Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

Rời khỏi nhà hàng Nguyễn Minh Hoàng ôm theo mèo nhỏ ngồi vào xe của mình, Lương trợ lý cũng ngồi vào vị ghế phía trước bên cạnh ghế lái.

Khi nãy khi hai ông chủ bàn bạc thì Lương trợ lý cùng trợ lý của Hồ Phi Tuấn đều đi ra ngoài, hai người bọn họ hoàn toàn không rõ rốt cuộc chuyện kia đã bàn bạc đến đâu, nhưng khi ra về ông chủ của anh ta lại ôm theo mèo con của chủ tịch Hồ, người được đồn rằng mưu mô độc ác.

Mặc dù trong lòng trăm mối ngổn ngang nhưng làm một trợ lý chủ tịch đủ tư cách anh ta chỉ dám nhìn lén một cách hèn nhát không dám mở miệng ra hỏi thăm bất kỳ chuyện gì của ông chủ mình. Tuy nhiên làm người đi theo ông chủ bao nhiêu năm qua anh ta rất rõ ràng tâm trạng hiện tại của ông chủ tốt hơn rất nhiều.

Phải biết rằng kể từ khi bạn đời của ông chủ biến mất thì trên dưới công ty không một ai dám thở mạnh, càng khỏi phải nói người trợ lý luôn phải theo bên người ông chủ như anh ta. Nếu phải diễn tả thì có thể nói mỗi ngày đi làm giống như chạy vào hầm băng lạnh lẽo cực kỳ.


Chiếc xe nhanh chóng chạy về nhà, đến khi xe dừng lại bên trong xe cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Phan Miêu Vũ khi trong nhà hàng đã buồn ngủ sau khi ngồi vào xe không gian im lặng cùng với những cái vuốt ve dịu dàng vì vậy một con mèo nhỏ như cậu không thể nào chịu được cơn buồn ngủ ập đến mà nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ với mùi hương quen thuộc cùng độ ấm khiến cậu cực kỳ an tâm.

Chiếc xe chạy đến trước cửa nhà liền dừng lại, Nguyễn Minh Hoàng ôm theo mèo con đi ra ngoài, mặc dù anh không có ý định đánh thức mèo con thậm chí anh còn thả nhẹ bước chân để mèo con không bị đánh thức. Tuy nhiên Phan Miêu Vũ rất nhạy cảm khi anh vừa xuống xe thì cậu đã tỉnh dậy, nhưng trở về với vòng tay đầy cảm giác an toàn khiến cậu lưu luyến vì vậy cậu vẫn cuộn người lại được anh bế trên tay, cả cơ thể mèo con đều được ôm ấp đến nóng hầm hầm.

Nguyễn Minh Hoàng đi vào nhà, căn nhà quen thuộc nhưng hiện tại bên trong đã không còn người anh thương nữa. Kể từ khi không còn cậu bên bên cạnh anh cũng rất ít khi chạy về nhà, mỗi ngày anh đều ôm dồn rất nhiều việc vào người sau đó thuận thế ở lại công ty, cứ như vậy anh dùng công việc để khiến mình quên đi thời gian quên đi những ngày tháng không còn cậu bên cạnh.

Tuy nhiên dù có làm việc nhiều như thế nào anh cũng không thể quên đi được, giấc ngủ đối với anh chẳng khác nào như ác mộng đánh thức nỗi nhớ nhung của anh về cậu. Trái tim anh đau đớn, cả người anh dần sói mòn, anh tìm cậu khắp nơi, dùng tất cả tiền tài cùng sức lực đều không có bất kỳ tin tức nào. 𝑻𝘳𝙪yệ𝘯 hay l𝙪ô𝘯 có tại ( 𝑻𝘳ù 𝐦𝑻𝘳𝙪yệ𝘯﹒V𝘯 )

Tuyệt vọng.

Phan Miêu Vũ được ôm rất thoải mái tuy nhiên từ khi bước vào nhà cậu liền cảm thấy người đang ôm mình đang mỗi lúc mỗi suy sụp, giống như nếu không ai đánh thức anh thì anh có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào vậy.

Cậu không tiếp tục giả ngủ nữa mà ngóc đầu lên sau đó cọ đầu vào lòng ngực anh. Nhưng mèo con sức lực quá nhỏ, dù cậu có cọ qua cọ lại thì Nguyễn Minh Hoàng cũng không cảm giác được, anh vẫn còn chìm trong sự thương tâm của bản thân, cả người anh lung lây như muốn sụp đổ.


Phan Miêu Vũ thấy được cách này không hiệu quả, cậu nhìn Nguyễn Minh Hoàng trái tim không khỏi có thắt lại, cậu đau lòng đến nỗi muộn ôm chặt lấy anh vào lòng trao cho anh một nụ hôn an ủi. Nhưng hết thảy đều chỉ là ảo tưởng của cậu, hiện tại cậu không thể làm bất kỳ việc gì cho anh được đến cả một câu an ủi anh cậu cũng không thể nói được.

Tất cả mọi thứ xảy ra của hiện tại đều là lỗi lầm đó chính cậu gây ra. Không phải biết trước tương lai thì có thể khiến cuộc sống thuận buồm xuôi gió.

Phan Miêu Vũ hiểu được, cũng tự trách mình bồng bột nông nổi, nhưng hiện tại cậu biết có nghĩ gì cũng vô ích, thứ cậu cần làm hiện tại chính là kéo người mình thương ra khỏi suy nghĩ đau khổ.

Cọ đầu không thể đánh thức Nguyễn Minh Hoàng vậy thì chạy khỏi vòng tay anh. Phan Miêu Vũ nghĩ xong liền nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tay anh sau đó bốn cái chân đáp xuống sàn nhà.

Nguyễn Minh Hoàng đang trong sự nhung nhớ cùng thương tâm thì cảm thấy vòng tay nhẹ đi, vật thể được anh ôm trong lòng đã biến mất, anh hoảng hốt không thôi mà thoát khỏi suy nghĩ của mình, hai mắt mờ mịt trở nên sáng hơn.


Anh hoảng hốt nhìn xuống vòng tay của mình để tìm kiếm con mèo nhỏ, nhưng vòng tay trống không đã thể hiện rõ mèo con đã biến mất. Ánh mắt anh trở nên sợ hãi không thôi, chẳng lẽ đến mèo con cũng bỏ anh đi rồi.

Phan Miêu Vũ ngồi dưới sàn nhìn thấy sự thống khổ của anh liền không nhịn được kêu một tiếng:

“Meo…”

Tiếng kêu mềm mại nho nhỏ vang lên trong không gian im ắng tuy không lớn nhưng vẫn rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận