dài hơn, người đó sẽ đi chậm lại, hoặc có lẽ hắn sẽ nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa, hắn sẽ có thể đuổi kịp đối phương. Sau đó, đi với y. Đi đâu cũng được, đầu thai thành người tất nhiên tốt, đầu thai thành chó mèo hay súc sinh cũng không sao...
Chỉ là khi tỉnh rượu, chuyện thả mình vào trong mộng đẹp lại biến thành nỗi hối hận cùng đau đớn.
Cuộc sống của hắn được trả giá bởi sự hy sinh của rất nhiều người. Phụ thân, mẫu thán, Phong Ngũ, Phong Lục... Và Kỷ Hành. Bọn họ, nhiều người như vậy thà hy sinh bản thân mình chỉ để đổi lấy cho hắn một cơ hội sống, mà hắn, lại coi rẻ sinh mạng không dễ gì mới giữ được này?
Thật không cam lòng mà!
Muốn xuống Hoành Tuyền, thì sao hắn có thể để những kẻ đã làm hại bọn họ vẫn sống tự do tự tại? Hắn muốn làm cho bọn họ không được bình an!
Mấy năm nay, mỗi ngày hắn đều bận rộn, bận rộn tu luyện, bận rộn điều tra chuyện năm đó, bận rộn tìm phiền toái cho Linh Tông... Sau một thời gian dài như vậy, dường như hắn đã quên hết nỗi đau của năm đó. Nhưng giờ đây, khi hắn cảm nhận được túi Càn Khôn rung động, khi nghĩ rằng rất có thể Kỷ Hành còn sống, trái tim gần như đã chết của hắn đập không kiểm soát được.
Không phải là mơ! Cũng không phải là ảo cảnh! Không phải ảo giác! Mà thực sự có khả năng Kỷ Hành vẫn còn sống!
Túi Càn Khôn được mở ra, chiếc gương đã chấn động hồi lâu bên trong bay ra và trôi nổi trước mặt Phong Thư Ngâm.
Mặt gương bóng loáng, nhưng nó luôn bị bao phủ bởi một màn sương trắng, mà bây giờ, sương trắng bị xua tan từng chút một, để lộ khuôn mặt mà hắn vô cùng quen thuộc..
Vừa nhìn thấy dáng vẻ ngẩng đầu lên của đối phương, Phong Thư Ngâm đột nhiên vô cùng chắc chắn, người này chính là Kỷ Hành! Đây không phải là ảo cảnh, không phải bất kì ai ngụy trang! Y là Kỷ Hành! Y còn sống, còn sống!
Trái tim trống rỗng dường như được lấp đầy ngay lập tức!
Ánh mắt Phong Thư Ngâm đờ đẫn dừng trên người y, nhìn y di chuyển, nhìn y nói chuyện, nhìn y len lỏi qua đám đông, nhìn bọn họ gặp nhau, nhìn y nói chuyện với từng thiếu niên, nhìn y... Nhìn y...
"Phong sư huynh, ngươi... Có chuyện gì sao?"
Giọng nói của Nguyên Bình đột nhiên đánh thức hắn, Phong Thư Ngâm ngạc nhiên sờ mặt, mới nhận ra không biết hắn đã bật khóc từ lúc nào. Hắn hít một hơi thật sâu, lau đi nước mắt trên mặt, nói với Nguyên Bình: "Ngươi chăm sóc các sư đệ. Ta đi ra ngoài một chuyến. "
Sau đó, Phong Thư Ngâm ngự kiếm bay đi.
Hắn muốn gặp Kỷ Hành, hắn muốn hỏi y, Kỷ Hành, mấy năm nay ngươi thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...