Nam Phi Hoặc Chủ

Sương Nhi ở cạnh thầm toát mồ hôi, quả là trên đầu chữ sắc có cây đao

Sau bao ngày không ngừng nỗ lực, cuối cùng Ương Thương cũng may mắn được uống rượu với mỹ nhân vào ngày thứ bảy.

Rượu quá tam tuần, mỹ nhân hơi say. Đôi mắt đẹp nửa khép nửa mở khiến tâm Ương Thương khó nhịn.

“Tại hạ vẫn chưa biết huynh đài đây xưng hô thế nào?” Ương Thương thật muốn biết tục danh của mỹ nhân.

“Ha ha, Hồng Phong!” Mạc Tuyệt thốt ra một cái tên giả.

Cây phong, hồng diệp, nhân chứng cho cuộc tình kiếp này với Kha Phượng Viêm.

“Hồng Phong, Hồng Phong!” Ương Thương nhỏ giọng đọc mấy lần, kế đó lại hỏi, “Sao Hồng Phong công tử lại đến Nam quốc này?”

Mỹ nhân nâng chén rượu lên, sóng mắt xoay chuyển, “Tìm một nơi yên tĩnh, an cư lập nghiệp!” “Giờ trong cung đang tuyển một họa sư, không biết có hợp với ý của công tử hay không?” Ương Thương cảm thấy thời cơ đang đến với mình, nhưng trước hết hắn phải kéo mỹ nhân tới bên cạnh mình cái đã.

“Họa sư? Ha ha!” Mỹ nhân cúi đầu, cười: “Ta chỉ vẽ mỹ nhân và mỹ cảnh thôi!”

“Không sao cả! Vậy ngày mai tại hạ sẽ tiến cử Hồng Phong công tử!”


Mạc Tuyệt ngả người về trước, hỏi: “Ngươi là ai?”

Là ‘ngươi là ai’, chứ không phải ‘ngươi tên gì’.

Người bị hỏi cũng không định giấu giếm, nói thẳng tên của mình, “Ương Thương!”

“Ương đại ca…” Lúc mỹ nhân thốt ra ba chữ này, cũng đã gục lên người Sương Nhi ở cạnh bên.

Sương Nhi đỡ lấy mỹ nhân, nói: “Tửu lượng của công tử nhà ta không tốt lắm, giờ đã say rồi, nếu Ương công tử không có chuyện gì, vậy để mai gặp đi!”

Ương Thương nghe được mấy câu đuổi khách cũng không giận, ngược lại, trước lúc đi, hắn còn nhìn mỹ nhân bằng ánh mắt sâu xa.

Đợi người nọ đi xa, Sương Nhi lập tức nói với người còn đang đè lên người mình, “Ngồi dậy đi, hắn đi xa rồi!”

“Ha ha!” Mỹ nhân uốn éo thắt lưng một chốc, ngồi lại uống hớp trà, “Đã trễ nãi bảy ngày, kế tiếp phải khẩn trương một chút mới được!”

“Công tử nói rất đúng, quân chủ Nam quốc dường như chẳng mấy để tâm tới chiến sự, nhưng nếu muốn hắn ta tự nguyện xưng thần với chúng ta, e là không dễ dàng như vậy.” Sương Nhi nói tiếp, “Không phải công tử muốn phân tích thiệt hơn cho hắn nghe chứ?”

“Thế sao được!” Mạc Tuyệt nhịn không được liếc Sương Nhi một cái, “Ngày thường ngươi đa mưu túc trí, sao giờ lại trở nên ngốc nghếch như vậy?”


“Vậy công tử…”

Lúc này Mạc Tuyệt đã thay vào một dáng vẻ hưng phấn, “Ta sẽ đến vẽ hậu cung của hắn trước, kế đó là chia rẽ quan hệ giữa hắn với Kỳ triều…”

“Đừng quên, phía bọn họ vẫn còn quân sư Ngụy Ly!” Vào thời điểm quan trọng, Sương Nhi vẫn thường đả kích y một chút.

Nhắc tới quân sư Ngụy Ly, Mạc Tuyệt đúng là đau đầu. Người này là trí giả của Nam quốc, từng hiến không ít kế sách cho Ương Thương, cũng từng cứu Nam quốc tránh khỏi cảnh máu lửa biết bao lần, có thể nói, hắn chính là ân nhân của Nam quốc.

Nhưng đồng thời, hắn cũng là kẻ địch lớn nhất của Mạc Tuyệt.

“Tên Ngụy Ly ấy…” Dường như Mạc Tuyệt nhớ tới chuyện gì đó, “Chúng ta đã từng gặp mặt một lần, chỉ mong là hắn đừng nhận ra ta!”

“Với diện mạo của công tử, muốn người ta không nhớ quả là một chuyện rất khó!” Sương Nhi bảo tiểu nhị đến dọn mâm thức ăn ra ngoài.

Mạc Tuyệt cười ha ha, “Có nhớ cũng chẳng sao, biết đâu màn hay sẽ càng vui hơn!”

Đến trưa hôm sau, Ương Thương đến mời Mạc Tuyệt vào cung.


Xe ngựa dừng ngoài cửa, Ương Thương vén rèm, đưa tay định đỡ Mạc Tuyệt lên.

Mái tóc đen buộc hờ phất vào mặt Ương Thương, bất chợt, y nhảy tót lên xe, cười nói: “Ương đại ca không cần phải thế, tiểu đệ có phải nữ tử yếu đuối đâu!”

Ương Thương cũng cười ha ha, “Được rồi! Là vi huynh có lỗi với Hồng Phong huynh đệ, hôm khác nhất định sẽ chịu phạt vậy!”

Nói xong, hắn cũng chui vào trong xe ngựa, ngồi đối diện với Mạc Tuyệt.

“Không biết Ương đại ca muốn dẫn tiểu đệ tới gặp ai?” Mạc Tuyết hạ mi, nhủ thầm, tốt nhất là Ngụy Ly.

“Là tâm phúc của thiên tử triều ta, Ngụy Ly!”

Được lắm! Mạc Tuyệt che giấu ý cười, gật đầu, nghiêm túc. Trong lòng y bắt đầu tính toán, xem nên đối phó với ngụy Ly thế nào. Người này không phải đối thủ tầm thường, muốn lấy được lòng tin của hắn e là không có khả năng, nhưng nếu dùng lợi ích để trao đổi thì…

Ương Thương chỉ lo nhìn mỹ nhân nên đương nhiên là không biết mỹ nhân đang nghĩ gì, tất nhiên, hắn cũng chẳng biết là mình đang dẫn sói vào nhà.

“Ương đại ca, trong cung có nhiều quy tắc không?” Mỹ nhân khẽ nhíu mày.

Ương Thương sợ mỹ nhân ngại có nhiều quy tắc gò bó không chịu ở lại, hắn vội vàng lắc đầu, “Không nhiều đâu, Hồng Phong huynh đệ cứ coi đó như nhà mình là được rồi!”

“Ha ha! Coi như nhà mình? Ta cũng không có nhà lớn như hoàng cung vậy đâu!”

“Ha ha, Hồng Phong huynh đệ nói phải lắm!” Ương Thương ho khan mấy tiếng.


“Ương đại ca cứ bảo ta Hồng Phong là được rồi!” Mỹ nhân tựa vào xe, nhắm mắt lại, lẩm bẩm, “Khi nào tới nơi, Ương đại ca nhớ gọi ta dậy nha!”

“Ừm, Hồng Phong cứ nghỉ ngơi đi!” Bị một tiếng Ương đại ca làm ngứa ngáy, Ương Thương dại ra, nở nụ cười.

Sương Nhi ở cạnh thầm toát mồ hôi, quả là trên đầu chữ sắc có cây đao.

Tối qua nhận được mật hàm của Kha Phượng Viêm báo tay trong hắn cài ở Tây quốc đã thông báo tình hình bên ấy, giờ hoàng đế Tây quốc đang lâm trọng bệnh, muốn truyền ngôi vị lại cho thái tử Minh Hề, vào lúc này, có một vài vương gia không phục, định tranh đoạt vương vị. Những rối loạn trong nội bộ hoàng thất xưa nay đều xuất phát từ long ỷ, nhìn thấy cảnh này, Kha Phượng Viêm cũng chỉ cười lạnh.

Giờ nền tảng của bọn họ đang lung lay, nếu thừa lúc hỗn loạn cho thêm một đao vào, chuyện nuốt chửng Tây quốc là nhất định. Kha Phượng Viêm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, còn cho sứ giả sang bên ấy, bàn với bọn họ chuyện thống nhất thiên hạ. Nếu như Tây quốc chịu quy thuận, Kha triều sẽ không động tới bọn họ, từ nay về sau sẽ là người cùng một quốc gia.

Tất nhiên, theo như tính tình của lão hoàng đế ấy thì nhất định không thể thực hiện được, đất nước ông ta khổ cực gây dựng cả đời, sao có thể tự tay cắt ra giao lại cho kẻ khác trong những ngày còn tại thế như vậy!

Kha Phượng Viêm cũng hiểu điều này, cho nên hắn đã gởi cho thái tử Minh Hề một bức mật hàm, bảo là sẽ giúp hắn ngồi vững trên vương vị và điều kiện chính là hắn phải quy thuận Kha triều.

Mấy vương gia khác ở Tây quốc muốn dũng có dũng, muốn mưu có mưu, chỉ bằng một Minh Hề thích sống cuộc sống an nhàn, không lo không nghĩ mà muốn ngồi yên trên long ỷ quả là một chuyện khó khăn. Nhưng nếu muốn hắn giao ra cơ nghiệp quốc gia, hắn cũng sẽ lâm vào tình cảnh bất lợi, bị thế nhân chê cười.

Vì thế, giờ Minh Hề đang lo lắng, hắn không biết bản thân nên làm thế nào. Minh Hề rất rõ tính tình mấy huynh trưởng của hắn, đợi đến khi họ đoạt được ngôi hoàng đế, nhất định sẽ giết hắn diệt trừ hậu hoạ.

Nhưng, ngoài chuyện bảo vệ vương vị cho hắn ra, Kha Phượng Viêm còn hứa sẽ đối xử tử tế với con dân của hắn, vương tộc tôn quý của bọn hắn cũng sẽ được duy trì, phong làm vương tộc của Kha triều, xếp ngang hàng với Vương gia Kha thị. Chỉ cần bọn họ không xằng bậy, các thế hệ sau cũng không lo. Bên cạnh đó, bọn họ phải giải tán binh quyền của mình.

Tuy Minh Hề là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng có một số chuyện hắn vẫn hiểu, chẳng hạn như cục diện rối rắm của thiên hạ cuối cùng sẽ phải thống nhất, cũng như việc hắn không thích đánh đánh giết giết trên sa trường. Đồng thời hắn cũng hiểu, nếu như hắn không đồng ý, Kha Phượng Viêm cũng sẽ phát binh tấn công Tây quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận