Nam Chính Mau Tới Đây


Mẹ Tiêu bình thường rất ít khi nổi nóng nhiều như vậy, nếu không phải bị Tống Mộc Thanh chọc tức, bà cũng không đến mức nói khó nghe với cô như thế.

Thấy Quân Nghiên ngỏ ý muốn chăm sóc Tiêu Lăng Huyền, sắc mặt của bà cũng không khó coi như vừa rồi.

“Không sao đâu dì, sau khi tan học cháu sẽ tới, Huyền ca ca không thể đi học, cháu sẽ ghi chép bài học cho anh ấy ôn tập.


Quân Nghiên vô cùng ngoan ngoãn nhìn mẹ Tiêu, vẻ mặt vô cùng mong đợi.

Dáng vẻ tri kỷ hiểu chuyện của thiếu nữ khiến cho cơn giận của mẹ Tiêu giảm xuống rất nhiều, trước kia bà rất thích con gái thứ hai của Tống gia, vừa săn sóc vừa hiểu chuyện, nhưng vì Tống Mộc Thanh mất mẹ từ nhỏ nên người lớn luôn yêu thương chiều chuộng hơn chút.

Đều cùng một ba, sao lại có sự khác biệt lớn vậy chứ?
“Nếu cháu đã nguyện ý thì mỗi ngày sau khi tan học đến thăm A Huyền cũng được, một mình thằng bé ở bệnh viện cũng chán, có cháu làm bạn cũng tốt.

Nhưng dì nói trước, không được đưa Tống Mộc Thanh đến cùng, cháu hiểu chưa?”

“Dạ, cảm ơn dì.

” Quân Nghiên gật đầu, môi hơi cong lên, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu.

Tiêu Lăng Huyền nghe thấy Quân Nghiên một câu hai câu gọi mình là Huyền ca ca, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ, trước kia cũng không phải chưa từng nghe cô gọi hắn như thế, nhưng có lẽ là nghe nhiều đã quen, không cảm thấy có gì không ổn cả…
Ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của Tống Quân Nghiên, đột nhiên hai tầm mắt chạm nhau, hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh dời mắt nhìn ra cửa sổ, vành tai hơi nóng lên.

Được sự đồng ý của mẹ Tiêu, Quân Nghiên ra vào bệnh viện thường xuyên hơn.

Mẹ Tiêu vì đề phòng Tống Mộc Thanh lại xông vào bệnh viện kích thích Tiêu Lăng Huyền nên đã cố ý thuê vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt 24 tiếng trước cửa phòng bệnh.

Tống Mộc Thanh sau khi trọng sinh còn chưa nói được mấy câu với Tiêu Lăng Huyền đã bị chặn ở ngoài cửa.

Mỗi ngày sau khi tan học Tống Quân Nghiên đều tới bệnh viện chăm sóc Tiêu Lăng Huyền, hiện giờ hắn không thể tự ăn được nên đành nhờ cô bón giúp.

Mẹ Tiêu quan sát mấy ngày, phát hiện Quân Nghiên quả thật chỉ ngoan ngoãn chăm sóc Tiêu Lăng Huyền, không treo đầu dê bán thịt chó cho Tống Mộc Thanh cùng vào nên đã yên tâm hơn rất nhiều, không còn nhìn cô chằm chằm nữa.


Trong phòng bệnh chỉ có hai người Tiêu Lăng Huyền và Quân Nghiên, cô đang bóc táo cho Tiêu Lăng Huyền, vừa bóc vừa lải nhải, “Em nghe dì Tiêu nói Huyền ca ca không thích ăn trái cây, thảo nào nhìn anh gầy thế.

Ăn nhiều trái cây mới tốt cho cơ thể, đặc biệt là lúc này anh đang bị thương, càng cần bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, quả táo này hai chúng ta cùng ăn.

Nào, há miệng, a…”
Mấy ngày này Tiêu Lăng Huyền đã quen với việc được Quân Nghiên bón, tuy có hộ sĩ chăm sóc nhưng Quân Nghiên vẫn kiên trì bón cho hắn làm Tiêu Lăng Huyền có hơi không được tự nhiên.

Tiêu Lăng Huyền há miệng cắn một miếng táo, vừa nhai vừa nói, “Có hộ sĩ bón cho tôi ăn rồi, em không cần làm thế.


“Như vậy không được, em đã đồng ý với dì Tiêu là phải chăm sóc anh thật tốt.

” Quân Nghiêm nghiêm mặt nói.

Hắn biết cô sẽ nói thế này mà.

Tiêu Lăng Huyền hừ nhẹ một tiếng, vui vẻ nuốt miếng táo, hắn sẽ không thừa nhận bản thân mình đang hưởng thụ sự chăm sóc của cô đâu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận