Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế


Yến Phong Miên là đứa con ông yêu nhất, không liên quan đến quyền lực.

Ở trong lòng vua Nhân Cảnh, cho dù thân thể Yến Phong Miên bị khuyết tật, đó cũng là sự tồn tại cao không thể với tới được! Ông từng muốn chọn Hoàng tử phi cho Yến Phong Miên, nhưng đều bị hắn lạnh nhạt cự tuyệt.

Hiện tại, thật vất vả hắn mới thích một người.

Chỉ là ——
Lần đầu tiên thích một người, lại chính là đại tướng quân sát danh, tiếng tăm lừng lẫy bên ngoài - Tô Yên kia.

Vua Nhân Cảnh nghĩ đến điều này liền đau đầu không thôi, cũng không biết nên mắng ánh mắt nhi tử tốt hay là kém nữa!
“Tạ Hoàng Thượng, thần đời này, cũng sẽ không quay về lối cũ.


Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Cả người Yến Nam Triều run rẩy, trong đầu trống rỗng.


Hắn ta mờ mịt chớp mắt, nhìn một thân hồng y trong điện, lại không hiểu vì sao cảm thấy bóng dáng nàng càng thêm xa xôi.

Tựa như hắn ta đã từng mơ như vậy trong mộng vô số đêm, nhìn như chạm đến được, nhưng thực tế xa xôi không thể với tới.

Đưa tay chạm vào một cái, liền hóa thành mây khói rồi tiêu tán.

Không quay về lối cũ sao?
Yến Nam Triều chật vật ngã trên ghế, rượu cay nồng chảy vào cổ họng, thiêu đốt hắn ta đến mức hai mắt đỏ như máu!
Tô Triệt và Từ thị sốt ruột phát bực.

Duy chỉ có Tô Yên không cảm giác được bản thân đã trở thành tiêu điểm trong đám người kia.

“Được! Vậy trẫm giao nhi tử cho ngươi, nhưng Tô Yên, không cho phép ngươi khi dễ hắn!”
“Phụ hoàng ——”
Yến Phong Miên bất đắc dĩ, hắn hàm chứa ý cười ôn nhu nói: “Nàng sẽ không khi dễ nhi thần.


Chỉ thích đùa giỡn hắn.

Người ta đều nói con gái lớn không thể giữ trong nhà, vua Nhân Cảnh đã hứa rõ ràng sẽ gả nhi tử của mình ra ngoài, dĩ nhiên cũng sinh ra ảo giác này.

“Từ nhỏ đến lớn con cũng chưa từng thích cái gì, lần này phụ hoàng sao có thể không nguyện ý cho con?” Giọng điệu vua Nhân Cảnh mang theo sủng nịch: “Nhưng ban thưởng cho Tô Yên vẫn phải có, người đâu ——”
Cuối cùng, Tô Yên không chỉ có được một vị lang quân, còn mang về rất nhiều phần thưởng.

Vua Nhân Cảnh ra tay bất phàm, ban cho Tô Yên rất nhiều tiền tài vật chất, nàng ăn xài phung phí mười đời cũng không hết.

Đương nhiên, so sánh với lợi ích Tô Yên mang về cho ông, thật sự không đáng nhắc tới.

Vì vậy, Tô Yên yên tâm thoải mái, đúng lý hợp tình mà nhận!

Tạm thời không đề cập tới chuyện Tô Yên về đến nhà bị Tô Triệt xách tới thư phòng răn dạy.

Hoàng cung nguy nga bao phủ trong trời đông giá rét lạnh lẽo, ngay cả ánh nắng cũng trở nên trắng xoá, không hề có độ ấm.

Mái cong kiều giác, tuyết trắng và tường hồng hình thành sự đối lập rực rỡ.

Mai táng ở đây không chỉ có có vô số oan hồn, còn có huyết mạch tình thân, ân oán tình thù.

“Hoàng huynh ——”
Yến Phong Miên ngồi trên xe liễn (*) hơi nhấc mi mắt, đôi mắt đen đầy ý cười có thể nhìn thấu mọi thứ.

(*) Xe liễn: xe cho vua chúa, được người kéo đi
“Thất đệ.


“Hoàng huynh, vì sao huynh phải đáp ứng yêu cầu vô lý của nữ nhân Tô Yên kia!” Yến Nam Triều thất vọng rũ mắt, đứng song song với Yến Phong Miên.

“Từ nhỏ đến lớn, huynh là huynh trưởng ta kính trọng nhất, huynh bắt đầu thay đổi từ khi nào?”
Nghe được lời này, Yến Phong Miên cười nhẹ một tiếng.

Giọng nói rõ ràng, khi nói chuyện mang theo ý tứ thương xót——

“Thất đệ, ta đã nói đệ sẽ hối hận.


Hắn nói một câu không đầu không đuôi, lại hoàn toàn đâm trúng nội tâm Yến Nam Triều.

Khuôn mặt hắn ta nguội lạnh co quắp một chút, cắn răng: “Không, ta không hối hận!”
Là chính hắn ta lựa chọn, hắn ta tuyệt đối không thể lộ ra vẻ mềm yếu!
Yến Phong Miên lắc đầu, hắn đùa nghịch chuỗi vòng trên cổ tay, rũ mắt, tư thái thanh thản.

Lại cho người ta một loại hơi thở lạnh băng không gì sánh được.

“Nếu đệ lựa chọn xuất hiện ở chỗ này, chứng minh rằng đệ hối hận, đệ yêu nàng, cho nên đệ bắt đầu không buông, hối hận ——”
“Đủ rồi!”
Đáy mắt Yến Nam Triều phiếm hồng, mày hắn ta nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui