Nam Chính Mau Tới Đây
Không ngờ con trai bà vừa tỉnh lại, cô ta liền chạy đến chỉ trích, không có một lời cảm ơn nào, cũng không biết ba mẹ dạy dỗ kiểu gì mà nuôi được một đứa con gái vô ơn như thế!
“Dì Tiêu…”
Tống Mộc Thanh mở miệng định nói gì đó, nhưng lại bị mẹ Tiêu chen ngang, “Đừng gọi tôi như thế, tôi không phải dì của cô! Cô là kẻ đã khiến con trai tôi gãy chân, nơi này không chào đón cô! Nếu không muốn bị tôi đánh thì tốt nhất cô đừng xuất hiện ở đây nữa!”
Mẹ Tiêu mạnh mẽ kéo Tống Mộc Thanh ra ngoài, cô ta là tiểu thư được nuông chiều từ bé, sao có thể thắng được mẹ Tiêu đang kích động, chỉ có thể đứng ở ngoài lo lắng nhìn cửa phòng bệnh VIP.
Mẹ Tiêu quay trở lại phòng bệnh, quan tâm con trai, “Con có sao không? Nếu đau chỗ nào thì nói cho mẹ biết, để mẹ đi tìm bác sĩ xem có thể uống thuốc giảm đau không.
”
“Mẹ, con không sao.
”
“Thật không biết Tống Chí Quốc dạy con gái thế nào mà nuôi được cái thứ vô ơn như thế!” Mẹ Tiêu cực kỳ đau lòng nhìn con trai, trong lòng vô cùng hận Tống Mộc Thanh.
Quân Nghiên đi từ trong nhà vệ sinh ra, vừa vặn bị mẹ Tiêu nhìn thấy.
“Sao cháu còn ở đây? Không phải tôi đã bảo cháu đi khỏi đây rồi sao? Cháu còn ở đây làm gì?” Mẹ Tiêu cố gắng kiềm nén cơn tức giận, nếu không phải Tống Quân Nghiên và Tống Mộc Thanh là chị em thì bà cũng không muốn đuổi cô ra khỏi phòng bệnh.
“Cháu… Chị gái không cẩn thận làm đổ cháo lên tay cháu nên cháu vào nhà vệ sinh xả nước lạnh…”
Mẹ Tiêu thấy mu bàn tay Quân Nghiên có chút đỏ lên, sự không vui trên mặt giảm bớt một chút, Tống Mộc Thanh quả là sao chổi, đi đến đâu gây họa đến đó!
“Cháu đi xin hộ sĩ ít đá về chườm rồi rời khỏi đây đi, nơi này không chào đón người họ Tống.
” Mẹ Tiêu phất tay, chỉ muốn đuổi Quân Nghiên đi, cả hai người này bà không muốn nhìn thấy ai cả.
Quân Nghiên đứng yên một chỗ, sợ sệt nhìn mẹ Tiêu, sau đó lấy hết can đảm nói, “Dì Tiêu, cháu có thể ở lại chăm sóc Huyền ca ca không? Chân Huyền ca ca vì cứu chị cháu nên mới bị gãy, cháu muốn thay chị gái chăm sóc cho đến khi anh ấy xuất viện được không ạ?”
Mẹ Tiêu nghe Quân Nghiên nói vậy, sắc mặt khó coi cũng dịu xuống.
“Cháu có lòng rồi, tốt hơn người chị gái vong ơn phụ nghĩa kia của cháu nhiều.
Nhưng A Huyền nằm viện đã có hộ sĩ chăm sóc, không phiền đến cháu.
Năm nay cháu cũng học lớp 12 rồi, lấy thời gian đâu để chăm sóc A Huyền?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...