Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế


Tầm mắt né tránh, đối mặt với đôi mắt sạch sẽ đen nhánh của Yến Phong Miên, hắn ta không có dũng khí nhìn thẳng hắn.

Yến Phong Miên nói không sai, hắn ta hối hận, đêm khuya trong mơ không lúc nào y không hối hận ——
“Đừng nói nữa…”
Hắn ta bối rối nhắm mắt lại, giữa gió lạnh, thân hình cao lớn của hắn ta hơi khom xuống, có chút chật vật.

“Hoàng huynh, ta chưa bao giờ nghĩ đến tính cách huynh luôn luôn ôn hòa, cũng sẽ nói những điều đau lòng như vậy.

” Yến Nam Triều cười khổ.

“Là chính đệ si ngốc, đi thôi.


Yến Phong Miên hơi giơ tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Mỗi một chỗ trên thân thể đều hoàn mỹ vô cùng ——

Yến Nam Triều thấy xe liễn bị nâng lên, hắn không cam lòng đuổi theo phía sau Yến Phong Miên: “Hoàng huynh, tương lai huynh sẽ hiểu, Tô Yên nông cạn giống những nữ tử khác, thứ nàng coi trọng chỉ là gương mặt của huynh mà thôi!”
Câu này nói ra không đúng lúc, vả lại vô hình trung còn mang theo trào phúng đối với Yến Phong Miên.

Giống như là phơi bày sự thật ra ngoài ánh sáng, lên án Yến Phong Miên ngoại trừ gương mặt ra thì chẳng có cái gì, nếu không, thân thể hắn tàn tật, làm gì có nữ tử nào nguyện ý gả cho hắn?
“Thất điện hạ, mong ngài ăn nói cẩn thận!” Tuần Cửu tức giận mím chặt môi, nhịn không được lạnh lùng cảnh cáo một tiếng.

Tô Tướng quân tốt như vậy, nâng điện hạ trong lòng bàn tay, khi đối mặt với điện hạ, ôn nhu không coi ai ra gì.

Yến Nam Triều dựa vào đâu mà khinh thường điện hạ?
“Ta…” Yến Nam Triều giật môi.

Lại nghe thấy một tiếng cười ôn nhu truyền đến, âm sắc trong trẻo lạnh lùng, rất dễ nghe.

“Vừa hay, ta có khuôn mặt có thể được nàng thích.


Trong giọng nói, lại hoàn toàn mặc kệ bản thân thua trong tay Tô Yên, vui vẻ chịu đựng ——
Yến Nam Triều lảo đảo hai bước, trên mặt huyết sắc tái nhợt, rốt cuộc cũng hiểu được.

Cái gọi là Yến Phong Miên ôn hòa, chẳng qua là một thói quen ngụy trang của hắn, e là nội tâm còn cứng rắn hơn nhiều so với hàn băng ngàn năm.

Tất cả đả kích của hắn ta, xem ra không đáng nhắc tới đối với Yến Phong Miên.

“Hoàng huynh!”
Yến Nam Triều giữ chặt xe liễn của hắn, thanh âm khàn khàn mang theo chật vật.

“Ta biết sai rồi, huynh trả nàng lại cho ta được không? Là ta si ngốc, rõ ràng đã sớm thích nàng, lại cố tình không chịu thừa nhận! Hoàng huynh, người thích huynh nhiều như vậy, huynh nhường ta một người, được không?”
Tuần Cửu thấy bộ dạng lì lợm la liếm của hắn ta, trong lòng sinh ra chán ghét.

Đây vẫn là vị Thất Hoàng tử không ai bì nổi kia sao?

Yến Phong Miên trực tiếp lạnh mặt, rút đi tất cả ý cười nơi đáy mắt.

Khí thế quanh thân cường đại, chèn ép người khác không thở nổi.

Đây là lần đầu tiên trước mặt người ngoài, hắn thể hiện bộ dạng chân thật của mình.

Chỉ vì nữ nhân hắn bảo vệ trong lòng, không cho phép người khác khinh nhờn.

“Yến Nam Triều.


Yến Phong Miên cong môi, ý cười không chạm đáy mắt.

Rõ ràng khuôn mặt hắn vẫn ôn nhu như vậy, lại khiến Yến Nam Triều không nhận ra được chút cảm giác thân thiết nào.

“Đệ từng coi Yên Nhi tràn đầy nhiệt tình thành lì lợm la liếm, khinh thường ngó tới nàng.

Vậy hiện giờ đệ cảm thấy nàng sẽ còn coi trọng đệ sao?”
Môi Yến Nam Triều phát run.

“Ta không động thủ với đệ, là chút nhân từ cuối cùng người làm ca ca này dành cho đệ.



“Đừng nghĩ ta rất tốt, ta lại không phải Bồ Tát cứu thế.

” Gương mặt Yến Phong Miên vẫn mang theo ba phần ý cười, luôn luôn cho người ta một loại biểu hiện giả dối trách trời thương dân, lúc này lời nói từ đôi môi mỏng tái nhợt phun ra, lại khiến Yến Nam Triều như rơi xuống hầm băng, lạnh đến thấu xương.

“Yên Nhi tốt như vậy, ta không nỡ chắp tay nhường nàng cho người khác, trở về đi, bên ngoài lạnh.


Yến Phong Miên kéo áo khoác lông cáo, bầu trời bị sương mù dày đặc bao phủ, không biết tuyết đã rơi rất nhiều từ khi nào.

Hắn mơ hồ nghe được Yến Nam Triều gào thét ở phía sau.

Ngoan cố chống cự ——
Ha….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận