Cảnh sắc như tranh, mê người. Người và cảnh đẹp, say đắm
Trong ngự hoa viên ở hoàng cung Nam quốc, có hai nam tử đang chơi cờ.
Mỹ nhân mặc hồng y dường như cũng chẳng để tâm đến chuyện thắng thua, y vừa ăn điểm tâm, vừa cầm quân cờ đen, lơ đễnh nhìn bàn cờ. Còn nam tử ở đối diện cũng vừa nhìn mỹ nhân ăn điểm tâm vừa cầm quân cờ trắng.
“Ngụy đại nhân, tới phiên đại nhân kìa!” Mỹ nhân nhắc nhở một câu.
“Ha ha, ta chịu thua! Kỳ nghệ của Hồng Phong công tử quả là bất phàm!” Ngụy Ly chắp tay.
Mỹ nhân híp mắt, một tay chống cằm, hỏi: “Không phải trong cung muốn tuyển họa sư à? Sao giờ lại đổi thành kỳ sĩ rồi?”
“Hồng Phong công tử đương nhiên là nhân tuyển tốt nhất trong các họa sư, sở dĩ tại hạ kéo công tử ra đây chơi cờ, đơn giản chỉ vì sở thích cá nhân mà thôi!” Ngụy Ly thổi thổi tách trà trong tay, “Có thể gặp lại công tử, quả đúng là duyên phận!”
Mạc Tuyệt nhìn hắn, cười, “Ha ha, điểm tâm ở đây cũng khá lắm!” “Nếu như Hồng Phong công tử thích, vậy ta sẽ bảo ngự thiện phòng mang tới thêm cho công tử.
Ngụy Ly vẫn luôn đề phòng Mạc Tuyệt, lần đầu gặp mặt ở tửu quán, chỉ với một Kha Phượng Viêm ở bên cạnh, cũng đã chứng minh cho việc y chẳng phải là một người đến mưu sinh đơn giản như vậy.
Đặc biệt, lần đó y lại xuất hiện ở kinh đô Kha triều, đã nghi lại càng nghi. Không phải hắn ta chưa từng hoài nghi thân phận của Mạc Tuyệt, nhưng điều hắn không ngờ là Mạc Tuyệt lại là người trong hoàng cung.
Vào lúc này, Mạc Tuyệt cũng lên tiếng, “Hôm đó tình cờ gặp Ngụy đại nhân ở kinh thành Kha triều, chắc đại nhân đi du ngoạn phải không?”
Không ngờ bản thân lại bị hỏi ngược lại, Ngụy Ly nở nụ cười thần bí, “Hồng Phong công tử đây chắc là nhân sĩ Kha triều?”
“Đúng vậy!” Mạc Tuyệt không hề giấu diếm, ánh sáng tỏa ra từ mắt y cũng đã minh chứng cho điều này.
Bấy giờ, Ngụy Ly cảm thấy người này thật thú vị. Lúc mới gặp Mạc Tuyệt, y rất yêu mị, giờ gặp lại, hắn biết khả năng của y rất cao. Sau một khoảng thời gian trò chuyện, y đã lộ ra một vẻ đơn thuần, đơn thuần đến nỗi khiến người ta chẳng thể nghi ngờ.
“Chẳng lẽ ta là người Kha triều thì không thể tới quý quốc mưu sinh hay sao?” Mạc Tuyệt lập tức liếc Ngụy Ly bằng đôi mắt to, ngập nước, kế đó lại quay đầu, mím môi, nhìn Ương Thương ở cách đó không xa đang trông hai người họ.
Ương Thương trông thấy lập tức đứng ngồi không yên, vội vàng chạy tới an ủi Mạc Tuyệt, đồng thời cũng không quên trừng Ngụy Ly mấy cái. Trong tích tắc, Ngụy Ly cũng có cảm giác mình thật có tội, nhưng ngay sau đó, những bất an trong lòng hắn đã chiến thắng được cảm xúc nhất thời này.
“Hồng Phong, Ngụy Ly đang đùa với ngươi đó, ngươi chính là đệ nhất họa sư của Nam quốc ta!” Hoàng đế mở miệng, lời thốt ra chính là vàng là ngọc. Cho nên, về sau, trên giang hồ, Mạc Tuyệt đã có một danh hiệu thuộc về mình – Đệ nhất họa sư Hồng Phong công tử.
Được Ương Thương thừa nhận, cuối cùng Mạc Tuyệt cũng bật cười.
Thấy nụ cười của mỹ nhân, Ương Thương cũng cười hề hề theo. Ngụy Ly ở cạnh bên trong thấy, thầm thở dài, ngẫm, chủ tử nhà hắn ham mê sắc đẹp như vậy, kẻ làm tâm phúc như hắn biết tính thế nào đây?
“Sương Nhi, ngươi chuẩn bị đi, hôm nay là lần đầu tiên ta tiến cung, ta sẽ vẽ một bức tranh đơn giản trước vậy!”
Sương Nhi lập tức mở giấy Tuyên Thành, mài nghiên mực, đưa bút tới cho Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt thu lại nụ cười ban nãy và thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc, chẳng muốn ai quấy rầy. Y đứng trước bàn, tay phải cầm bút, hạ nét đầu tiên xuống chính giữa, kéo xuống…Không có cảnh thật, tất cả đều là những gì đã khắc sâu trong trí nhớ Mạc Tuyệt và mỗi một bút đều mềm dẻo, chuẩn xác.
Ương Thương lẳng lặng đi tới phía sau Mạc Tuyệt, xem y đang vẽ gì.
Trên bức tranh trắng toát chỉ có một chiếc thuyền con, khắp nơi là màu mực đen phác từng nét một, sóng nước gờn gợn trên mặt hồ tĩnh lặng, cây liễu theo gió thu lay động ven hồ, mặt khác trên bầu trời còn có nửa cánh chim chao đảo, trông vô cùng sống động.
Hồn Ương Thương như bị cuốn vào cảnh trong tranh, thoải mái thật! Đây là cảnh vào cái hôm hắn nhìn thấy Mạc Tuyệt lần đầu, hôm đó, chính vì bị cảnh sắc như vậy hấp dẫn nên hắn mới núp trên tán cây, đứng nhìn ra phía xa, sau đó lại phát hiện Mạc Tuyệt đang ngủ trên chiếc thuyền con, tức khắc, hắn không cách nào rời tầm mắt đi được.
Cảnh sắc như tranh, mê người. Người và cảnh đẹp, say đắm.
Trong tranh, mỹ nhân theo lẽ đang ngủ say giờ lại đứng ở đầu thuyền, để lại một bóng lưng nhàn nhạt, giống như đang nhìn thứ gì đó ở tận đằng xa.
“Hồng Phong, đây là…” Ương Thương nhịn không được, hỏi Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt vẽ xong mái tóc đen của mỹ nhân, lập tức đề mấy câu thơ bên cạnh:
Thoại tiểu chu, Hồng Phong
Giang Nam phong quang hảo, hồ trung bãi chu phiêu
Thiếu vọng lâm lâm xử, thụ địch bả ca dao. (1)
“Hay cho một câu ‘thụ địch bả ca dao’!” Ương Thương vỗ tay khen ngợi, “Hồng Phong có thể tặng bức tranh này cho vi huynh không?”
Mạc Tuyệt nâng bức tranh lên, đưa cho hắn, “Mời!”
“Ha ha ha!” Ương Thương có được bức tranh đẹp của mỹ nhân, lập tức truyền tên tiểu thái giám đến, “Tìm người đóng khung lại, nhớ phải cẩn thận một chút, có hư hại gì ta sẽ hỏi tội các ngươi!”
Tiểu thái giám lĩnh mệnh, cẩn thận nâng bức tranh ra ngoài.
Dường như Mạc Tuyệt cũng chẳng để tâm tới mấy chuyện này, y tự thưởng thức chung trà của mình.
“Hồng Phong, cảnh trong tranh chính là hôm ấy?”
“Đúng, nhưng cũng có thể là không đúng!” Mạc Tuyệt cúi đầu, cười khẽ, “Cảnh sắc đúng là của hôm ấy, nhưng tiếng sáo…Vẫn luôn ẩn hiện quanh hồ, đến chạng vạng, có đôi khi sẽ nghe được tiếng vi vu trong trừng cây truyền tới, rất êm tai!”
“Hồng Phong công tử đúng là rất có nhã hứng!” Ngụy Ly nhìn thấy bức tranh của Mạc Tuyệt trong lòng cũng thán phục, người có thể vẽ ra một bức tranh như vậy, nhất định là một nhã sĩ.
Hôm nay Mạc Tuyệt đã cho bọn họ một ấn tượng mới, kế tiếp phải là chính sự. Có một số việc phải tiến hành theo chất lượng mới được.
Đến tối, Sương Nhi chuẩn bị nước thuốc cho Mạc Tuyệt xong, bảo: “Công tử, được rồi!”
Mỹ nhân xõa tóc, cũng chẳng thèm để ý tới chuyện có Sương Nhi ở cạnh bên, y trút bỏ quần áo, bước vào bồn.
“Công tử, hoàng thượng cho ám vệ mang thuốc tới…”
“Đem đổ đi, không cần hỏi ta!” Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác nước ấm vỗ về vào da.
“Công tử định khi nào mới nói cho hoàng thượng biết chuyện người không bị trúng Túy tương y?”
Nhắc tới chuyện này, Mạc Tuyệt đau lòng, mày nhíu lại, “Sao không trúng chứ? Chỉ là thứ độc ấy không có tác dụng với ta mà thôi!”
Mái tóc đen xả tán loạn bên ngoài thành bồn, Mạc Tuyệt mở mắt ra, nhìn Sương Nhi bằng ánh mắt khiến ai trông thấy cũng đau lòng.
“Sương Nhi, có một số việc, ta phải để nó chìm vào quên lãng!”
“Công tử cho rằng công tử có thể quên được hay sao?”
“Không quên được…” Vốc lên một ít nước, hất vào khuôn mặt tuấn mỹ. Giọng của Mạc Tuyệt rất thấp, thấp đến nỗi Sương Nhi cho là y sắp khóc.
“Đến cuối cùng ta cũng chẳng thể hận hắn, không phải sao?”
Không thể hận hắn, hay là hận không được, cho dù người nọ có làm gì với y, y cũng chỉ có thể mỉm cười cho qua. Dường như, chỉ cần một ngày người ấy vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, người đau khổ chỉ có thể là y thôi.
“Công tử…” Sương Nhi đứng phía sau Mạc Tuyệt, vươn hai tay che kín đôi mắt y, cảm nhận đôi mi run run qua lòng bàn tay, “Đừng để bản thân quá mệt mỏi!”
“Ha ha…” Mạc Tuyệt dựa vào Sương Nhi ở phía sau, “Đã để ngươi lo lắng nữa rồi, Sương Nhi!”
Ngọc Sương thở dài một tiếng, “Ta và Băng, Tuyết, Lộ đều luôn lo lắng cho người! Dù sao, năm người chúng ta cũng cùng cùng nhau trưởng thành!”
“Ta hiểu, các ngươi chính là huynh đệ tỷ muội của ta!”
“Nếu người vì hắn đoạt thiên hạ, chúng ta cũng sẽ liều chết giúp người hoàn thành tâm nguyện! Nếu có một ngày người muốn rời khỏi hắn, chúng ta cũng sẽ thề sống chết đi theo người, cho nên,” Sương Nhi dừng một chút, nói: “Người phải nhớ thật kỹ, chúng ta không thể mất người được!”
Không thể mất ngươi, không liên quan tới tình yêu. Giữa bọn họ là sự giao thoa, hiểu nhau giữa tâm và tâm, một tình bạn lâu dài.
Chỉ cần có thế, Mạc Tuyệt đã thấy đủ.
————
(1) Tạm dịch:
Bàn về chiếc thuyền con, Hồng Phong
Giang Nam phong cảnh đẹp, con thuyền lướt trên hồ
Rừng cây xa trước mặt, như thổi khúc ca dao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...