Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


Ngay sau đó ngoài cửa là một trận âm thanh bịch bịch bịch đá người, cùng với tiếng kêu thảm của tiểu Thanh.
Lại sau đó, bọn họ rõ ràng nhìn thấy một người nam nhân mặc y phục đỏ xinh đẹp rực rỡ, có một mắt đào hoa yêu mị lấp lánh, đủ loại biểu cảm đi đến, dáng người nam tử rất cao, thon gầy, dáng người đẹp đến nỗi không thể bắt bẻ, đặc biệt là khuôn mặt, đẹp đến nỗi không thể dùng lời nói mà hình dung được, chỉ có thể đặt vào cho hắn hai chữ, yêu nghiệt!
Ở phía sau nam tử, đi theo mấy tiểu thị hùng hổ, đoàn người cứ không bị cản trở đi vào như vậy.
"Nô tài thỉnh an Đoạn quý quân, Đoạn quý quân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Tiểu Lâm Tử vội vàng hành lễ.
Đoạn Hồng Vũ nhìn cũng không thèm nhìn tiểu Lâm Tử một cái, mắt đào hoa mê hoặc chỉ nhìn về phía hai người trước giường.
Lúc này Vệ Thanh Dương sớm đã đứng lên, đôi tay đan vào nhau đứng ở trước giường, bày ra một tư thế quý quân cao quý, đứng ở đó, nhìn thẳng Đoạn Hồng Vũ.
Vệ Thanh Dương một bộ trang phục cung đình đơn giản, trên hoa phục màu xanh nhạt thêu vài cành trúc, ngay cả trên đầu, cũng cài trâm trúc ngọc màu xanh lên, sắc mặt Vệ Thanh Dương rất bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn Đoạn Hồng Vũ, khí thế hoàn toàn không thua gì hắn.
Mà Thượng Quan Hạo thì vẫn không có sức lực mà nằm ở trên giường, lúc này, cho dù hắn yên lặng nằm ở đó, cũng cảm thấy khó chịu như bị kim đâm, đặc biệt là thân dưới, nóng rát đau đớn đến bây giờ vẫn chưa trở lại bình thường.
Yết hầu hơi ngứa, ho nhẹ vài cái.
Trong đôi mắt sạch sẽ trong trẻo, còn vương nước mắt lấp lánh, trên khóe mắt, nước mắt cũng vẫn chưa biến mất, thoạt nhìn mà thương, mềm yếu động lòng người.
Ba người, một người xinh đẹp mê hoặc, phong tình vạn chủng, một người lạnh lùng lãnh đạm, dửng dưng như cúc, một người trong sáng thấu hiểu, khiến người ta trìu mến.
*Phong tình vạn chủng: Chỉ dáng vẻ, cử chỉ của một người có rất nhiều loại, giờ dùng để chỉ ý những lúc khác nhau sẽ có diện mạo khác nhau, xem hoài không ngán.
Ba người bất đồng, ba tính cách loại bất đồng, lúc này đang đụng nhau.


Hai người giằng co, một người nằm ngửa.
Đoạn Hồng Vũ thử nhìn Thượng Quan Hạo nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không còn sức lực hơi mở, trong lòng cười lạnh, chỉ cơ bằng thể hỏng này của ngươi cũng muốn tranh sủng? Đừng khiến mạng mình cũng mất luôn.
Quay đầu lại nhìn về phía Vệ Thanh Dương, nhìn vành mắt hắn, vệt đỏ không đáng chú ý, bật cười: "Sao bổn quý quân lại không biết, tình cảm giữa Vệ quý quân và Thượng Quan quý quân thâm tình như vậy, sâu đến mức ngượng ngùng e lệ, ngươi đậm ta sâu!"
Vệ Thanh Dương biến sắc, cái gì gọi là ngượng ngùng e lệ, ngươi đậm ta sâu?
"Cũng đúng, Thượng Quan quý quân là mỹ nhân yểu điệu như vậy, không chỉ có bệ hạ thấy động lòng, ngay cả Sở đại phu và Vệ quý quân đều không nhịn được động lòng, chỉ không biết, còn có bao nhiêu người vì ngươi mà động lòng, hoặc là cơ thân của ngươi từng bị bao nhiêu người chạm vào?" Đoạn Hồng Vũ cười quyến rũ vén tóc mái ra sau thái dương, rất có ý vị nói.
Sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đại biến, tiểu Lâm Tử có chút buồn bực mà nhìn Đoạn Hồng Vũ, vốn dĩ công tử bệnh nặng, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, Sở đại phu nói, không thể tiếp tục chịu bất kỳ kích thích gì, sao lúc này Đoạn quý quân lại tới kích thích công tử? Hắn tới gây sự sao?
Sắc mặt Vệ Thanh Dương cũng đại biến, Đoạn Hồng Vũ càng ngày càng quá đáng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hắn cũng không phân biệt rõ, chửi bới quý quân, chính là phải giáng phi vị.
Nếu mà lời này truyền tới tai bệ hạ, người ở đây đều đừng nghĩ sống nữa, đây không phải là đội nón xanh cho bệ hạ sao? Huống hồ, đây là hắn không che đậy mà vu oan Thượng Quan quý quân.
Bất mãn mà nhìn Đoạn Hồng Vũ: "Mong Đoạn quý quân nói chuyện tự trọng, nếu mà lời nói không phải sự thật, truyền vào trong tai bệ hạ, chỉ sợ Đoạn quý quân cũng không được tốt!"
Mắt Đoạn Hồng Vũ hung tợn lườm Vệ Thanh Dương một cái, trong lòng thầm mắng, Vệ đê tiện, tên đê tiện chết tiệt, một ngày nào đó, thế nào cũng phải chỉnh chết ngươi!
"Đương nhiên, Vệ quý quân và Thượng Quan quý quân vào cung cùng một ngày, thân phận lại là hoàng tử cao quý của nước khác, sao có thể so với nhân vật nhỏ như ta đâu.


Các ngươi là hoàng tử, đương nhiên mọi thứ đều tinh thông, ngay cả bản lĩnh trên giường, người bình thường cũng không thể nào sánh bằng, tiếng kêu kia, kêu cũng không phải là trầm bổng bình thường nha, chậc chậc chậc, các ngươi lấy lòng bệ hạ như thế nào, muốn tiết lộ ra một hai chiêu hay không? Để cho bổn quý quân cũng học tập dáng vẻ dâm đãng của các ngươi!"
Sắc mặt Vệ Thanh Dương biến đổi, ban đêm bị bệ hạ thừa sủng, vẫn luôn là ác mộng trong lòng y, đây là Đoạn quý quân sát muối kên miệng vết thương của người khác.
"Khụ khụ, khụ khụ.." Thượng Quan Hạo ho khan kịch liệt, không biết là do ho khan quá kịch liệt, hay là do bị Đoạn Hồng Vũ nói cho tức giận đến quá mức, toàn bộ cơ thể đều đang run lên.
Tiểu Lâm Tử vội vàng ngồi xổm xuống, giúp hắn nhuận khí: "Công tử, công tử, ngài làm sao vậy? Đừng dọa Tiểu Lâm Tử mà!" Sao sắc mặt công tử lại trắng rồi? Vốn dĩ hắn đã đủ nghiêm trọng.
Vệ Thanh Dương nhìn Thượng Quan Hạo cũng có hơi không thích hợp, vội vàng kêu: "Người đâu, người đâu? Mau đi mời thái y, mời Sở đại phu đến!"
Đoạn Hồng Vũ chỉ đứng ở một bên, không ngừng uốn éo tạo dáng, nghịch một lọn tóc tinh tế rũ xuống sau tai.

Cười như không cười nhìn Thượng Quan Hạo.
Đương nhiên y biết Thượng Quan Hạo bị những lời này đó của y làm cho tức giận rồi, Thượng Quan Hạo là người có lòng tự trọng cực cao, ngày hôm qua lại vừa mới thừa sủng, nhìn sắc mặt của hắn đều có thể tưởng tượng ra được, rốt cuộc ngày hôm qua bệ hạ "ân ái" với hắn bao nhiêu, hôm nay y lại nói những lời này, không thể khiến hắn tức chết đã không tệ!
Nếu có thể khiến hắn tức chết là tốt nhất, hậu cung này bèn ít đi một quý quân, cũng ít đi một người tranh sủng với y, tuy rằng y chưa bao giờ để hắn ở trong lòng, nhưng không đảm bảo rằng bệ hạ sẽ không động lòng với hắn.
Bệ hạ cho hắn Lãm Nguyệt Các, còn cho hắn suối nước nóng, đâày cũng không phải là một dấu hiệu tốt đâu, lỡ như nếu mà bệ hạ thích hắn, vậy không phải y sẽ lỗ vốn rồi sao.
"Chậc chậc chậc, Thượng Quan quý quân, không biết đêm qua bệ hạ" sủng ái "ngài như thế nào, khiến ngài như vậy đây? Là ngươi ở bên trên hay là bệ hạ bên dưới thế? Ồ, không, tuy rằng ngươi là người Bùi người, nhưng ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở Lưu quốc, tiếp thu giáo dục của Lưu quốc, cho nên không thể nào sẽ ở trên.


Chắc hẳn là bệ hạ ở trên mới đúng, nhưng tại sao trên người của ngươi có nhiều miệng vết thương như vậy nhỉ? Ai nha, ngươi nhìn vết thương trên cổ tay ngươi, là bị bệ hạ khóa lại sao?" Đoạn Hồng Vũ đến gần, giọng nói và biểu cảm phong phú, mỗi câu mỗi câu sát muối lên trên trên người Thượng Quan Hạo.
Thời điểm còn muốn nói tiếp, Vệ Thanh Dương lạnh lùng nói một câu: "Đủ rồi! Đoạn quý quân, mong ngươi ăn nói cẩn thận.

Lén lút nghị luận bệ hạ, bổn quý quân hoàn toàn có thể đến cáo trước trạng ngươi trước mặt bệ hạ!"
Đoạn Hồng Vũ nghẹn một cái, thị quân trong hậu cung không thể lén lút nghị luận bệ hạ, người trái lệnh nhẹ thì giáng phi vị, nặng thì biếm vào lãnh cung.
Đoạn Hồng Vũ thức thời câm miệng, thậm chí muốn tự tát mình một cái, sao lại lan đến trên người bệ hạ rồi?
"Ưm.." Thượng Quan Hạo rên rỉ ra tiếng thật mạnh, mồ hôi mỏng trên trán tràn ra từng tầng.

Tay túm chặt đệm chăn, cắn răng, sắc mặt thống khổ vô cùng.
Tiểu Lâm Tử luống cuống, không biết phải làm sao mà nhìn Thượng Quan Hạo, Vệ Thanh Dương cũng sốt ruột, nhanh chóng ngồi xổm xuống, khuôn mặt thanh lãnh, hơi lộ ra hoảng hốt: "Thượng Quan quý quân, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"
"Đau..

Đau quá.."
Giọng nói của Thượng Quan Hạo rất nhỏ, rất yếu ớt, rất mỏi mệt, mấy người đều không nghe được rõ lắm, cuối cùng vẫn là Vệ Thanh Dương cúi sát tai gần Thượng Quan Hạo mới nghe được hắn đang kêu đau.

Đau, thật sự rất đau, đau đớn dưới thân giày vò tâm can, đau đến mức hắn muốn trực tiếp đâm đầu vào tường chết đi.

Trên trán, gân xanh nổi lên, từng tiếng rên rỉ ẩn nhẫn từ khóe miệng hắn tràn ra, tiếng này còn thống khổ hơn tiếng kia.
Đoạn Hồng Vũ đang nhàm chán thưởng thức lọn tóc rũ xuống sau tai cũng dừng lại, nhìn Thượng Quan Hạo nằm ở trên giường, thống khổ giãy giụa, trong lòng có hơi nghi ngờ, cũng có hơi hoảng sợ, Thượng Quan Hạo sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ? Sao lại kêu thống khổ như vậy?
"Đau chỗ nào, nói với ta!" Vệ Thanh Dương bắt lấy cái tay run rẩy của hắn, lau mồ hôi lạnh trên trán hắn.
Sức lực phun ra một câu Thượng Quan Hạo cũng không có, đôi mắt chỉ nhìn cái chăn ở trên người.
Tiểu Lâm Tử đứng ở một bên đau đớn khóc thút thít, công tử, người chờ ta, hiện tại ta sẽ đi tìm Sở đại phu.
Những người này đã xảy ra chuyện gì? Sao Sở đại phu còn chưa tới? Thật là vội chết người ta, chẳng may công tử xảy ra chuyện gì, thì làm thế nào cho phải?
Không quan tâm mình chỉ là một tiểu thị nho nhỏ, mặc kệ ba vị quý quân có chịu đồng ý hay không, đứng dậy, bước chân phi nước đại về phía phòng của Sở dật.
Đôi mắt Vệ Thanh Dương lóe lóe, bỗng nhiên xốc chăn hắn lên một cái.
Vừa vén lên một cái, sợ tới mức mắt y co rụt lại, hai mắt trừng to, ngay cả tóc mái trong tay rơi xuống "bịch" một cái Đoạn Hồng Vũ cũng không biết, chỉ nhìn chăm chú vào thân dưới của Thượng Quan Hạo.
Chỗ đó, chỗ đó, Thượng Quan Hạo mặc một cái quần lót màu trắng, chỉ là cái quần lót kia bị máu loãng nhiễm đỏ.
Máu, từng giọt chảy ra từ trên người hắn, nhiễm đỏ quần lót màu trắng, nhiễm đỏ khăn trải giường, còn đang không ngừng lan ra.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận