Tiêu Lăng Huyền cho rằng Tống Quân Nghiên kiên trì ở lại chăm sóc hắn nhất định không phải chỉ vì muốn xin lỗi và bù đắp thay cho chị gái mình, nhưng mấy ngày qua tiếp xúc với nhau, hắn phát hiện mỗi ngày cô ngoại trừ bón hắn ăn, trò chuyện, đọc sách cho hắn nghe thì cũng không làm những chuyện khác.
Sau khi giúp Tiêu Lăng Huyền ăn xong, Quân Nghiên lấy khăn giấy lau miệng cho hắn, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của thiếu nữ thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt hắn, ngửi mùi hương từ trên người cô, lòng Tiêu Lăng Huyền chợt cảm thấy rung động.
“Tôi cũng không cứu em, vì sao mỗi ngày em lại tới bệnh viện?” Cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mở miệng hỏi vấn đề này.
Đến cả Tống Mộc Thanh được hắn cứu thì cũng chỉ đến bệnh viện một lần vào ngày hắn phẫu thuật xong, mấy ngày tiếp theo thì không thấy đến nữa.
Tiêu Lăng Huyền không biết không phải Tống Mộc Thanh không muốn đến thăm hắn, mà là mẹ Tiêu không muốn cô ta quấy rầy con trai mình, bà cho người ngăn cản Tống Mộc Thanh ở bên ngoài, nhưng Tiêu Lăng Huyền cũng không có hứng thú muốn biết chuyện này.
Quân Nghiên hơi kinh ngạc với câu hỏi của Tiêu Lăng Huyền, không hiểu nói, “Đương nhiên là tới thăm anh.
”
Quân Nghiên trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên làm Tiêu Lăng Huyền có chút nghẹn lời, đây hiển nhiên không phải đáp án mà hắn muốn, hắn cố nhẫn nại nói, “Tôi hỏi em vì sao muốn tới thăm tôi, em không nợ tôi, không cần mỗi ngày đều tới chăm sóc tôi.
”
“Nhưng anh đã cứu chị gái em, tuy chị em đã nói những lời khiến anh tổn thương, nhưng đó cũng là chị em.
Chị ấy không muốn tới chăm sóc anh thì em sẽ làm thay chị ấy, chăm sóc cho đến khi anh hồi phục.
”
“Ồ.
” Biểu hiện của Tiêu Lăng Huyền vô cùng lạnh nhạt.
“Vậy em có biết chân tôi sau này sẽ không hồi phục như ban đầu được nữa không? Bác sĩ nói tôi sẽ trở thành người tàn tật, cả đời cũng không thể đứng dậy được.
”
Tiêu Lăng Huyền nhìn hai chân đang bó thạch cao, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, “Em muốn chăm sóc cho đến khi chân tôi khỏi hẳn, là định thay chị gái mình gả cho tôi?”
Tống Quân Nghiên sững người, cô chỉ nghe ba nói Tiêu Lăng Huyền vì Tống Mộc Thanh nên mới bị gãy chân, không ngờ lại nghiêm trọng đến mức cả đời phải ngồi xe lăn.
“Sao… Sao có thể?” Quân Nghiên khiếp sợ lẩm bẩm.
Quả nhiên, Tiêu Lăng Huyền cười trào phúng, biết sau này hắn sẽ tàn tật đã bị dọa đến mức này.
Câu nói Tống Quân Nghiên gả cho hắn chỉ là mỉa mai Tống mộc Thanh, nhưng không thể phủ nhận, vừa rồi khi hỏi, trong lòng hắn vẫn có chút căng thẳng.
Thấy ánh mắt khó tin của Quân Nghiên, Tiêu Lăng Huyền có chút tổn thương, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ là trong lòng đã đánh mất những ý nghĩ mơ mộng về Tống Quân Nghiên.
Từng giọt nước mắt như từng viên trân châu rơi xuống, dần thấm ướt đệm giường.
Tiêu Lăng Huyền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang khóc, hắn không nghĩ tới cô sẽ phản ứng mạnh như thế, chẳng lẽ mấy câu kia của hắn đã dọa cô sợ?
Nhưng cũng không phải bắt cô gả cho hắn, hơn nữa chuyện này không liên quan đến Tống Quân Nghiên, ai cũng không thể bắt cô làm gì cả.
Tiêu Lăng Huyền có chút khó chịu.
“Em khóc gì chứ?”
“… Xin lỗi… Em không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy… Em còn tưởng chân anh sẽ hồi phục như ban đầu… Rất đau đúng không?” Hai mắt Tống Quân Nghiên chứa đầy nước mắt, cô nhìn chân Tiêu Lăng Huyền đang bó thạch cao, mày đẹp nhíu lại, trong ánh mắt toàn là sự đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...