Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế


Ý nghĩ này làm một tia ý cười cuối cùng trong ánh mắt Yến Triều Nam cũng biến mất.

“Tốt! Tốt lắm!”
Hắn ta cười lớn một tiếng cổ quái, xoay người phất tay áo rời đi.

Nàng có thể đi đâu? Kết quả không cần nói cũng biết!
Yến Nam Triều đã biết cái gì gọi là báo ứng, quả báo nhãn tiền đều không có tới nhanh như vậy!
Lúc trước hắn ta khinh thường Tô Yên, cho rằng nàng văn hóa thấp, tâm địa ác độc.

Hiện giờ Tô Yên cũng coi như đã trả lại cho hắn ta toàn bộ những chuyện lúc trước nàng gặp phải.

Cả vốn lẫn lời!

Tô Yên đi gấp, chỉ mặc một chiếc áo đơn.

Cũng may thể chất của nàng khỏe mạnh, cho dù rét đậm tuyết lớn cũng không khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo.


Lắc lư đi trên đường cái, nàng hứng thú nhìn đường phố đô thành không có gì thay đổi.

Đường đá xanh rộng thoáng, hai bên bày đầy sạp nhỏ, phía sau quầy gỗ cũng thường có bá tánh ra ra vào vào.

Sắp đến cuối năm, trên mặt các bá tánh đầy vẻ tươi cười, dưới chân thiên tử, mỗi người đều an cư lạc nghiệp nên cũng không bủn xỉn chuẩn bị đồ Tết.

“Hạt dẻ xào đây ~ bán hạt dẻ xào đây ~ cô nương, thời tiết lạnh lẽo, cô nương có muốn mua chút hạt dẻ xào nóng không?”
Tô Yên khựng bước chân lại, giơ tay sờ sờ bên hông, âm thầm ảo não, đi gấp quá chẳng mang tiền theo.

Nàng đi lên phía trước, hỏi: “Hạt dẻ này bao nhiêu tiền một bao?”
“Mười đồng tiền là được.

” Cụ ông bán hạt dẻ cười không thấy mắt.

“vậy cho ta một bao.

” Tô Yên lấy xuống một cây châu hoa từ trên đầu ném cho ông cụ: “Đi gấp quá không mang theo tiền, cái này cho ngươi vậy.


Nàng nhận hạt dẻ ôm trong ngực sải bước đi, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

“Ây ——” Cụ ông mờ mịt nhìn châu hoa trên bàn.

Lão bản phía sau tiệm tạp hóa thấy thế, bước nhanh tới: “Ai nha, người vừa nãy mua hạt dẻ là Tô Tiểu Tướng quân thì phải?!”
“Cái gì?!” Ông cụ cả kinh, than dài: “Thật sự là Tô Tiểu Tướng quân?”
Nếu là thật, ông cũng không thể lấy tiền được!
Nếu không có nàng bảo vệ quốc gia, thì làm gì có ngày lành cho bọn họ hưởng chứ ~


Tô Yên không đi cửa chính, trực tiếp ôm hạt dẻ nhảy qua tường.

Đám ám vệ đều canh gác cho phủ hoàng tử ngày ngày đêm đêm: “…”
Vị đại tướng quân này còn có cách nào bất ngờ hơn một chút không?
Chỉ là thấy là nàng, đám ám vệ đều giả chết, coi như mình không nhìn thấy.

Vì thế, liền thấy Tô Yên ngựa quen đường cũ mò tới thư phòng của Yến Phong Miên.


“Hoàng huynh, chúng ta đã tìm được y tiên ở đâu, chỉ là, chỉ là…”
Trong thư phòng có một giọng nói trong trẻo, độ tuổi tầm giữa thanh niên và thiếu niên.

Bước chân Tô Yên khựng lại, mang theo cảnh cáo mà liếc nhìn Tuần Cửu một cái.

Tuần Cửu cúi đầu giả chết.

Yến Phong Miên rũ mắt, ôm lò sưởi tay cười một cái: “Chỉ là hắn không muốn ra mặt chẩn trị cho ta?”
Hắn như đã sớm đoán được kết quả, trong giọng nói cũng không có chút ngoài ý muốn.


“Đúng vậy…”
Thiếu niên tức muốn rơi lệ, cắn răng: “Ta chỉ cảm thấy không cam lòng! Hoàng huynh tốt như vậy, huynh có đầy bụng kinh luân, có thể trị quốc, dựa vào đâu chỉ vì một lần ngoài ý muốn mà phải dừng bước tại đây?!”
Nếu không phải vì thân thể, những huynh đệ đó, lấy cái gì tranh cùng hoàng huynh?!
“Tiểu Cửu ——”
Ánh mắt Yến Phong Miên thâm thúy mà nghiêm nghị, ngữ khí trầm thấp, lại mang theo ý cảnh cáo.

“Ta không chút hứng thú với cái vị trí kia, y tiên không muốn ra mặt, vậy thì thôi, không cưỡng cầu được.


Từ khi sinh ra Yến Phong Miên đã xem nhẹ những vật ngoài thân, nhưng hắn lại như có vận mệnh chú định, cho rằng bản thân phải kiên trì sống sót, giống như đang chờ thứ gì đó rất quan trọng sẽ đến.

Giờ hắn đã chờ được rồi.

Ngày ấy nghe được những gì Yến Nam Triều nói, hắn bỗng nhiên rất muốn nỗ lực…
Nếu hắn khỏi rồi, có phải càng xứng với nàng hơn chút?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận