Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Bốn người bên trong phòng ăn riêng bị hành động bất hình lình này cùng tiếng kêu của mèo con làm cho kinh ngạc không thôi.
Nhìn hai cái chân ngắn cũn cỡn của mèo con cố hết sức giang ra hai bên khiến bọn họ vừa buồn cười vừa kỳ lạ trong lòng.
Đây hình như không phải thành động cử một con mèo bình thường, hoặc có thể nói một con mèo bình thường sẽ không làm ra hành động như vậy, thậm chí nó cũng không kêu bằng giọng kêu chói tai như thế nếu như không gặp phải tình cảnh nào đó cực kỳ nguy hiểm cùng đau đớn.
Phan Miêu Vũ biết mình làm vậy sẽ bị nghi ngờ nhưng cậu không quan tâm, mong muốn hiện tại của cậu chính là hai người trước mắt này không cãi nhau nữa, cậu không muốn một người là người cậu yêu một người là ân nhân cứu mạng của cả cậu cùng nguyên chủ xảy ra tranh chấp hay mâu thuẫn với nhau dẫn đến việc người sống ta chết.
Không nói đến Nguyễn Minh Hoàng người đàn ông của cậu, người mà cậu hiểu rõ từ trên xuống dưới tuy lúc ấy cậu thật sự đã hiểu lầm anh nhưng bởi vì cậu biết thế giới này là một câu chuyện đó người khác viết lên nếu như chủ thần của thế giới nhúng tay vào thì chờ dù là nam chính cũng sẽ không tài nào chống lại được. Bởi vì vậy mà cậu đã thất vọng biết bao nhiêu, nhưng có lẽ một phần cũng là do cậu đã không tin tưởng anh không hỏi lý do anh làm như vậy, cậu đã bị ràng buộc bởi việc biết trước tương lai được định sẵn.
Còn Hồ Phi Tuấn trong khoảng thời gian ở cạnh nhau khiến cậu hiểu rõ tính tình của anh ta, một người yêu thương động vật như vậy chắc chắn không thể là người xấu được. Không chỉ vậy anh ta cực kỳ lười nhác không thích quan tâm đến những thứ mình không thích, nói trắng ra nếu không phải anh ta bị bắt kế thừa công ty thì có lẽ hiện tại anh ta đã mở một công ty buôn bán nhỏ rồi nằm không đếm tiền.
Phan Miêu Vũ không hiểu tại sao với cái tính cách lười biếng của anh ta thì làm sao tốn công tốn sức bắt cóc một người vô dụng không có chút giá trị nào giống như cậu.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn chằm chằm mèo con đứng trên bàn hai mắt tròn xoe đầy lo lắng nhìn anh, trầm tư trong chốc lát anh liền đưa tay ra ôm lại mèo con vào lòng rồi liếc mắt nhìn hai người trợ lý vẫn trợn to mắt đầy kinh ngạc mà nhìn theo mèo con được anh ôm vào lòng.
"Hai người ra ngoài trước đi, tôi cùng chủ tịch Hồ có chuyện riêng cần nói." Anh nhìn trợ lý của mình rồi ra hiệu.
Hai người trợ lý đều bị tiếng nói bất hình lình của anh làm cho giật mình ngớ người đồng loạt nhìn về phía anh. Lương trợ lý nhìn ánh mắt ra hiệu của anh liền nhanh chóng gật đầu đi đến gần trợ lý của Hồ Phi Tuấn rồi kéo anh ta rời đi:
"Vậy chúng tôi ra ngoài trước."
Trợ lý của Hồ Phi Tuấn vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị kéo ra ngoài.
Trong phòng ăn riêng lúc này chỉ còn hai người một mèo nhìn nhau. Nguyễn Minh Hoàng nhìn Hồ Phi Tuấn không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy hành động của mèo con liền không khỏi tò mò hỏi:
" Ngài Hồ đây hình như không kinh ngạc nhỉ."
Hồ Phi Tuấn bình tĩnh gật đầu hai mắt đầy dịu dàng nhìn mèo con trong lòng anh: "Tôi không còn ngạc nhiên nữa, em ấy hình như không phải một con mèo bình thường."
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy hai chân mày khẽ cau lại, đúng vậy từ lúc nhìn thấy mèo con anh cũng có suy nghĩ như thế, không chỉ vậy anh còn cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ, ánh mắt anh không thể nào rời khỏi nó được. Anh đã có một suy nghĩ hết sức hoang đường giống như mèo con này chính là Phan Miêu Vũ.
Nhưng trên đời này làm sao có thể có chuyện như vậy được, sao một người có thể biến thành mèo... Không phải nói là sao một con mèo có thể trở thành người.
Anh cụp mắt nhìn mèo con đang cực kỳ thưởng thụ trong lòng anh đến mức đầu gật gù lên xuống. Nhìn thấy nó như vậy lòng anh bỗng trở nên cực kỳ mềm mại.
"Nguyễn Minh Hoàng, tôi muốn hợp tác cùng anh để đối phó với Phan gia." Hồ Phi Tuấn nhìn anh như vậy liền trực tiếp vào vấn đề chính của hôm nay, anh ta cảm thấy ngồi nhìn một người một mèo ân ái thế này đúng là cay mắt quá rồi, rõ ràng mèo là anh ta đưa đến nhưng hiện tại dính lấy đối thủ một mất một còn của mình không chịu trở về nữa rồi.
Nguyễn Minh Hoàng lúc này mới rời mắt khỏi người mèo con nhìn thẳng về phía anh ta: "Ngài Hồ đây thực sự muốn làm như vậy."
"Ngài Nguyễn đây chẳng lẽ không cảm thấy cô gái tên Phan Ân Ly có thứ gì đó rất kỳ lạ sao."
Nguyễn Minh Hoàng nhướng mày nhìn anh ta nhưng không nói gì.
"Những kẻ bên cạnh cô ta giống như những con rối luôn làm theo lệnh của cô ta, xem cô ta giống như trung tâm của thế giới này." Hồ Phi Tuấn thở dài rồi tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy chỉ cần có người tiếp xúc cùng cô ta thì chắc chắn sẽ bị cô ta nắm thóp, không thể không làm theo lệnh cô ta."
"Nhưng tôi cùng anh, những người xung quanh chúng ta lại không có gì khác thường." Nguyễn Minh Hoàng nghi hoặc.
"Người lúc trước ở bên cạnh ngài Nguyễn đây..." Hồ Phi Tuấn chậm rãi nói.
"Tiểu Vũ làm sao." Nguyễn Minh Hoàng trở nên nghiêm túc: "Ngài Hồ đây có ý gì?"
Phan Miêu Vũ đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy tên mình, cậu mở mắt ra nghi hoặc nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của anh rồi nghe thấy Hồ Phi Tuấn lên tiếng.
"Bình tĩnh, tôi không có ý gì chỉ là tôi có một chuyện thắc mắc từ rất lâu rồi."
Cậu nghe thấy vậy liền dảnh lỗ tai lên hóng hớt, hình như anh ta định nói chuyện gì đó liên quan đến cậu thì phải.
"Ngài Nguyễn chẳng lẽ ngài chưa từng suy nghĩ thử vấn đề nằm ở đâu hay sao." Hồ Phi Tuấn mỉm cười đầy hài hước: "Ngài đúng là vô vọng."
Nguyễn Minh Hoàng nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn anh ta khuôn mặt đầy lạnh lẽo: "Ngài Hồ đây xin nói thẳng đi, đừng vòng vo mắt hết thời gian nữa."
"Được vậy tôi nói thẳng, ngài còn nhớ tiếc từ thiện của mấy năm trước hay không.
Nguyễn Minh Hoàng cau mày, anh đã dự không biết bao buổi tiệc với cách nói đầy mong lung này của anh ta thì làm sao nhớ được.
Hồ Phi Tuấn cũng hiểu được chuyện này nên không hỏi nữa mà nói tiếp: "Trong buổi tiệc đó khi tôi nhìn thấy Phan Ân Ly thì giống như bị trúng tà vậy ánh mắt tôi không thể nào rời khỏi người cô ta."
"Nhưng sau đó tôi vô tình đụng phải cậu ấy, sau đó suy nghĩ của tôi không còn bị dẫn dắt nữa."
Nguyễn Minh Hoàng cau mày: "Ý ngài Hồ là cô ta đã làm gì đó khiến những người xung quanh mình bị mê muội."
"Đúng vậy."
Anh nghe thấy câu trả lời liền hỏi ra vấn đề mấu chốt: "Ngài Hồ đây cảm thấy khi đụng phải Tiểu Vũ thì sự mê hoặc đó đã biến mất."
"Đúng vậy." Hồ Phi Tuấn gật đầu: "Nếu như cậu ấy còn bên cạnh anh thì chúng ta có thể thử nghiệm một lần xem sao."
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền đen mặt, cho dù cậu không thể làm được chuyện kỳ diệu đó thì anh vẫn muốn tìm thấy cậu. Phan Ân Ly thì làm sao cô ta có thể tập hợp những gia tộc kia nhưng chắc chắn không thể làm gì được gia đình của anh.
Lúc đầu anh đã không muốn dính dáng gì đến cô ta nhưng cô ta đã làm anh mất đi cậu, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta kể cả những kẻ giúp đỡ cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...