Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế


Yến Minh Hi xoa xoa đôi mắt, oán hận ngậm miệng lại.

“Lão nhân kia cũng thật cứng đầu! Ta cũng quỳ xuống rồi, vậy mà lão nhân này vẫn không chịu rời núi!”
“Tiểu Cửu, thôi.


Yến Phong Miên bất đắc dĩ, nhìn tiểu hài tử đi theo sau hắn lúc trước, hiện giờ cũng đã lớn thành đại thiếu niên.

Hắn cong môi, tươi cười thanh thoát.

“Được mất đều là số mệnh, lại nói hiện nay, sao đệ có thể nói ta sống không tốt?”
Trên thực tế, hắn rất hạnh phúc.

“Ý, Tô Tiểu Tướng quân ngài đến đây từ lúc nào ——”
Một giọng nói thanh thúy lập tức khiến không khí trong phòng cũng như bên ngoài đều trở nên áp lực.

Tuần Cửu bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn một gã sai vặt đã làm chuyện xấu kia rồi nhìn về phía Tô Yên.

Tô Yên ôm hạt dẻ, bình tĩnh nhún vai, đẩy cửa đi vào.


“Nàng tới khi nào? Sao lại đứng ở ngoài cửa mà không tiến vào?”
Yến Phong Miên mỉm cười, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Hắn không nói, Tô Yên cũng không hỏi.

“Mới đến, muốn ăn hạt dẻ không?” Tô Yên quơ quơ túi giấy dầu.

Yến Phong Miên lập tức gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Muốn.


Cũng duỗi tay: “Để ta lột.


Tô Yên lấy túi giấy dầu ra, lại nhét tay của mình vào, chớp chớp mắt với hắn.

“A…”
Yến Phong Miên cười nhẹ nhàng, đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt thoáng rũ xuống, có vẻ sạch sẽ lại ôn nhu.

Yến Minh Hi tò mò thò qua: “Tô tỷ tỷ, tỷ thật là đại tướng quân sao?”
Tô Yên nắm tay Yến Phong Miên, cảm giác nhiệt độ cơ thể của hắn bình thường, liền mở túi ra bắt đầu lột hạt dẻ.

Hạt dẻ xào bằng cát khoáng, vỏ ngoài được bao trùm một lớp dầu trơn đen đen, rất nhanh liền làm đầu ngón tay của nàng biến thành màu đen.

Nghe được lời này, nàng nhướng mày, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Làm sao?”
“Không giống một chút nào!” Thiếu niên ôm mặt: “Tỷ tỷ đẹp như vậy, ta không tưởng tượng được bộ dáng của ngài.


“Xì ——”
Yến Phong Miên gõ y: “Tin tưởng ta, đệ sẽ không muốn thấy cảnh đó.


Tô Yên gật đầu tán thành.


Nàng cũng không có đam mê muốn dọa tiểu hài tử.

Lột mười mấy cái hạt dẻ, Tô Yên đẩy mâm đến trước mặt Yến Phong Miên: “Nhân lúc còn nóng chàng ăn đi, nhưng không được ăn quá nhiều, thứ này không dễ tiêu hóa, ta sợ dạ dày của chàng không thoải mái.


Yến Minh Hi cũng không thật sự là tiểu hài tử, y nhìn một màn này, không khỏi chẹp miệng.

Nhưng thấy bộ dáng hoàng huynh nhà mình, rõ ràng được sủng như nữ nhân, còn rất vui vẻ chịu đựng, y tự giác nuốt lời cảm thán vào.

“Tay dơ.


Yến Phong Miên không nhìn hạt dẻ mà ôn nhu kéo tay Tô Yên qua, nghiêm túc lau tay cho nàng.

Tô Yên cười tủm tỉm dựa vào cạnh bàn, dùng cái tay đã được lau sạch sẽ cầm một viên hạt dẻ đưa đến bên môi hắn.

Yến Phong Miên ngoan ngoãn ăn, vị ngọt của hạt dẻ tràn ra khoang miệng.

Nhưng còn có hương vị càng kỳ diệu hơn, chậm rãi chảy trong lòng.

“Hoàng huynh, ăn ngon không?” Yến Minh Hi nhìn nhìn, tự nhiên có chút thèm.

Hắn liếm môi, mắt trông mong hỏi: “Ta có thể ăn không?”
Còn có hơn nửa túi, không phải Tô tỷ tỷ nói không cho hoàng huynh ăn quá nhiều sao?

Yến Phong Miên cười đút cho Tô Yên một viên, bình tĩnh nhấp ngụm trà nóng, trả lời: “Không thể.


Yến Minh Hi bỗng trợn to con ngươi, vẻ mặt không dám tin.

“Vì sao chứ!?”
Yến Phong Miên cười nói: “Muốn ăn đệ có thể tự mua, đây là Tô tỷ tỷ của đệ mua cho ta.


Cho nên, không thể ——
“Khụ…” Tô Yên nhịn cười.

Rất ít khi thấy Yến Phong Miên ấu trĩ như vậy, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo vành tai mềm mại của hắn.

Yến Minh Hi ủy khuất trừng mắt: “Nhưng Tô tỷ tỷ nói, không cho huynh ăn nữa, còn có…”
“Hửm?”
Yến Phong Miên nâng cao âm điệu, tươi cười dịu dàng, ôn hòa nhìn Yến Minh Hi: “Tiểu Cửu, đệ nói cái gì?”
Yến Minh Hi: Sao hoàng huynh lại như vậy? Ta không dám nghĩ, cũng không dám hỏi QAQ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận