Chỗ này xác thật không giống như nơi dưỡng thương, huống chi, nơi này vẫn là nơi khiến hắn đau lòng.
Bởi vì Cố Khinh Hàn phân phó một câu, Thượng Quan Hạo, từ Phượng Loan cung được chuyển qua Lãm Nguyệt Các.
Hai cung vốn dĩ cách nhau không xa, chẳng qua là mất thời gian một chén trà nhỏ, bèn đến.
Khi Sở Dật trở lại Lãm Nguyệt Các, lại xem mạch giúp hắn một chút, kê mấy đơn thuốc, mới một mình chống đỡ thân thể bị thương về phòng.
Cố Khinh Hàn thì ở lại Phượng Loan cung, không hề tiến vào Lãm Nguyệt Các, cô cảm giác ra được, chỉ cần cô đứng ở bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ thống khổ vô cùng.
Cô cũng rất thống khổ, tự khóa mình ở trong Phượng Loan cung, ngồi ở trên ghế nằm, nhìn long sàng ngẩn người.
Là cô, là cô tra tấn Thượng Quan Hạo thành như vậy, về sau Thượng Quan Hạo sẽ còn tha thứ cho cô sao?
Người có đôi mắt trong trẻo sạch sẽ kia, sau toàn bộ việc này sẽ biến mất không thấy sao?
Tự trách, vô cùng tự trách, hung hăng tự tát mình một cái, cô là cầm thú, cô là ác ma!
Cổ công công đứng ở ngoài cửa, nhìn Cố Khinh Hàn đóng chặt cửa ở bên trong, khuôn mặt tái nhợt như người chết khóc thầm co rút một cái.
Bệ hạ làm sao vậy? Cơm sáng không ăn, cơm trưa không ăn, hiện tại cũng muộn rồi, cũng không ra, lỡ như đói lả thì phải làm thế nào cho phải?
Trong Lãm Nguyệt Các.
Tiểu Lâm Tử từ đầu đến cuối bảo vệ ở trước giường Thượng Quan Hạo, nước mắt tí tách tí tách rơi thẳng xuống, làm sao công tử vẫn còn chưa tỉnh lại, cũng trôi qua cả ngày rồi.
Công tử, hu hu..
Người mau tỉnh lại, người có biết người như vậy, tiểu Lâm Tử sẽ rất khổ sở hay không?
Nước mắt lại từng giọt cực đại chảy xuống.
Trên giường, Thượng Quan Hạo vẫn nằm như cũ, trên ngũ quan thanh tú dịu dàng, lộ rõ tái nhợt.
Hắn lớn lên rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là lúc này, cơ thể không có sức lực nằm ở trên giường, lông mi dài không có sức lực rũ xuống, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt, không nhịn được muốn khiến người ta ôm vào trong lòng cẩn thận yêu thương.
Bỗng nhiên, ngón tay người trên giường giật giật một cái.
Lông mi còn vương nước mắt cũng rung rung một cái.
Đúng lúc tiểu Lâm Tử nhìn thấy lông mi rung một cái, vội vàng nín thở tĩnh tâm nhìn Thượng Quan Hạo, ngay cả khóc thút thít cũng quên luôn.
Thượng Quan Hạo cảm thấy cơ thể nóng rát đau đớn, trên người không có một chỗ nào không đau, không nhịn được hơi hơi nhíu mày một cái, đau quá, đau đến giày xéo tâm can!
Ngón tay giật giật, lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy điêu khắc ở nóc giường.
Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, vì vui vẻ mà khóc thút thít của tiểu Lâm Tử.
"Công tử, người tỉnh rồi? Người thật sự tỉnh rồi? Thật tốt quá, hu hu..
Tiểu Lâm Tử cho rằng sẽ không tiếp tục nhìn thấy người nữa!"
Thượng Quan Hạo ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nóc nhà, ký ức đêm qua mãnh liệt ồ ạt tập kích tiến vào trong đầu.
Bệ hạ thông báo thị tẩm, sau đó vô tình mà quất roi ở trên người y, còn mạnh mẽ cường bạo y.
Bất luận y xin tha như thế nào, bất luận y sợ hãi như thế nào, người phía trên, cũng không chịu buông tha cho y.
Những ký ức không chịu nổi đó, một đợt nối tiếp một đợt, khiến đầu y đau đến mức muốn nứt ra.
Bệ hạ dẫm lên toàn bộ thể diện của y dưới lòng bàn chân.
Tồn tại mệt mỏi quá, tại sao y vẫn còn chưa chết? Tại sao?
Khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt, bất lực mà nhắm mắt lại.
Tiểu Lâm Tử nhìn thấy Thượng Quan Hạo tỉnh lại, lại thống khổ nhắm mắt lại, không nhịn được vội la lên: "Công tử, ngài đừng khổ sở, ngài xem đi, đây không phải là đã vượt qua rồi sao? Bệ hạ còn phái Sở đại phu dọn đến Lãm Nguyệt Các chăm sóc ngài.
Chúng ta tiếp tục nhẫn nại, Vân vương sẽ tới ngay lập tức!"
Vân vương, hắn mới đi được mấy ngày? Chỉ sợ, vừa mới ra khỏi đế đô thôi, quay về cũng phải mất thời gian mấy tháng, Vân vương vừa mới đi, bệ hạ bèn lộ mặt ra, y có thể chống đỡ được sao?
Về nước chẳng qua là một loại xa xỉ, một loại ảo tưởng thôi! Ảo tưởng trôi qua, chung quy hiện thực sẽ kéo y trở về.
Huống chi, y rất bẩn, thật sự rất bẩn, y chỉ biết làm Bùi quốc, nhiễm bẩn..
"Công tử, ngài làm sao vậy? Sao lại không nói lời nào? Ngài đừng dọa tiểu Lâm Tử mà, công tử?" Tiểu Lâm Tử nhìn Thượng Quan Hạo từ đầu đến cuối nằm ở nơi đó, không kêu một tiếng, rất là sốt ruột.
Trước kia, công tử thị tẩm trở về, cho dù rất khổ sở, rất thống khổ, cũng sẽ an ủi y, cũng sẽ bảo y đừng lo lắng.
Chưa bao giờ sẽ giống như hôm nay vậy, không để ý tới mình, chẳng lẽ công tử bị thương quá nặng sao? Nhất định là như thế này!
"Công tử, người chờ ta, ta đi tìm Sở đại phu, ngay lập tức sẽ quay lại, người lại chịu đựng một lát!" Cất bước, bèn muốn lao ra bên ngoài.
Còn chưa hề đi được vài bước, bèn lùi về, hoảng sợ nhìn Vệ Thanh Dương.
"Nô tài ra mắt Vệ quý quân, Vệ quý quân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
"Đứng dậy đi!"
"Tạ Vệ quý quân!" Tiểu Lâm Tử nhanh chóng đứng dậy, không rõ sao Vệ quý quân lại đột nhiên đến thăm.
Dường như công tử và Vệ quý quân cũng đã gần mười năm rồi không hề nói chuyện mà!
Chẳng lẽ là tới gây sự? Lén ngẩng đầu nhìn một cái.
Không có mà, Vệ quý quân chỉ dẫn theo một mình tiểu Thanh lại đây, chắc hẳn là không phải tới gây sự!
"Thượng Quan quý quân đâu rồi, hắn đỡ chút nào chưa?" Vệ Thanh Dương chậm rãi mở miệng.
"Công tử, hắn bị thương có hơi nghiêm trọng, đang nghỉ ngơi ở trên giường." Do dự mà mở miệng.
"Đưa bổn quý quân đi gặp hắn!"
Tiểu Lâm Tử kinh hãi, thật sự muốn gặp sao? Có thể nào sẽ bắt nạt công tử hay không? Công tử bị thương nặng như vậy, nếu mà lại bị bắt nạt, công tử còn có thể giữ được mạng sao?
Dường như có thể nhìn ra được suy nghĩ của tiểu Lâm Tử, khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Thanh Dương, hòa hoãn xuống, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, ta chỉ đến thăm hắn, cũng không có ý xấu gì, Thượng Quan quý quân có ngươi ở cùng, hắn rất may mắn!"
Nghe vậy, cơ thể căng chặt của tiểu Lâm Tử mềm xuống, không phải tới gây sự thì được.
Công tử đối tốt với y như vậy, đương nhiên y cũng muốn đối tốt với công tử!
"Mời Vệ quý quân!" Tiểu Lâm Tử dẫn đường ở phía trước, đưa Vệ quý quân tiến vào Lãm Nguyệt Các.
Tiểu Thanh ở phía sau Vệ Thanh Dương chợt có hơi bất mãn bĩu môi, công tử thật là bất công, thấy được tiểu Lâm Tử tốt, cũng không nhìn ra được y tốt sao? Y cũng rất tận tâm tận lực hầu hạ nha!
Vệ Thanh Dương một bộ áo xanh như cũ, tại thắt lưng, một sợi đai màu xanh buộc chặt vòng eo của hắn, trên áo xanh, thêu một rừng trúc.
Cả người thoạt nhìn linh hoạt kỳ ảo, phóng khoáng.
Lúc này hắn nhìn bài trí trong Lãm Nguyệt Các, trong lòng rất là tán thưởng, nơi này tinh xảo trang nhã, lan tỏa thư hương (chỉ người có học thức), tuy rằng không lớn, nhưng bài trí bên trong lại rất lịch sự tao nhã phóng khoáng, mỗi một đồ vật, cho dù là một đồ cổ nho nhỏ, cũng là giá trị liên thành, nhìn ra được chủ nhân bài trí gian phòng này rất dụng tâm.
Bệ hạ, đối với Thượng Quan Hạo, chắc hẳn là rất tốt nhỉ, bằng không làm sao lại đưa Lãm Nguyệt Các cho hắn? Đây chính là cung điện mà Phượng hậu tương lai ở, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ, bệ hạ muốn lập Thượng Quan Hạo làm Phượng hậu?
Không, không thể nào! Nếu bệ hạ muốn lập hắn làm Phượng hậu, đêm qua cũng sẽ không đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy!
Đi đến trước giường, nhìn Thượng Quan Hạo trước mắt, hai mắt nhắm chặt, khóe mắt vương nước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Sắc mặt tái nhợt, khi nào mới có thể nhìn thấy sắc mặt hồng hào của hắn đây? Mỗi một lần thăm hắn, sắc mặt đều tái nhợt khiến người ta đau lòng.
"Công tử, Vệ quý quân tới thăm ngài!" Tiểu Lâm Tử ở bên cạnh thấp giọng nói.
Người trên giường, sau một lúc lâu, cũng không có phản ứng.
Tiểu Lâm Tử bất đắc dĩ cười cười với Vệ quý quân, dọn một cái ghế dựa trước giường, để Vệ Thanh Dương ngồi xuống.
Vệ Thanh Dương cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, vẫy lui tiểu Thanh cùng toàn bộ hạ nhân, chỉ để lại một mình tiểu Lâm Tử, bởi vì y biết, cho dù y bảo tiểu Lâm Tử đi, tiểu Lâm Tử ở bên ngoài cũng sẽ không yên tâm.
Nhìn Thượng Quan Hạo thê lương trong lòng, khóe mắt còn vương nước mắt, lẩm bẩm tự nói: "Lúc ấy, ta năm tuổi, ngươi bốn tuổi, chúng ta cùng nhau vào Lưu quốc, cùng nhau tiến cung, cùng nhau gặp mặt nữ hoàng đời trước, cùng nhau tiến vào phủ Thái nữ, lại cùng nhau được phong làm quý quân, thời gian trôi cũng thật nhanh!"
Vẻ mặt Vệ Thanh Dương có hơi mơ mơ màng màng, khóe miệng giương lên một nụ cười mỉm: "Lúc ấy, ngươi là hoàng tử được sủng ái nhất Bùi quốc, mà ta cũng là do Phượng hậu Vệ quốc sinh ra, tập trung ba nghìn sủng ái trên người, chúng ta lúc ấy, rất tự tin, như ánh mặt trời, cũng rất vui tươi, giống như những đứa trẻ khác, có được tuổi thơ tốt đẹp, mặc dù bị bắt tới Lưu quốc, mặc dù rất bàng hoàng, rất thống khổ, vẫn nỗ lực tự khiến mình vui vẻ, kiên cường như cũ.
Lúc ấy, chúng ta còn quy ước, bất luận về sau có như thế nào, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau, chúng ta còn thỉnh thoảng lén ôm nhau, thất thanh khóc rống, những việc này ngươi đều vẫn nhớ rõ sao?"
Trên giường, đầu Thượng Quan Hạo vẫn quay sang bên kia như cũ, không trả lời, không hé răng, chỉ là chảy một giọt nước mắt xuống, đương nhiên y còn nhớ rõ.
Bọn họ đồng thời tới Lưu quốc, đồng thời chịu đựng đủ loại huấn luyện, trước kia, bọn họ tay nắm tay, vượt qua vô số ngay tháng u ám..
"Chúng ta cùng nhau nhặt những thứ người khác đã từng ăn, ôm nhau sưởi ấm trong đêm tuyết..
Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, hai người chúng ta càng đi càng xa, ngày tháng cũng càng ngày càng khó sống, ta bị phân tới Thận Hình Tư, ngươi thì tiếp tục ở lại Hình Cung, từ đó về sau, dường như, chúng ta cũng không hề tiếp tục nói chuyện nhỉ?" Vệ Thanh Dương nghẹn ngào nói.
Khóe mắt Thượng Quan Hạo lại lần nữa chảy ra một giọt nước mắt, ký ức thời gian trước bị khơi gợi lại.
Đúng vậy, từ nơi đó đi ra, hai người đều được phong làm quý quân, đón nhận ngày tháng càng đau khổ hơn, đón nhận đau đớn, y bị biếm vào lãnh cung, bọn họ bèn chưa từng nói thêm một câu.
"Chúng ta vẫn là bạn bè sao?"
Đúng, đương nhiên là bạn bè, một ngày là bạn bè, cả đời đều là bạn bè!
Thượng Quan Hạo quay đầu lại, đôi mắt rưng rưng nhìn Vệ Thanh Dương, giương khóe miệng, gian nan cười.
Khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Thanh Dương cũng cười, một giọt nước mắt trượt xuống.
Còn chưa tới kịp nói chuyện, bên ngoài một trận âm thanh ồn ào vang lên.
"Đoạn quý quân, quý quân nhà ta phân phó, ai cũng không được đi vào.."
"Cút, cút đi cho bổn quý quân! Hắn là cái thá gì? Hắn là quý quân, bổn quý quân cũng là quý quân! Bổn quý quân đi đâu phải nghe hắn nói sao? Lại nói, nơi này là Lãm Nguyệt Các, cũng không phải Trúc Nhã Hiên của hắn!"
Nghe được giọng nói hùng hổ của Đoạn Hồng Vũ, lông mày hai người đều nhíu lại một cái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...