Nam Thần Máy Móc

Biết được lý do bị Phong Thư Ngâm từ chối, Bùi Vũ Y buồn bã cả ngày, nàng cách xa các sư huynh, ngồi một mình trên bãi cỏ khóc sướt mướt.

Hai mắt mông lung đẫm lệ, nàng chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Phong sư huynh...

Năm đó, nàng vừa tròn sáu tuổi.

Đỉnh núi Tuyệt Trần bông tuyết nhỏ tung bay.

Nàng mặc một chiếc áo bông trắng, khoác bên ngoài là một chiếc áo choàng nhung đen. Xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, đi tới Vô Cực Các của phụ thân nàng.

Khi sắp bước qua ngưỡng cửa, nàng nghe thấy giọng phụ thân nói chuyện bên trong.

"Với trình độ của con, nhất định có thể kết đan trước trăm năm, hà tất gì phải nóng vội nhất thời?"

"Chưởng môn, ngài biết, con không chờ lâu được như vậy." Một giọng nói khác vang lên. Nàng mở cửa, tò mò nhìn vào bên trong, và thấy một người đàn ông mặc trang phụccủa một đệ tử trong môn đang đứng quay lưng về phía nàng đối mặt với phụ thân. Hắn rất cao rất cao, lúc đó Bùi Y Vũ mới sáu tuổi, không thể tính được người đó cao bằng bao nhiêu người nàng, dù sao hắn cũng là một đại nhân siêu cao.

"Những gì tổ tiên con truyền lại cũng đủ để con sống hưởng thụ hết đời, nhưng con cứ phải kích hoạt năng lượng trong huyết mạch, phải chịu rất nhiều đau khổ, đau đớn như vậy, con chịu được ư?"

"Chưởng môn, chuyện đau đớn nhất trên đời này, con cũng đã trải qua rồi."

"Aizz." Phụ thân nàng thở dài, như rất bất lực, và nói: "Ở Tư Quá Nhai tương đối yên tĩnh, con đến chỗ Bùi Ngọc để lấy chút đồ rồi qua đó đi!"

"Tạ chưởng môn thành toàn."

Nói xong, người đàn ông cúi đầu chào phụ thân nàng, sau đó đứng dậy xoay người.


Đôi mắt tròn xoe của nhóc Vũ Y đột nhiên mở to. Người này thật sự rất đẹp! Mắt đẹp! Mũi đẹp! Cái miệng cũng đẹp nốt! Nhìn đâu cũng đẹp!

Nhóc Vũ Y cảm thấy mình chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy! Còn đẹp hơn thần tiên luôn! Mặc dù nhóc không biết thần tiên trông thế nào, nhưng hẳn là không đẹp trai bằng người trước mặt!

Vừa cao lại vừa đẹp! Nàng nhìn người đàn ông chăm chú, nở nụ cười có chút ngớ ngẩn.

Càng thần kì là, khi nhìn thấy nàng, người nọ đã mỉm cười!

Nàng thấy rất hạnh phúc! Quyết định khi lớn lên nhất định sẽ gả cho hắn! Sau đó sinh cho hắn một đám bé con đẹp trai như hắn vậy!

Hồi ức đến đây là hết, Bùi Vũ Y nhớ lại cảnh mấy năm qua nàng quấn lấy đòi hắn luyện kiếm với mình, cảnh nàng xin phụ thân cho hắn chơi với nàng trong những năm qua, và khoảnh khắc hắn cười rộ lên đặc biệt đẹp... Nàng cũng nhớ mình trộm gấp hạc giây cho hắn, lén đi thêu túi tiền, bí mật đi may quần áo cho hắn... Càng nghĩ nàng càng buồn, càng nghĩ nàng càng muốn khóc hơn, vì vậy, nàng nấc dữ dội!

Xa xa, đám thiếu niên đang khoanh chân ngồi chữa thương nghe thấy tiếng nấc rất lớn phát ra từ đằng xa, bọn họ đều mở mắt ra, cẩn thận liếc mắt nhìn về phía đó.

Ai ngờ vừa nhìn thì thấy tiểu sư muội quay đầu lại!

Bùi Vũ Y khóc lóc thảm thiết, không kịp đề phòng bị nấc cụt, chuyện không đứng đắn như vậy ban đầu khiến nàng rất xấu hổ, đặc biệt là Phong sư huynh vẫn đang ở đây! Cô gái nhỏ vốn đã rất chú ý đến hình ảnh của mình trước mặt người trong lòng, khi nàng nghĩ rằng Phong sư huynh có thể đã thấy chuyện vừa nãy, nàng hoảng sợ trong lòng, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy đám thiếu niên hé mắt trộm nhìn nàng! Bùi Y Vũ nhất thời thẹn quá thành giận, rống lên: "Nhìn cái gì chứ! Còn nhìn nữa thì ta mách Phong sư huynh phạt mấy người đi dọn nhà xí đó!" "

Ngay khi vừa nghe thấy một hình phạt khủng khiếp như dọn nhà xí, các thiếu niên lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt căng thẳng nhắm mắt lại, giả vờ như vừa nãy họ không nhìn thấy gì...

Bên kia, Nguyên Bình nhìn tương tác của nhóm thiếu niên, như một người lớn nhìn bọn trẻ con đánh nhau, không nhịn được bật cười, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sưng vù đang khóc của Bùi Vũ Y, cậu không khỏi lo lắng: "Phong sư huynh, sư muội khóc nhiều như vậy, có thể..."

"Không." Phong Thư Ngâm nói chắc nịch: "Vũ Y, nó là một đứa trẻ ngoan, sớm muộn gì nó cũng sẽ hiểu." Lời vừa dứt, Phong Thư Ngâm liền cảm thấy túi Càn Khôn đột nhiên rung chuyển dữ dội. Vốn dĩ hắn chỉ liếc mắt nhìn nó mà không quan tâm lắm, nhưng khoảnh khắc tiếp theo ánh mắt hắn đột nhiên đông cứng lại, trong mắt lộ ra một chút không thể tin!

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Nguyên Bình, hai tay hắn run rẩy mở túi càn khôn...


(Truyện chỉ được đăng trên wattpad ngansao63)

____Tu chân giới, thị trấn Thanh Đồng.

Thấy Kỷ Hành thay quần áo được tú nương sửa lại rồi bước ra khỏi rèm, đầu tiên ánh mắt Dạ Liên Quang trầm xuống, sau đó lại sáng lên, hắn bước lên phía trước, vẻ mặt lộ vẻ cảm kích, liên tục khen ngợi: "Đẹp! Đúng là người dựa vào áo, ngựa dựa vào yên!"

"Quá khen." Mặt Kỷ Hành bình tĩnh nghe lời khen ngợi của đối phương.

Dạ Liên Quang vỗ vỗ ngực y, cảm giác dưới tay hơi cứng chắc, rồi như không có việc gì kéo y đi, "Đi, tôi mời anh ăn cơm!"

Kỷ Hành vừa bước ra khỏi tiệm quần áo đã bị kéo thẳng vào tửu lâu đối diện. Y liếc mắt nhìn quầy hoành thánh cách đó không xa, hỏi: "Không phải cậu muốn ăn hoành thánh sao?"

Dạ Liên Quang không quan tâm chút nào: "Hoành thánh tính cái gì? Bây giờ cái này quan trọng hơn..." Nửa câu sau đột ngột bị nghẹn lại.

Vẻ mặt Kỷ Hành lộ vẻ nghi ngờ, "Sao vậy?"

Ánh mắt Dạ Liên Quang trợn tròn một vòng, không lắc đầu cũng không nói tiếp, ngược lại hắn nói: "Đi, chúng ta đi đặt một sương phòng, ta có một vật muốn cho ngươi xem."

Kỷ Hành gật đầu, bởi vì người trước mặt không nói tiếp, y cũng sẽ không tiếp tục hỏi. Ban đầu, câu hỏi đó cũng chỉ để phù hợp hơn với các nguyên tắc giao tiếp của con người.

Việc kinh doanh của tửu lâu đó không tốt lắm, cũng chỉ có một vài người ngồi trong sảnh. Do đó, Dạ Liên Quang dễ dàng đặt một sương phòng.

Hắn kéo Kỷ Hành vào trong rồi gọi một vài món ăn. Hắn vẫy tay đóng cửa lại, sau đó lấy một khối ngọc kỳ lân trắng to bằng nắm tay từ trong túi Càn Khôn ra đặt lên bàn.


Hai mắt Kỷ Hành quét qua, vào lúc khối ngọc kỳ lân trắng này được đặt trên bàn, một lớp năng lượng không thể nhìn thấy bằng mắt thường tràn ra ngoài, trong vòng hai giây đã bao phủ toàn bộ sương phòng. Theo thông tin do cha gửi đến, Kỷ Hành đoán rằng đây là một lá chắn bảo vệ vật bên trong và có thể tùy ý thu hoặc phóng, có thể ngăn chặn thần thức của các tu sĩ khác thăm dò.

Dạ Liên Quang không quan tâm đến ánh mắt của Kỷ Hành nhìn về phía ngọc kỳ lân, sau khi đặt ngọc kỳ lân xuống, hắn lấy ra một cái ống vàng dài bảy tấc, một đầu có khe hở, một đầu còn lại là vòng kim sắc, chính là súng pháp khí mà lúc trước hắn dùng để tấn công Kỷ Hành.

"Thấy cái này chứ?" Dạ Liên Quang nhéo súng pháp khí trên tay, trên mặt có chút tự hào nói với Kỷ Hành.

Kỷ Hành hợp tác gật đầu, "Thấy."

Dạ Liên Quang nói: "Để ta nói cho ngươi biết, đây là vũ khí công kích mạnh nhất mà Thiên Cung Môn chúng ta đã sáng tạo ra trong trăm năm qua. "

"Ừm." Ji Heng vẫn gật đầu hợp tác.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Kỷ Hành, Dạ Liên Quang nhớ tới cảnh tượng lúc hắn cầm súng pháp khí này nhưng lần trước không thể bắn trúng Kỷ Hành, mặt hắn có chút bỏng rát, nhưng ngay sau đó, hắn nhớ tới việc gì đó, biểu cảm trên mặt lập tức trở lại bình thường.

"Ta không nói dối, đây quả thực là vũ khí linh lực mạnh nhất mà Thiên Cung Môn chúng ta chế tạo trong trăm năm qua. Thấy chỗ này không?" Hắn chỉ vào lỗ thủng hơi lõm ở cuối khẩu súng nói: "Chỉ cần ngươi rót một chút linh lực vào đây, sau khi bên trong chuyển hóa là có thể phóng ra công kích uy lực gấp mười lần! Mặc dù cái trong tay ta cũng rất mạnh, nhưng nó chỉ là pháp khí Trúc Cơ kì, nếu mà là vũ khí của sư phụ ta, nó có thể tăng uy lực lên gấp ngàn lần, một khi súng pháp khí của ông ấy bắn linh lực ra, phát bắn đó có thể tương đương với một đòn toàn lực của Nguyên Anh chân nhân, uy lực có thể gọi là hủy diệt trời đất! Mười năm trước ta từng có vinh hạnh được chứng kiến, lúc ấy làm ta sợ hãi đến mức bất tỉnh ba ngày. "

Kỷ Hành vẫn gật đầu rất hợp tác, "Rất mạnh."

"He he." Diệp Thương Quang mỉm cười, đột nhiên nói với Kỷ Hành: "Nhìn nè." Nói xong, hắn tháo rời khẩu súng trong tay thành hàng trăm phần với tốc độ rất nhanh. Nhìn những bộ phận bị tháo ra chiếm toàn bộ bàn, bản thân Dạ Liên Quang không khỏi thở dài xót xa, nếu không phải chơi với thứ này từ nhỏ đến lớn, bản thân hắn cũng sẽ không tin rằng một súng pháp khí nhỏ như vậy lại có thể bị tách ra thành nhiều phần như vậy.

Sau khi tháo dỡ khẩu súng, Dạ Liên Quang nhìn Kỷ Hành đang ngồi ở phía đối diện với vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt, "Kỷ Hành, ngươi có thể giúp ta ráp lại khẩu súng pháp khí này được không?"

Kỷ Hành gật đầu, cầm các bộ phận trên bàn lên và bắt đầu lắp ráp. Động tác của y không nhanh lắm, nhưng mỗi lần y luôn tìm được bộ phận phù hợp nhất với các bộ phận khác trong tay, sau một lát, một pháp khí hình súng dần dần hình thành, các bộ phận trên bàn cũng nhanh chóng giảm bớt.

Dạ Liên Quang nhìn chằm chằm Kỷ Hành đang lắp ráp súng pháp khí, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng, nhịp tim càng lúc càng đập nhanh.

Lúc này, A Bảo đang đang giao tiếp với Kỷ Hành trong tâm trí: [A Hành, tôi nghi ngờ rằng nhân loại này có âm mưu.]

Kỷ Hành: [Có âm mưu gì?]


A Bảo: [Thái độ của hắn ta thay đổi quá nhanh, điều này không phù hợp với logic hành vi của con người.]

Kỷ Hành: [Đúng. Tôi cũng phán đoán như vậy.]

A Bảo: [Bây giờ phải làm sao?]

Kỷ Hành: [Lắp súng linh lực trước đã, sau đó xem xét biểu hiện của con người này.]

A Bảo: [Ừm... Đợi đã, A Hành, anh có cảm thấy khẩu súng linh lực này có chút giống với khẩu súng năng lượng cao kia không?]

Kỷ Hành: [Có. Hơn nữa nó giống khẩu súng đã bị loại bỏ hai mươi năm trước khoảng 60%.]

A Bảo: [Còn 40% còn lại thì sao?]

Kỷ Hành: [Nguồn cung cấp năng lượng đã được thay đổi từ năng lượng mặt trời sang năng lượng tinh thần, tay cầm đã được thay đổi toàn bộ, và ngoài ra 20% các bộ phận bên trong đã được thay đổi, phức tạp hơn khẩu súng năng lượng cao.]

A Bảo dừng lại, như thể đang suy nghĩ, [Có thể trước đây có ai đó từ thời đại tinh tế đã xuyên đến và mang theo khẩu súng năng lượng hay không? Hay sư phụ của Dạ Liên Quang là người xuyên đến?]

Kỷ Hành: [Chỗ này còn chờ xác minh.]

Cuộc trò chuyện kết thúc sau khi khẩu súng trong tay Kỷ Hành được lắp ráp xong, Kỷ Hành đặt khẩu súng trước mặt Dạ Liên Quang, bàn tay chưa kịp rút lại đã bị đối phương nắm lấy.

Dạ Liên Quang nắm chặt tay Kỷ Hành, mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Kỷ Hành, giọng điệu rất khoa trương nói: "Kỷ Hành, thiên phú trên phương diện linh khí của ngươi rất cao! Chỉ nhìn qua một lần mà đã nhớ! Ngày mai cùng về Thiên Cung Môn với ta được không? Ta giới thiệu ngươi với sư phụ ta, ông ấy nhất định sẽ nhận ngươi! Đến lúc đó, ngươi sẽ là đệ tử nòng cốt của Thiên Cung Môn!"

Kỷ Hành nhìn chằm chằm hắn, ánh sáng bạc dưới mắt y chuyển động một chút rồi khẳng định nói: "Cậu đang nói dối." "

Hết chương.

Dạo này tui bận ôn thi nên không ra chương, xin lỗi các tình yêu nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận