Nở Rộ

Cố Minh Châu đi nghe điện thoại để một mình Cố Yên với dãy ly trên bàn: “Champagne đâu?” Cô hỏi nhỏ người phục vụ, anh ta lắc đầu tỏ ý không biết.
Lúc này, cửa chính mở ra, một người tươi cười đẩy xe tới, bên trên để một cái xô nhỏ, trong xô có một chai champagne dang ngâm trong đá lạnh.
Nhìn thấy người đó, Cố Yên vô cùng ngạc nhiên.
Có người nhận ra liền gọi: “Là Phương Diệc Thành!”
Phóng viên nhao nhao chạy tới, Cố Minh Châu vội ngăn lại “Không được quay phim, chụp ảnh đâu nhé, xin mọi người tôn trọng, có thể phỏng vấn anh ta, nhưng tuyệt đối không được chụp ảnh!”
“Phương cục trưởng, nghe nói anh sắp kế nghiệp Phương lão tướng quân, có thật là như thế không?”
“Hôm nay anh đến đây là vì Cố tiểu thư thôi sao? Anh có quan hệ thế nào với cô ấy?”

Phương Diệc Thành xua tay: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng có tò mò nữa, hôm nay tôi đến đây với tư cách là một người bạn tới chúc mừng Cố tiểu thư, mọi người đừng có quay phim chụp ảnh nhé, nếu không tôi sẽ bị cấp trên khiển trách đấy.”
Anh nói chuyện hài hước khiến ai cũng phải buồn cười.
Phương Diệc Thành đẩy chiếc xe chở champagne tới trước mặt Cố Yên: “Cố Yên, chúc mừng em!”
Cố Yên liếc nhìn chị rồi cũng cười đáp lễ: “Vâng, cảm ơn anh!”
“Phương cục trưởng là khách mời bí mật mà chị dành riêng cho em, em có vui không?” Phương Diệc Thành đưa champagne cho người phục vụ.
Cố Yên đành phải gật đầu như một cái máy.
Mọi người lại được dịp xôn xao bàn tán về sự xuất hiện đường đột của Phương Diệc Thành. Anh vốn là con nhà gia thế, lại đang giữ chức rất cao trong ngành công an mật thành đạt, nhưng anh không thích theo nghiệp đó, giờ anh lại xuất đầu lộ diện trong một buổi tiệc của giới doanh nhân, điều đó cho thấy mối quan hệ của anh và Cố tiểu thư thật không bình thường chút nào!
Lúc này, Cố Minh Châu đưa mắt nhìn về phía Lương Phi Phàm, đúng là cô dã đạt được mục đích, vì anh đang rất tức giận. Thế nào, giờ thì anh cảm thấy thế nào hả? Anh dám lấy Trần Doãn Chi ra dọa em gái tôi, tôi sẽ cho anh biết mặt! Hừm!
“Không phải anh muốn đến! Chị Minh Châu nói, mười lăm phút nữa mà anh không có mặt thì sẽ cho anh biết tay… nên anh đành phải tới!” Anh vội vàng giải thích như một đứa trẻ, khiến Cố Yên không nhịn được cười. Đêm nay, tại thời khắc này, cô không còn cảm giác buồn bã nữa.
“Anh đang làm nhiệm vụ, phải trốn ra đây đấy, giờ thì anh phải đi đây!” Nhìn thấy cô cười, lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn.
“Vâng, tạm biệt anh!” Cố Yên cười cười rồi bắt tay tạm biệt anh.
“Ồ, anh quên nói với em, hôm nay em đẹp lắm!” Phương Diệc Thành cúi người tặng một nụ hôn lên tay cô.
Cố Yên rút tay lại, rồi vỗ nhẹ vào vai anh: “Anh đi nhanh đi, nhớ cẩn thận nhé!”
Phương Diệc Thành gật đầu rồi rời đi.
Tiễn anh xong, Cố Yên quay lại tìm chị, hôm nay cô rất mệt, chị cô còn mệt hơn nên phải giúp chị một tay.
Đang đi từng bước nặng nề, bỗng cô bị một bàn tay cứng rắn kéo lại. Cái kéo tay quen thuộc tới nỗi cô biết ngay người đó là ai.
“Anh không thể lịch sự một chút được sao?” Cô xoa xoa cổ tay rồi trách anh.
Lương Phi Phàm đóng cửa ban công tầng thượng, rồi quay lại cười lạnh. Lịch sự ư? Thế nào, anh hùng cứu mỹ nhân, giờ lại chê anh không lịch sự ư?
Anh ôm cô vào lòng, rồi khóa bờ môi cô bằng một nụ hôn dài và ướt át.
Chương 23
Con người cảm thấy sảng khoái nhất là lúc tự nhiên tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, rồi lười biếng hỏi người bên cạnh: “Mấy giờ rồi?”

“Mười một giờ hai mươi.”
Cố Yên sững sốt, không phải vì thời gian đã muộn mà vì trả lời cô là một giọng nữ dịu dàng.
Quả nhiên, vừa ngồi dậy, cô đã thấy ngay mỹ nhân Trần Doãn Chi – trợ lý của Lương Phi Phàm đang đứng ở cạnh giường. Hôm nay cô ta mặc một bộ đồ công sở màu xanh, trông rất mát mẻ, dễ chịu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng khiến cô ta trông tràn đầy sức sống.
“Đây là mấy bộ quần áo tôi vừa mới mua cho Cố tiểu thư, cô chọn lấy một bộ thử xem có vừa không.” Vừa nói cô ta vừa chỉ về đống đồ đang treo ở đầu giường. “Ở đây có cả nội y. Bữa sáng nửa tiếng sau sẽ được mang tới. Cố tiểu thư, cô còn cần gì nữa không ạ?”
Cố Yên ôm chiếc chăn, bặm môi không nói gì, lúc này cô không cần gì mà chỉ muốn thét lên, cô hãy cút ra ngoài cho tôi!
Nhưng Trần Doãn Chi lại tỏ ra rất lễ phép, mở miệng là Cố tiểu thư, hơn nữa, cô cũng biết về sau cô còn phải nhờ tới cô ta nhiều nên cố nuốt cơn giận vào trong. Bài học đầu tiên mà Cố Minh Châu dạy cho Cố Yên là đừng có hơi tí là trở mặt ngay với đối phương, cho dù người đó có đáng ghét cỡ nào thì cũng đừng tỏ thái độ cho người ta thấy.
“Không có gì, phiền cô đi ra ngoài trước.”
Trần Doãn Chi gật đầu bước ra ngoài.
Cố Yên khẽ cắn môi, bước xuống gường, mình mẩy đau ê ẩm, cô bước từng bước vào nhà tắm, cầm chiếc khăn thầm khô những giọt nước trên cơ thể, chiếc gương to khiến cô càng thấy rõ hơn dấu vết anh để lại trên cơ thể trắng ngần của mình. Sau một đêm ân ái, anh để cô lại một mình, còn gọi một mỹ nhân đến ra vẻ bà chủ nhà chăm sóc cô. Lương Phi Phàm, anh thật quá đáng!
Bước ra khỏi phòng tắm, cô chọn một bộ đầm liền màu trắng. Vừa mở cửa định ra khỏi nhà, cô lại thấy Trần Doãn Chi đứng ngay ở cửa, chán nản, cô lại quay vào ngồi xuống bàn ăn, miễn cưỡng uống từng ngụm sữa.
Trần Doãn Chi vẫn đứng đấy, đợi Cố Yên ăn xong, cô ta lại nhẹ nhàng đi đến đưa cho cô một lọ thuốc màu trắng.
“Thuốc gì thế, cô Trần?” Cố Yên cau mày hỏi.
“Lương Tổng nói, tối qua không kịp... Nên giờ cẩn thận vẫn hơn. Anh ấy còn nói... chờ cô uống xong mới được đi.
Trần Doãn Chi nói một cách khó nhọc, việc này cô quả thực không còn cách nào khác, vì vâng lệnh sếp nên mới đến.
Thuốc tránh thai ư? Giống như thời phong kiến, hoàng đế sủng ái phi tử, sau đó sẽ có người tới hỏi, có giữ lại hay không? Vị hoàng đế trẻ tuổi nhẫn tâm lắc đầu, liền đó sẽ có người mang đến một bát thuốc màu đen, cung kính và chờ đợi vị phi tử kia uống hết rồi mới rời đi.
Mặt Cố Yên nóng bừng, hai chân như mềm ra, hai tay bám lấy mặt bàn, gằn từng chữ với Trần Doãn Chi: “Gọi Lương Phi Phàm đến gặp tôi!”
Trần Doãn Chi mắt to mắt dẹt, cái gì mà Lương Phi Phàm chứ? Giọng điệu gì thế, ngay cả tên cúng cơm của tổng giám đốc mà cô cũng có thể gọi ra một cách tùy tiện như thế hả. “Cố tiểu thư...”
“Im miệng! Đi ngay, đi gọi Lương Phi Phàm đến đây cho tôi!” Cố Yên cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, vì nếu không như vậy, e rằng bát đĩa trên bàn sẽ không cánh mà bay thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Trần Doãn Chi.
Mối quan hệ của Trần Doãn Chi tương đối tốt, nên mọi chuyện đều được mọi người bẩm báo tỉ mỉ, còn cuộc sống riêng của Lương tổng, tất cả chỉ quy về một câu: đừng có đắc tội với Cố tiểu thư.
Cho nên khi thấy Cố Yên nổi cơn thịnh nộ, cô ta chỉ còn cách gật đầu vâng lệnh.
Một lúc sau, Lương Phi Phàm hằm hằm bước vào: “Em làm cái gì thế hả! Tôi còn đang họp.”
Cố Yên vứt lọ thuốc về phía Lương Phi Phàm, anh giơ tay đỡ lấy, sắc mặt càng khó coi hơn: “Em không dịu dàng một chút được sao?”
“Lương Phi Phàm, rốt cuộc là anh muốn cái gì hả?” Cố Yên tức giận hỏi, chẳng phải tối qua hai người còn rất tâm đầu ý hợp sao.
“Cố tiểu thư, câu hỏi này đáng lẽ tôi phải hỏi cô mới đúng đấy?” Anh bình thản đút tay vào túi quần, hai chân bắt chéo đứng tựa vào bàn, vẻ mặt tỉnh bơ giống như công tử con nhà giàu qua đêm với gái bao, giờ muốn giũ bỏ trách nhiệm.
“Tôi cáu kỉnh gì thì cũng có giới hạn.” Cố Yên nghe anh gọi tiếng Cố tiểu thư lại càng thêm bực bội. “Anh đừng giở giọng trẻ con ra đây với tôi!”
Mặt Lương Phi Phàm biến sắc, ánh mắt sắc lẹm như muốn xông vào xé nát cô ra: “Cố Yên, chính em gọi tôi tới đây nói chuyện, tôi không đùa với em đâu, em muốn nói gì thì nói đi, nhanh lên, tôi còn phải đi họp.”
Anh chán ghét cảnh cô cứ tỏ ra giận dỗi rồi đổ tội cho mình, cho đến khi anh cảm thấy mình là kẻ gây sự trước.
Nhưng lần này thì khác, Cố Yên à...
“Tôi đã cho em cơ hội, em không nhận lấy. Còn tôi, tôi không muốn lãng phí mọi thứ với người con gái không để tôi trong tim người đó, hơn nữa, chúng ta đã chia tay rồi, hy vọng em chấp nhận sự thật đó, đừng đến đây chèo néo tôi nữa.” Lương Phi Phàm lạnh lùng nói.

“Chèo néo anh ư? Thế còn tối qua thì sao?
“Tối qua?” Lương Phi Phàm cười nham hiểm, ánh mắt ám muội nhìn lên phần cơ thể không vải của cô. “Tối qua thì sao? Tối qua chẳng phải cả hai ta đều rất vui vẻ sao? Đó chỉ là quan hệ xác thịt giữa nam và nữ mà thôi.”
Quan hệ xác thịt ư? Nghe anh nói, hai mắt cô mờ đi, ngồi phịch xuống ghế, trong vô thức, móng tay cô cào vào đùi, cho đến khi có cảm giác đau đớn, hai mắt nhòe đi.
Thấy bộ dạng cô có vẻ đau khổ, anh liền bồi thêm mấy câu có phần thiện ý hơn: “Tôi xin lỗi, vì trước đó đã không nói rõ ràng với em, nhưng khi đó, tôi thấy... em chẳng phải có vẻ rất hưởng thụ đó sao?”
“Anh im đi!” Cuối cùng Cố Yên không nhịn được nữa, hai tay ôm mặt khóc nức nở. Lời anh nói, từng câu từng chữ như những nhát dao đâm vào tim cô đau nhói.
“Nếu em đảm bảo mọi việc dừng lại ở đây thì tôi cũng sẽ không nói gì thêm nữa.” Lương Phi Phàm bồi thêm một nhát dao. “Em thích tiền hay gì khác... ví dụ như là em cần thắng trong vụ thầu tới, em cứ nói.” Anh làm ra vẻ rất hào phóng, nói.
Lúc này Cố Yên chỉ biết co người lại, cúi đầu mà hàng nước mắt rơi lã chã.
Lương Phi Phàm tỏ ra mất kiên nhẫn: “Cố tiểu thư, còn gì nữa không? Tôi rất bận.”
Cô không trả lời. Anh cho rằng cô ngầm chấp nhận nên đứng dậy bỏ ra ngoài.
“Lương Phi Phàm, tôi hận anh!” Giọng Cố Yên nghẹn lại.
Nghe thấy chữ “hận” thốt ra từ miệng cô, anh lập tức dừng chân, mắt vằn lên những tia màu đỏ.
Anh quay người bước đến, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh gằn từng chữ, từng chữ: “Không, Cố Yên, em không hận tôi.” Anh lấy tay gạt nước mắt cô. “Từ trước tới nay, chỉ có tôi hận em thôi.”
Có yêu thì mới có hận, tôi hận em, tôi yêu em bao nhiêu thì tôi hận em bấy nhiêu.
“Anh hận gì tôi chứ?” Cố Yên ngước nhìn anh, cô lau nước mắt. “Lương Phi Phàm anh nói cho tôi biết, anh hận gì tôi? Chẳng qua anh hận tôi vì tôi không để anh trong trái tim mình, nhưng Lương Phi Phàm, anh có biết, anh sống với tôi bao năm nay nhưng anh có biết là tôi nghĩ gì và cần gì không hả? Lương Phi Phàm, anh chê tôi ích kỷ và tùy hứng, nhưng ngoài kia có bao nhiêu cô một lòng một dạ với anh, anh chọn lấy một cô không được sao? Tôi ích kỷ, tùy hứng nhưng tôi không yêu cầu anh phải thích tôi, anh dựa vào cái gì mà không ép được tôi biến thành người như anh muốn, anh lại quay sang hành hạ tôi?”
Cố Yên vừa nói vừa lùi lại mấy bước cho tới khi chạm vào lọ thuốc. Cô dừng lại, mở nắp ra lấy vài viên bỏ vào miệng nuốt, thậm chí không thèm lấy nước. Vị đắng của thuốc tan trong miệng khiến cô khó chịu, nước mắt lại trào ra.
“Anh nói rất đúng, tối qua hai ta chỉ là quan hệ xác thịt, sau này... mà không, không có sau này, giờ tôi sẽ chấp nhận sự thật là chúng ta đã chia tay, tôi sẽ không bao giờ đến chèo néo anh nữa, tạm biệt, Lương tiên sinh.” Nói xong cô chạy một mạch ra ngoài.
Bàn tay còn chưa chạm vào nút bấm trong thang máy thì cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.
Ánh mắt ánh lên vẻ đau thương, anh cố giữ lấy cô đang giãy giụa trong tay mình: “Cố Yên, đấy là tất cả những gì em suy nghĩ trong lòng sao? Tôi giữ em bên mình bao năm nay, chẳng lẽ em lại cho rằng tôi muốn biến em thành vật phẩm như tôi mong muốn sao? Trong mắt em, tôi là người như thế sao?”
Một loạt các câu hỏi khiến Cố Yên cảm thấy phiền não. Cô quay mặt đi để tạo khoảng cách giữa hai người: “Lương tiên sinh, chúng ta đã chia tay, xin anh hãy tránh xa tôi ra một chút!”
Lương Phi Phàm càng áp sát cô hơn, môi họ lại gần như chạm vào nhau, hơi thở ấm áp quen thuộc lại ùa về, nước mắt Cố Yên không ngừng rơi. Lương Phi Phàm chà sát vào môi cô: “Cố Yên, em hãy trả lời câu hỏi của tôi!”
Cố Yên đẩy anh ra, cúi đầu không nói.
Một lúc lâu sau, Lương Phi Phàm mới lạnh lùng cười một tiếng, anh buông cô ra. Hai người vẫn im lặng cho đến khi Cố Yên không thể chịu được nữa, đành lên tiếng trước “Tôi có thể đi được rồi chứ?”
Lương Phi Phàm nhìn cô như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào trong tim. Cố Yên đợi một lúc không thấy anh trả lời liền bước vào thang máy.
Cố Bác Vân đặt quân cờ xuống, lưng tựa vào ghế: “Tiểu Yên, không chơi nữa nhé?”
Cố Yên lặng lẽ gật đầu.
Nhìn nét mặt cô con gái thoáng buồn, Cố Bác Vân hỏi: “Cố Yên, nói cho cha biết, chị Minh Châu có làm khó dễ gì con không?”
Nhớ lại ngày trước, khi ở bên mẹ, Cố Yên có lúc thiếu thốn tình cảm, nhưng không bị ai bắt nạt. Từ khi về sống với ông, cả nhà ngập trong tiếng cười. Sau này, về với Lương Phi Phàm, anh hết mực yêu chiều cô, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không ai dám cả gan bắt nạt cô, ngoại trừ Cố Minh Châu.

“Không đâu cha, chị ấy tốt với con lắm, con mới vào làm trong công ty, có rất nhiều việc phải học, có những việc còn chưa quen thôi ạ.”
Nhìn vào mắt con gái, ông biết cô đang buồn vì một chuyện gì đó: “Không nhất thiết phải nghe chị con đâu, con không muốn vào làm trong công ty thì thôi, ra ngoài làm việc gì con thích ấy.”
Cố Yên thở dài: “Cha, con người có phải muốn làm gì là làm được đâu cha!”
Nói xong, cô cũng buồn cười cho chính câu nói của mình, vì từ trước đến nay, cô đều sống theo kiểu thích làm gì thì làm, giờ có chút không vừa ý, đến cha cũng phải lên tiếng an ủi.
Hàng liễu xanh soi bóng bên mặt hồ phẳng lặng, người cha hiền từ với mái tóc bạc phơ đang ngồi nói chuyện với cô con gái xinh đẹp. Trên bàn, ấm trà thơm đang ngào ngạt hương với bàn cờ quân trắng quân đen, hai người chuyện trò rôm rả. Đã lâu lắm rồi Cố Minh Châu mới có cảm giác ấm áp của một gia đình đến vậy.
“Cha!” Cố Minh Châu đi tới. “Cố Yên nói đúng đấy, con người không phải muốn làm gì là làm được.”
“Chị...” Cố Yên quay ra nhìn chị.
Cố Minh Châu thở dài: “Cố Yên, em xem xong hồ sơ của vụ thầu sắp tới chưa?”
Cố Yên ngẩng đầu nhìn sắc mặt chị, rồi gật đầu ý nói đã xong.
“Thế thì phiên thầu tuần sau em tham gia nhé, chị bận rồi.”
Cố Bác Vân cau mày: “Minh Châu, đừng ép em con quá, từ từ dạy mà.”
“Không có gì phải dạy đâu cha, con nói thế nào, em ấy cứ làm đúng như thế là được rồi.” Cố Minh Châu ném cho em gái chiếc chìa khóa: “Xe chị để ở cổng, em lấy mà đi, giờ em về công ty gặp Jesscica bàn về vụ thầu cho kỹ vào, tối về ăn cơm với chị.”
Cố Yên cầm lấy chìa khóa, chào cha rồi đi ra ngoài.
Cô vừa đi khuất thì Cố Bác Vân liền mắng Cố Minh Châu: “Lời cha nói con nghe vào tai được bao nhiêu hả!?”
“Tất cả, nhưng con không có ý định làm theo.” Cố Minh Châu tiến thêm một nước cờ. “Cha à, giờ không còn là thời của cha nữa, Cố Yên cũng đã lớn rồi, hãy để nó gánh vác bớt phần việc mà nó nên gánh vác đi.”
Cố Bác Vân suy nghĩ một lát rồi cũng đi một nước cờ: “Minh Châu, dù gì nó cũng là em gái con.”
“Nếu nó không phải em gái con thì con quản nó làm gì.” Cố Minh Châu trả lời một cách dứt khoát.
Sau vài lần đi, Cố Bác Vân bị con gái dồn đến thế bí, ông cười rồi xếp cờ lại, ông già rồi nên đấu không lại cô con gái khôn ngoan nhưng cứng đầu này. Đúng là hậu sinh khả úy.
Cố Minh Châu rót cho mình chén trà nóng, lưng tựa vào ghế nhâm nhi, ván cờ này, cô sớm biết mình sẽ thắng.
Chương 24
Hôm nay, Cố Yên dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho cuộc đấu thầu ở Lương thị.
Tắm xong cô liền chạy sang phòng chị để nhờ chị chọn cho một bộ cánh vừa đẹp lại vừa lịch sự.
“Gọi cái gì thế! Mấy giờ rồi?” Tính cáu gắt khi đang ngủ mà bị gọi dậy của Cố Minh Châu cũng không thua kém gì cô em.
Cố Yên lè lưỡi trêu chị, rồi mở cánh cửa tủ quần áo.
Minh Châm tắm xong đi ra thì tủ quần áo đã như bị ai xới lên rồi, thấy vậy, cô lườm yêu em gái một cái, rồi cũng chọn cho mình một bộ.
“Bộ màu trắng ấy đẹp đấy.” Cố Minh Châu góp ý cho em gái.
Cố Yên cự nự: “Em thấy màu đen mặc sẽ sang trọng hơn.”
Cố Minh Châu lườm cô một cái rồi buông một câu: “Ai cần em phải sang trọng làm gì!” Nói xong, cô hất mái tóc dài ra phía sau, rồi bỏ xuống lầu.
Cố Yên không dám cãi lại, chỉ nhìn theo bóng dáng chị.
Bước vào phòng họp, Cố Yên thở phào nhẹ nhõm khi người ngồi ở vị trí chủ tọa là Dung Nham chứ không phải Lương Phi Phàm như cô vẫn nghĩ.
Phía Vi Bác đến muộn nhất, khi cô tới, tất cả mọi người ai đã vào chỗ nấy, đến chủ tọa cũng đã yên vị.
Nhìn thấy Cố Yên, theo phản xạ, Dung Nham liền đứng lên ngênh đón, khiến mấy vị tổng kia cứ trợn tròn hai mắt. Thấy ngại quá, Dung Nham liền ho khan mấy tiếng rồi ngồi thụp xuống ghế. Quả thật là xấu hổ quá! Dung Nham than vãn, nước mắt lã chã trong lòng, tại sao một nam tử hán đại trượng phu như mình khi nhìn thấy cô ta chân tay lại bủn rủn hết cả thế này?
Nhìn thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn phía mình, Cố Yên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đã nói là chín giờ ba mươi bắt đầu, bây giờ mới có chín giờ hai mươi, ai kêu các người tới sớm, giờ lại còn trố mắt ra nhìn tôi?

Jesscica khẽ nhắc cô nói lời xin lỗi với mọi người cho phải phép.
Jessica là trợ lý đặc biệt của Cố Yên, anh ta được mời đến để chỉ bảo cho Cố Yên nên lời anh ta nói cũng giống như thánh chỉ của Cố Minh Châu.
“Xin lỗi các vị vì sự chậm trễ của tôi!” Cố Yên nở nụ cười xin lỗi với mọi người.
Ông chủ của Diệu Lâm là Hoàng Dịch “hừm” một tiếng tỏ vẻ khó chịu. Dung Nham chữa cháy bằng cách lên tiếng “Không sao! Vi Bác là công ty lớn, chúng tôi đợi chút cũng không sao.” Nói xong, âm thầm rủa Trần Ngộ Bạch trăm lần.
“Mời mọi người ngồi!” Dung Nham lạnh lùng nói tiếp, trong bụng thầm nhắc nhở mình đừng theo phản xạ mà chạy đến phía Cố Yên, kéo ghế cho cô ngồi... Thật là nô lệ quá mức...
Các bên lần lượt thuyết trình dự án của mình.
Đến lượt Cố Yên, cô cũng nói một cách trôi chảy về ưu điểm của Vi Bác trong cuộc thầu này.
Sự thật cô không hiểu lắm, nhưng may có được trí nhớ không tồi nên cô mới học thuộc lòng tốt đến như vậy. Khi nói xong, xuống ghế ngồi, Jesscica còn giơ ngón tay trỏ lên ra ý cô nói rất tốt. Cố Yên chỉ biết cười trừ, nhưng ai ngờ đằng sau nụ cười ấy là một tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.
Sau đó là phần thuyết trình của mười công ty khác, nếu xong chắc cũng phải hết ngày. Đến trưa, Dung Nham mệt mỏi đành mời mọi người dùng bữa trưa.
“Làm sao đến lượt Dung thiếu gia mời, chúng tôi mời Dung thiếu gia mới đúng chứ!”
Mấy đối tác cũng nhao nhao lên lấy lòng Dung Nham, tất nhiên anh cũng không nỡ từ chối tấm chân tình của mọi người, những vụ thầu đại loại như thế này, các bên tham gia đều có tiềm lực cả, việc chọn lựa ai trúng thầu lại do Dung Nham quyết định, nên bọn họ không nịnh bợ anh thì còn nịnh bợ ai cơ chứ?
Vào nhà hàng, các ông chủ lớn ngồi một mâm, còn trợ lý thì ngồi mâm khác. Jesscica nở nụ cười gượng gạo, khi miêu tả về Cố Yên, Cố Minh Châu có nói: “Kinh nghiệm không có, là một cô bé được nuông chiều từ nhỏ.”
Dung Nham đang cười nói với Hoàng Dịch, thấy Cố Yên đi vào liền cung kính hỏi: “Cố Tổng có muốn chọn món gì đặc biệt không?"
Mấy vị tổng kia cứ trố mắt ra nhìn.
“Tôi ăn gì cũng được.” Cố Yên thản nhiên trả lời.
Dung Nham lập tức chọn món, chủ yếu dựa theo sở thích của Cố Yên. Đến lượt đồ uống, anh lại thấy khó xử. Cố Yên không biết uống rượu, nhưng một bàn người thế này, lại toàn đàn ông, không gọi rượu thì thật khó coi, nhưng gọi rượu lên, mấy người kia mời Cố tiểu thư thì làm thế nào? Nếu lỡ uống vài chén, đại ca biết chuyện, chắc chắn sẽ lột da mình ngâm rượu luôn.
Cậu ba! Tôi hận cậu! Dung Nham lại một lần nữa thầm rủa Trần Ngộ Bạch đang yên đang lành lại đưa vợ đi du lịch phương Nam.
Nghĩ ngợi một lát, anh liền đưa tờ menu rượu cho Lý Tổng: “Hôm nay tôi không uống rượu, mang đến cho tôi ly nước ép là được, còn mọi người cứ tự nhiên.”
Cả bàn người đều nhất loạt “tự nhiên”, nhưng thực tế Dung thiếu gia mà không uống thì đố ai dám “tự nhiên”?
Thế là cả đám đàn ông lần lượt cụng nhau ly nước ép xanh xanh đỏ đỏ.
Đều là những cao thủ chốn thương trường, đương nhiên mọi người nhận ra một loạt hành động thất thố của Dung thiếu gia ngày hôm nay và nguyên do của nó thì ai ai cũng hiểu được. Gần đây đang ầm ĩ vụ tình cảm ám muội giữa Cố Phó tổng và Lương Tổng, nếu tin tức trên báo là sự thật thì vụ lần này coi như xong, chi bằng đem nó tặng cho Vi Bác cho nhanh.
Cuộc vui đang rôm rả thì một nhân vật cầm ly nước ép mời Cố Yên: “Cố Phó tổng thật là tuổi trẻ tài cao! Nghe nói cô vừa mới trở về Vi Bác làm việc phải không?”
Cố Yên cũng không kém cạnh, cô nâng ly lên chúc lại anh ta, uống một ngụm, rồi phản pháo lại ngay: “Không phải trở về mà là phụ giúp một tay, tôi cũng là người của Vi Bác cơ mà, nên giúp đỡ một tay là chuyện đương nhiên.”
“Vụ thầu lớn thế này mà Cố Tổng tin tưởng giao cho phó tổng đi thay thì cũng chứng tỏ Cố Phó tổng phải có năng lực lắm đây!” Hoàng Dịch nói chêm vào.
Cố Yên nghe tiếng hắn đã lâu, hắn ta xưa nay có quan hệ rất tốt với Lương thị, lại là đối thủ một sống một còn với Cố Minh Châu, trước khi đi, chị gái đã dặn cô phải đề phòng hắn.
Cố Yên nghiêm mặt, hỏi lại hắn: “Nói như thế, lẽ nào Hoàng Tổng là người không có năng lực sao?”
Hoàng Dịch trở tay không kịp nên chỉ biết trợn mắt há miệng. Bị người xung quanh cười nhạo khiến hắn ta càng tức tối, nhưng nghĩ lại, hắn ta đường đường là một lão làng chốn thương trường, nay lại đi so đo tính toán với một con bé miệng còn hơi sữa thì thật mất mặt, nên trong lòng ngầm ghi lại món nợ này.
Dung Nham vẫn cúi đầu ăn, thầm cười nhạo Hoàng Dịch không biết lượng sức mình... dám công khai chọc vào tổ kiến lửa của Lương Tổng, Lương Tổng mà biết thì hắn còn miệng mà ăn nữa?
Buổi chiều, mọi người lại quay lại phòng họp, Cố Yên cảm thấy mệt mỏi khi phải nghe hết bên này đến bên kia thuyết trình, toàn những thứ cô chẳng có chút hứng thú. Cuối cùng cũng kết thúc buổi họp, trời vừa sẩm tối.
Phía Hoàng Dịch lôi bằng được Dung Nham đi nhậu. Cố Yên nói Jesscica cử Lâm Viễn đi thay, còn mình xuống tầm hầm lấy xe về nhà.
Cố Yên thở dài bước vào thang máy.
Đã quá giờ tan ca nên thang máy không có một ai, bấm số tầng xong, cô tựa lưng vào tường, nhắm mắt thư giãn. Thời còn đi học, cô ghét nhất là môn toán, nay lại phải làm việc, tiếp xúc nhiều với những con số cứng nhắc khiến cô đau đầu, mệt mỏi.
Nhưng cứ bận rộn cả ngày thế này, cô lại cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Trước đây, khi còn ở bên Lương Phi Phàm, cả ngày nhàn rỗi khiến cô thấy thời gian như ngừng lại. Nhưng giờ, từng phút từng giây đối với cô thật ý nghĩa. Đang mải suy nghĩ, bỗng cô thấy kỳ lạ vì thang máy mãi không đi xuống, mà nó lại đi lên, con số trước mắt hiện lên càng lúc càng lớn, cô rất muốn đập cửa nhảy xuống. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, thang máy “ting tang” một tiếng, cửa mở ra, trước mắt cô là tầng mười chín. Lương Phi Phàm ngang nhiên bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui