Nở Rộ

Cố Yên thầm cười nhạo, đúng là trẻ con. Rõ ràng là có thang máy riêng... vậy mà còn bày đặt đi thang máy công cộng. Nghĩ tới thang máy riêng của anh, má cô lại đỏ ửng lên.
Lương Phi Phàm làm ra vẻ như không nhìn thấy cô, vào thang máy, anh cũng không nói câu nào, lẳng lặng bấm số xuống tầng hầm.
Không khí nặng nề bao trùm lên không gian chật hẹp. Trong thang máy im lặng đến đáng sợ.
Cố Yên nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ, từng tầng từng tầng đi xuống... Nhanh lên, nhanh lên, sắp xuống rồi...
Xuống tới tầng hầm, cửa thang máy mở ra, Lương Phi Phàm thản nhiên bước ra trước. Từ đầu đến cuối, không ai nói với ai câu nào.
Cố Yên hậm hực mở cửa xe rồi ngồi phịch xuống ghế, xe bắt đầu nổ máy thì phía trước bỗng vang lên một tiếng “rầm”.
Cố Yên hoảng hốt, tháo dây an toàn rồi xông đến phía trước.
Quả nhiên là xe của Lương Phi Phàm vừa đâm vào cột trụ, khiến từng mảnh bê tông vỡ ra, bụi bay mù mịt.
Theo bản năng, Cố Yên chạy lại, ngó đầu vào ghế lái xem người bên trong có làm sao không, thấy anh ngồi trên ghế lái, dây an toàn vẫn thắt, hai tay để trên vô lăng, bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Thấy Cố Yên, anh lại tỏ vẻ lạnh lùng, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cố Yên tức giận trước thái độ lạnh lùng của anh, cô đứng thẳng người lên và buông một câu còn lạnh hơn: “Không có gì!”
Lương Phi Phàm không nhìn cô mà rút điện thoại ra gọi: “Doãn Chi, tôi đang có chút việc dưới hầm để xe, cô xuống đây một lát được không?”
Cố Yên khoanh tay lại, tay trái khẽ bấm vào cánh tay phải để kiềm chế cảm xúc, trước mặt cô mà anh dám gọi tên cô gái khác một cách dịu dàng như thế sao?
“Có chuyện gì nữa sao?” Lương Phi Phàm xuống xe, hầm hầm hỏi.
Cố Yên lắc đầu.
“Thế cô còn đứng đây làm gì?” Ngữ khí của anh gay gắt hơn.
Cố Yên chỉ chờ anh nói câu đó, lúc này cô mới giương mắt nhìn anh, cười nhạt: “Lương tiên sinh, xe của ngài chắn đường tôi đi, thử hỏi làm sao tôi lái xe ra ngoài được?” Nói xong, cô hất mái tóc ra sau lưng, bước đi không thèm nhìn lại.
Trần Doãn Chi cùng hai người khác nhanh chóng xuốn hầm xe kéo barrier lên để xe Cố Yên có thể đi ra ngoài được.
Trần Doãn Chi đứng trước gương mặt đanh như thép của Lương Phi Phàm nói điều gì đó, bỗng thấy Cố Yên đang ngồi trên xe, cô ta nở nụ cười rồi đi đến như muốn chào hỏi một tiếng.
Cố Yên giả vờ không nhìn thấy, đạp ga, phóng đi mất.
Về đến nhà đã thấy Cố Minh Châu mệt mỏi tựa vào sofa, hình như cô mới đi công tác xa về.
Cố Yên lặng lẽ xách va li của chị lên phòng.
“Chị nghe nói công việc hôm nay rất thuận lợi.” Cố Minh Châu dồn nén mệt mỏi, tươi cười hỏi em gái.
Cố Yên gật đầu rồi ngồi xuống bên chị: “Chị, chị lên phòng ngủ một lát đi, cơm nước xong em sẽ gọi chị.”
Cố Minh Châu day day huyệt thái dương: “Chị ăn trên máy bay rồi, đang đợi em về rồi cùng đi đến chỗ cha đây.”
Cố Bác Vân nhìn thấy hai cô con gái cùng vào thăm mình thì cảm thấy cực kỳ vui sướng nên tự tay xuống bếp nấu cơm tối, trong đó có món canh nấu bằng cá ông vừa câu được lúc chiều.
Cố Minh Châu vẫn cảm thấy mệt nên nằm trên sofa nghỉ ngơi, còn Cố Yên lăng xăng giúp cha một tay. Về điểm này không thể phủ nhận, Cố Yên thừa hưởng được từ mẹ không chỉ dung mạo hơn người mà còn cá tính lãng mạn của một họa sĩ.
Món canh cá được bày lên, mùi thơm lan tỏa khiến Cố Minh Châu đang nằm cũng phải tới nếm thử.
Lúc này Cố Yên mới hỏi cha: “Cha, cha câu cá ở đâu vậy? Ở suối nhỏ phía trước à?”
Biết Cố Minh Châu thích ăn đầu cá nên ông đã gắp đầu cá để vào bát cho cô, rồi gắp thịt nạc ở phần lưng cá cho Cố Yên, miệng nở nụ cười mãn nguyện: “Cha câu cá ở con sông phía tây, ở đó rất nhiều cá, người quản lý khu đó nói cá tự nhiên nên ăn rất ngon, đúng là ngon thật.”
Cố Minh Châu cũng gật gù khen ngợi.
Cố Bác Vân ngừng một lát, dường như ông muốn nói điều gì đó, một lát sau ông lại lên tiếng: “Chiều qua, trong lúc đi câu cá, cha gặp một người.”

Cố Yên hơi ngước mắt nhìn cha, nghĩ lại Phương Diệc Thành từng nói, cha anh cũng đang dưỡng bệnh ở đây.
Cố Minh Châu hỏi: “Ông Phương phải không cha?”
Những người sống ở đây cô đều tìm hiểu qua. Ông Phương bị trúng gió, sống cách đây không xa.
Cố Bác Vân quan sát sắc mặt con gái, gật gật đầu. Cố Yên cũng cẩn thận nhìn sắc mặt cha. Ba người họ ngồi ăn canh cá, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, không ai nói với ai câu nào.
Ăn cơm xong, nghỉ một lát, Cố Yên và Cố Minh Châu ra về vì mai hai người phải đi làm sớm.
Cố Minh Châu thấy cha có vẻ không muốn xa hai con, nhưng thời gian không còn sớm nữa, bản thân cha cũng đang bị ốm, cũng nên nghỉ sớm.
Cô nhìn qua lịch làm việc, rồi hỏi Cố Yên: “Cuối tuần này, em định đi đâu không?”
Cố Yên lắc đầu. Tiểu Ly bị Trần Ngộ Bạch lôi đi công tác, nghe nói lần này đi khá lâu mới về. Tang Tang bận việc kinh doanh ở quán cà phê, rất ít khi tụ họp. Chỉ còn Kỷ Nam, nhưng cô ấy cả ngày cứ dính lấy Lý Nham.
“Thế chị em mình ở đây đi, vừa may còn phòng trống, ở đây không khí mát mẻ, lâu rồi chị không được nghỉ ngơi, lần này coi như là xả stress nhé!”
Cố Yên vui vẻ nhận lời. Cố Bác Vân thấy vậy, niềm vui sướng cũng thể hiện lên nét mặt.
Chương 25
Thứ Năm này, phái đoàn Vi Bác lại phải tới Lương thị để chốt phiên đầu tiên của gói thầu. Cố Minh Châu nhìn danh sách các công ty đối thủ xong thì nhíu mày: “Chị ghét cái tên Diệu Lâm này thế không biết!” Đi đến đâu cũng gặp, bao năm nay không đánh bại được hắn ta, cho nên lần này sẽ là cơ hội tốt để cô phục thù.
Phải rất lâu rồi Cố Yên mới nhìn thấy chị gái mình có biểu hiện giận dữ như một cô gái bình thường, nên cô khẽ cười thầm một cách thích thú.
Cố Minh Châu nhìn sang Jesscica, nói: “Cậu chuẩn bị tài liệu cho kỹ vào đấy, mai tôi sẽ trực tiếp tham gia.”
Jesscica nhìn Cố Yên rồi lại nhìn Cố Minh Châu, lúc sau mới ngần ngừ nói: “Tôi thấy, nếu người chủ trì phía Lương Thị là Dung Nham thì nên để Cố Yên đi thì hay hơn.”
Jesscica nói vậy cũng có cái lý của anh ta, bởi trong mấy buổi họp trước, anh ta để ý thấy, hễ Cố Yên mở miệng nói gì là Dung Nham lại gật đầu hưởng ứng khiến mấy phái đoàn của các công ty khác trố mắt kinh ngạc. Ngoài ra, quan hệ giữa Cố Minh Châu và gia đình họ Dung cũng khá phức tạp, nên xưa nay Cố Minh Châu luôn có chút kiêng dè đối với Dung Nham, vì dù sao anh ta vẫn là em trai của người đàn ông có vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Hôm sau.
Dung Nham vừa mở cửa đã thấy phái đoàn Vi Bác đến đầy đủ, tuy dẫn đầu đoàn là Cố Minh Châu nhưng người Dung Nham mở miệng chào đầu tiên lại là “Yên tỷ”.
Theo phản xạ, anh ta nhìn về phía Cố Yên: “Xin chào, Yên tỷ.”
Cố Yên gật đầu, trong khi đó, Cố Minh Châu cười thầm, vì không phải ai cũng được chứng kiến cảnh thiếu gia nhà họ Dung có thể hô mưa gọi gió lại khép nép với một cô gái nhỏ bé như thế kia.
“Dung Nham, anh gọi Cố Yên là chị, thế thì nên gọi tôi là gì nhỉ?”
Dung Nham cũng không vừa, anh ta đút hay tay vào túi quần rồi tựa lưng vào bàn nhìn Cố Minh Châu một cách lơ đãng: “Gọi là gì nhỉ? Chị dâu có được không nhỉ? Mà chỉ sợ tôi chẳng có cái diễm phúc ấy.”
Nghe xong, mặt Cố Minh Châu xám lại.
Thấy thế, Cố Yên vội vàng lái sang chuyện khác: “Dung Nham, những người khác đâu cả rồi?”
Lúc này Dung Nham mới quay sang gọi thư ký chuẩn bị họp.
Hoàng Dịch thấy Cố Minh Châu đích thân ra trận, lão không khỏi thích thú, lập tức mở miệng chào hỏi: “Cố Tổng, cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi, tôi lại cứ nghĩ là gói thầu này nhỏ quá, không xứng để Cố Tổng đích thân tham gia nên cố tình cử mấy cô bé con này tới ứng chiến cơ đấy!”
Bé con sao? Cố Yên lạnh lùng lườm lão một cái, còn Cố Minh Châu thì cười với vẻ ôn hòa: “Ôi trời, Hoàng Tổng cứ khéo đùa, chẳng qua Cố Minh Châu tôi đây có phúc nên mới được cô em gái giỏi giang này giúp đỡ.”
Bị Cố Minh Châu nói mỉa, lão ta bực tức ra mặt, lão đường đường là một tay có số má trên thương trường mà lại bị hai con ranh con vắt mũi chưa sạch này qua mặt.
“Thế thì cứ đợi kết quả cuối cùng sẽ rõ.” Lão ta chốt lại một câu.
Cố Minh Châu cũng cười đáp lễ, thực ra cô đã dự đoán từ trước là hai công ty sẽ vào chung kết là Vi Bác và Diệu Lâm, mà Diệu Lâm vốn có quan hệ rất tốt với Dung Nham và Lương thị nên lần này, nếu không có Cố Yên ra mặt thì Vi Bác khó có thể giành được phần thắng.
Sau vài tiếng làm việc căng thẳng, cuối cùng Dung Nham chấm dứt hội nghị bằng việc tuyện bố: “Tuần sau chúng ta tiếp tục gặp lại để chốt danh sách vào vòng trong, giờ thì tạm biệt mọi người.” Rồi quay sang bắt tay các đối tác một cách thân mật.

Tới thứ Sáu, Cố Minh Châu và Cố Yên lại lái xe vào viện thăm cha. Trong lúc Cố Yên ngồi chơi với cha, Cố Minh Châu một mình đi tới phòng bác sĩ trao đổi về bệnh tình của cha cô.
Bác sĩ người ngoại quốc Roal tươi cười bắt tay Cố Minh Châu rồi thông báo với cô tình trạng của Cố Bác Vân. Ông rất cẩn thận, tỉ mỉ bởi vì đích thân giám đốc bệnh viện đã mời ông từ nước ngoài trở về để chuyên trách bệnh nhân này, nghe đâu đây là cha vợ tương lai của vị tổng giám đốc đầy quyền lực của Lương thị nên tuyệt đối không thể có bất kỳ sai sót nào.
“Xin hỏi Cố tiểu thư, chúng tôi có được phép thông tin tình trạng bệnh của Cố tiên sinh cho Lương tổng không ạ?” Roal hỏi một cách cẩn trọng.
Cố Minh Châu trợn mắt ngạc nhiên, rồi quay sang bác sĩ nói một cách ôn hòa: “Ngài chỉ cần nói cho tôi là được rồi, à mà bác sĩ cho tôi hỏi là với tình trạng của cha tôi hiện giờ, ông có thể uống một chút rượu được không?”
Bác sĩ Roal xoa xoa đầu tỏ ý ngần ngại nhưng khi đối diện với một cô gái phương Đông xinh đẹp và sắc sảo thế này, ông cũng khó có thể từ chối nên đáp lời: “Uống một chút thì cũng không sao đâu!”
Cố Minh Châu mỉm cười cảm ơn rồi quay trở về phòng bệnh, không quên tìm một chai rượu nhỏ vì chẳng mấy khi cha cô có tâm trạng vui vẻ như hôm nay.
“Tiểu Yên, sao con không uống một chút?” Cố Bác Vân mời con gái.
“Ba, con chỉ uống sữa thôi, không uống được rượu đâu.” Cố Yên bẽn lẽn trả lời.
Cố Minh Châu nhìn sang em gái tỏ ý không hài lòng: “Người làm kinh doanh phải biết uống rượu, Cố Yên, em cũng nên tập dần đi cho quen.”
Cố Bác Vân cười hà hà: “Ba vẫn nhớ năm Minh Châu thi đỗ đại học, hai chị em lén lút lôi rượu ra uống và kết quả là hai đứa cùng say bét nhè.”
Cố Minh Châu cũng nhìn cha mỉm cười, ánh mắt ông xa xăm như đang nhớ lại kỷ niệm năm nào.
Mặt Cố Yên đỏ lên: “Tửu lượng của chị cũng có hơn em mấy đâu, về sau dì Nguyễn kể lại là hôm đó chị đứng giữa vòi phun nước oang oang tuyên bố sau này chị sẽ kén chồng bằng đấu võ còn em sẽ kén chồng bằng ném tú cầu còn gì?”
Nhắc tới Nguyễn Vô Song, cả ba cha con lại rơi vào im lặng. Một lúc sau, Cố Minh Châu mới phá vỡ bầu không khí trầm lặng: “Vậy hôm nay hai chị em mình cùng so tửu lượng được không Tiểu Yên?”
Chén qua chén lại, hai chị em cũng ngà ngà say, nên tạm biệt cha về phòng ngủ.
Tối đến, hai chị em ngủ ở phòng khách. Tắm rửa xong, hai người leo ngay lên giường. Đầu Cố Yên vẫn hơi lâng lâng.
“Cố Yên này!” Cố Minh Châu tắt đèn rồi gọi tên em gái.
“Dạ!” Cố yên tuy có chút hơi men, nhưng vì có thói quen ngủ muộn nên lúc này cô vẫn rất tỉnh táo.
“Chị cảm thấy mệt mỏi vì chờ đợi em à!” Cố Minh Châu thở dài, giọng buồn buồn.
Nghe chị gái tâm sự, Cố Yên vừa thương chị lại vừa rất xúc động, vì chẳng mấy khi chị lại đem chuyện tình cảm ra nói với cô.
Cô cũng chỉ biết sơ sơ mối tình giữa chị gái và đại thiếu gia nhà họ Dung.
“Mặc dù chị nói với mọi người là chị sẽ đợi anh ấy, nhưng em à, chờ đợi thực sự là một việc vô cùng đau khổ và mệt mỏi.”
Cố Yên nghe giọng chị đượm buồn, lòng cô thấy trĩu nặng. Đúng thật, chờ đợi là một việc hết sức mệt mỏi, lúc này cô lại nghĩ tới Lương Phi Phàm, có phải anh cũng rất mệt mỏi như chị gái mình không?
Thấy em gái không nói gì, Cố Minh Châu liền lấy chân huých vào em gái: “Em đang nghĩ gì thế?”
Cố Yên quay lại, ôm lấy chị gái thì thầm: “Chị, thế chị có đợi anh ấy về không? Phải đợi bao lâu nữa hả chị?”
Cố Minh Châu thở dài: “Chị cũng không biết nữa, chị chỉ biết rằng, chị sẽ không đợi anh ấy đến hết đời này đâu.” Sau đó, cô quay lưng về phía em gái. “Thôi, ngủ đi em.”
Một lúc sau, Cố Minh Châu giả vờ như đã ngủ say. Sau lưng cô, Cố Yên đang loay hoay bấm điện thoại, môi cô cong lên với một nụ cười đắc thắng, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình lại không dọa được đứa em gái ngây thơ này sao?
Lương Phi Phàm đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, bỗng điện thoại kêu lên một tiếng báo hiệu có tin nhắn, một tin nhắn đến từ Cố Yên mà nội dung chỉ vẻn vẹn có một chữ: “Này!”
Bầu trời đêm bỗng như bừng sáng bởi một tin nhắn vô cùng ngắn.
Cố Yên sợ làm chị tỉnh giấc nên để điện thoại ở chế độ im lặng, mắt cô không rời màn hình điện thoại. Lương Phi Phàm hồi âm rất nhanh, cũng tin nhắn ấy, khỉ khác là có thêm một ký tự: “?”

Cố Yên sửng sốt một lúc và không biết nên nhắn lại thế nào. Nghe chị gái tâm sự chuyện tình cảm, cô chợt liên tưởng ngay đến anh, trong chốc lát cô rất muốn nói điều gì đó với anh, nhưng chẳng lẽ lại chủ động nhắn tin là em nhớ anh lắm? Như thế thật mất mặt, vì trước đó hai người đã nói lời chia tay rất quyết liệt.
Nghĩ một lát cô nhắn tin lại: “Với tư cách là bạn hợp tác làm ăn với Lương thị, tôi rất quan tâm tới sức khỏe của Lương Tổng, nên chỉ muốn nhắn tin hỏi thăm xem, lần va chạm hôm trước có làm Lương Tổng bị thương ở đâu không ạ?”
Lương Phi Phàm cười rồi nhắn tin lại: “Cảm ơn cô đã quan tâm. Tôi không sao, lần bị thương nặng nhất của tôi là mười năm về trước cơ.”
Cố Yên nhíu mày nghĩ: “Mười năm về trước ư? Có phải vì mình không nhỉ?”, sau đó cô lại nhắn lại: “Thế à?”
Lương Phi Phàm nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi trên màn hình nhưng cũng đủ để anh cảm thấy hạnh phúc, đã lâu lắm rồi trái tim anh mới vui sướng đến thế này. Cố Yên, anh phải làm gì với em đây?
Chương 26
Sáng hôm sau, Cố Minh Châu dậy từ rất sớm, trong khi Cố Yên vẫn ôm chiếc điện thoại ngủ ngon lành.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Cố Minh Châu dậy sớm để chuẩn bị dụng cụ nướng, hôm nay ba cha con cô sẽ đi dã ngoại một chuyến.
Cô Bác Vân ngồi tựa lưng vào ghế dưới bóng cây râm mát với tiếng chim hót bên tai, xung quanh, những khóm hoa tươi đang đua nhau khoe sắc, hai cô con gái như những chú bướm đang bay lượn xung quanh, tiếng cười nói vang rộn, khiến ông cảm thấy cuối đời được sống trong cảnh này quả thật không gì bằng.
Cố Minh Châu lật đi lật lại miếng thịt nướng vàng rộm, cô em gái Cố Yên thì giúp chị lấy gia vị.
Trong lúc ba cha con đang chuẩn bị cho bữa trưa thì đằng sau, một giọng nam vang lên: “Lão Cố, nướng gì mà thơm thế, cách mười vạn dặm cũng ngửi thấy mùi thơm.”
Nghe thấy giọng quen quen, Cố Bác Vân liền đứng dậy, Cố Yên vội đến đỡ cha.
“Hai cô con gái cũng đến chơi à?” Phương tướng quân đưa mắt nhìn Cố Minh Châu và Cố Yên, nhưng ông nhìn kỹ vào gương mặt Cố Yên.
Cố Minh Châu chào hỏi một cách tự nhiên: “Chào bác Phương, cháu đang dở tay một chút, bác cứ nói chuyện tự nhiên với cha cháu nhé!”
Phương tướng quân xua xua tay tỏ ý không sao.
Trong lòng Cố Yên hơi ngỡ ngàng một chút, hóa ra ông ta chính là cha của Phương Diệc Thành.
Thời niên thiếu, đã có lúc cô muốn nhảy vào cấu xé người đã ra lệnh bắt cha mình.
Hôm nay hai chị em đều mặc quần jean và áo thun cổ tròn. Cố Minh Châu xõa mái tóc xoăn đến ngang lưng, để lộ ra vẻ xinh đẹp kiêu sa, còn Cố Yên buộc tóc cao lên trông giống một cô sinh viên đại học. Nhìn cảnh hai cô con gái xinh đẹp quây quần bên cha, Phương tướng quân không khỏi ngưỡng mộ.
“Đây là hai cô con gái của tôi, cháu lớn tên là Cố Minh Châu, cháu nhỏ tên là Cố Yên.” Cố Bác Vân tự hào nhìn hai cô con gái và giới thiệu.
“Tiểu Yên, chào bác đi con!”
Cố Yên cười cười: “Chào bác Phương.”
Phương tướng quân nhìn cô gật gật đầu, hóa ra đây là cô gái khiến con ông bao năm không sao quên được ư? Quả là xinh đẹp hơn người, nhưng nếu cho ông chọn một trong hai cô làm con dâu thì ông sẽ chọn cô chị.
Cố Minh Châu tươi cười bưng đĩa cánh gà vừa mới nướng xong lên mời: “Phương tướng quân, mời bác ở lại dùng bữa với cha con cháu nhé!”
Phương tướng quân cười sảng khoái: “Lão Cố, lão thật có phúc, có hai cô con gái vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện, làm tôi đau hết cả đầu.”
“Bác Phương cười nói quá, ba anh nhà bác lấy vợ, chẳng phải bác lại có thêm ba cô con dâu hiếu thuận hay sao?” Cố Minh Châu khéo léo đáp lời.
“Ha ha!” Phương tướng quân rất thích tính cách cô chị. “Lão Cố, không biết cô con gái lớn của ông đã có nơi có chốn chưa? Nếu chưa thì tôi xin được kết thân với gia đình lão nhé?”
“Chuyện hôn sự của bọn trẻ, chúng ta nào có can thiệp được, hãy cứ để chúng tự do lựa chọn.”
Cố Yên cảm thấy không thoải mái khi có người lạ tham gia vào bữa tiệc gia đình như thế này, hơn nữa lại là kẻ thù trước đây làm gia đình cô chao đảo, giờ người thì trúng gió, người thì ung thư, lại cùng chữa bệnh trong một bệnh viện. Con người lúc gần đất xa trời, người ta dễ dàng tha thứ cho nhau mọi lỗi lầm, hoặc xóa cho nhau mọi hận thù. Giờ đây, hai người họ lại thường hay hẹn nhau đi câu, chơi cờ... chuyện trước đây, giờ chỉ còn là quá khứ.
Cuối cùng cũng đến ngày chốt gói thầu.
Vi Bác và Diệu Lâm đều được lọt vào vòng trong, mỗi bên phải thuyết trình ba phương án khả thi nhất cho công trình sắp tới.
Cố Yên kiểm tra tài liệu thuyết trình lần cuối, Jesscica đứng cạnh giục cô nhanh lên, Dung Nham cũng tới rồi.
Cố Yên gật gật đầu, đứng lên, bỗng bụng cô đau nhói.
“Sao thế?” Jesscica lo lắng hỏi.
“Tôi... muốn đi WC.” Cố Yên nén cơn đau, nói.
Jesscica trợn mắt nhìn cô: “Sắp tới giờ rồi, tiểu thư của tôi ơi, cô đúng thật là... Đi nhanh lên rồi về.”

Cố Yên cười ngại ngùng rồi đi thẳng vào WC.
Một màu đỏ tươi dưới nền quần tam giác, thật xui xẻo khi nó lại đến vào lúc này.
Từ lúc uống thuốc tránh thai, ngày đèn đỏ đến không đều. Tình huống thật trớ trêu, trong kia toàn con trai, Jesscica dù có nữ tính đến mấy thì cũng vẫn là con trai, làm sao anh ta lại mang băng vệ sinh theo được.
Chẳng lẽ lại đến Lương thị hỏi nhân viên nữ xem có băng vệ sinh không? Thật là mất mặt, hơn nữa lại không kịp nữa rồi.
Nghĩ một lát, cô tạm cuốn ít giấy vệ sinh để giải quyết vấn đề trước mắt. Hy vọng có thể cầm cự được đến lúc thuyết trình xong.
Khi trở lại phòng họp, mọi người ai nấy đều đã yên vị, chỉ thiếu có mình cô mà thôi, phía Hoàng Dịch thì khỏi nói, đến Dung Nham cũng hơi sầm mặt.
Jesscica liền kéo cô ngồi xuống: “Cô ổn chứ?”
Cố Yên gật đầu.
Bản thuyết trình của Hoàng Dịch tương đối dài, Cố Yên vừa ngồi xem những tài liệu mà Jesscica đưa cho vừa lấy tay bấm bụng, mỗi lần đến tháng, bụng cô lại đau ghê gớm, lần này mãi mới tới nên ra rất nhiều, bụng dưới đau như bị dao đâm.
Đến lượt Vi Bác, Cố Yên hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, bước lên khán đài để giới thiệu phương án thiết kế của Vi Bác.
Đứng được một lúc thì bụng đau quằn quại, sắc mặt cô trở nên xanh nhợt dưới ánh đèn sân khấu, sợ đến nỗi có thể cho cô đi đóng phim kinh dị.
Nhân lúc không ai để ý, Dung Nham lén bước ra khỏi phòng họp. Bên dưới, mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía cô bàn tán xôn xao. Jesscica và Lâm Viễn vô cùng lo lắng, bởi đây là thời khắc quyết định của sự thắng thua của gói thầu.
Cố Yên đọc vội vàng bảng thuyết trình, cô đau quá, không thể tập trung được, đễn nỗi quên cả bấm slide PPT cứ dừng lại ở trang đầu.
Cuối cùng cũng thuyết trình xong, đèn trong hội trường bật sáng, Cố Yên vẫn không quên cúi đầu nói lời cảm ơn tới mọi người. Khi cô còn chưa bước xuống phía dưới thì cửa ra vào bật mở.
Một người đàn ông cao to, lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng oai phong bước vào, đi theo sau là Dung Nham.
Vừa nhìn thấy người đó, Hoàng Dịch vội đứng phắt dậy, miệng tươi cười chào: “Chào ngài, Lương Tổng! Hôm nay là ngày gì mà ngài đích thân xuống thị sát dân tình thế này ạ?”
Lương Phi Phàm cũng bắt tay và chào hỏi ông ta một cách rất lịch sự.
Lâm Viễn thấy Cố Yên vẫn đứng như trời trồng, nhân lúc mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía Lương Phi Phàm, anh ta vội vàng chạy lên khán đài.
“Phó tổng, cô không sao chứ?” Anh ta cầm lấy chiếc míc và chiếc điều khiển trên tay Cố Yên, nhẹ nhàng hỏi. Tay cô lạnh ngắt, vừa mới chạm vào đã khiến Lâm Viễn lo lắng.
Cố Yên lắc đầu, rồi cắn răng bước xuống khán đài, nhưng đi được vài bước, cô thấy choáng váng, hai chân như muốn khuỵu xuống.
Lâm Viễn thấy vậy, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô: “Cô cẩn thận nhé!"
Cố Yên vừa đi vừa dựa vào người Lâm Viễn. Lúc này, không khí trong phòng dường như lạnh tới cực điểm khi ánh mắt Lương Phi Phàm hằn học nhìn vào bàn tay Lâm Viễn đang đỡ vào nửa lưng của Cố Yên, dường như chỉ thêm một phút nữa thôi thì bàn tay kia sẽ bị mang đi ngâm rượu.
Lâm Viễn giờ mới ý thức được việc làm tày đình của mình, anh ta vội nới lỏng tay ra, nhưng trời ơi, sức nặng của cả cơ thể Cố Yên dường như chỉ dựa vào mỗi cánh tay đó. Anh vừa nới tay ra thì Cố Yên lại như muốn ngã xuống, cả hội trường như được xem kịch vui, phó tổng của Vi Bác, Cố tiểu thư của Lương thị, Yên Nhi của ai đó, đang dựa vào lòng Lâm Viễn.
Sát khí nặng nề bao trùm khắp phòng.
Dung Nham hít một hơi thật sâu, tên Lâm Viễn này ga lăng không phải lối, nếu hôm nay hắn ta mà ra khỏi phòng này được thì nhanh nhanh đi tìm chỗ khắc bia mộ đi là vừa.
Jesscica cũng nhận ra được sát khí đùng đùng trên mặt Lương Phi Phàm, trong lòng thầm rủa cái tiên tiểu tử Lâm Viễn chết tiệt này!
Dựa vào người Lâm Viễn, nghe thấy trống ngực anh ta đập liên hồi, cô cũng ý thức được việc mình làm sẽ liên lụy đến anh ta nên cố cắn răng bấm bụng đứng lên, trở về chỗ ngồi của mình.
Tới nơi, cô ngồi phịch xuống ghế, tình trạng cũng khả quan hơn chút xíu. Cô quay sang bàn tính với Jesscica những điểm chốt yếu cần nói, cả hội trường vẫn còn im phăng phắc, chỉ có tiếng cô giở giấy sột soạt.
Dung Nham khẽ nhắc Lương Phi Phàm, hội nghị vẫn đang tiếp tục.
Lương Phi Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Yên, anh cười lạnh một tiếng, mặt sầm lại rồi ngồi vào chỗ của Dung Nham.
Biết Lương Tổng có ý ngồi đây làm chủ tọa nên mọi người lần lượt đưa phương án thiết kế lên trình.
Trong phòng có tiếng xì xào to nhỏ, Diệu Lâm thầm than thân trách phận, còn Vi Bác mừng ra mặt vì ai chẳng biết chuyện tình cảm giữa ngài Lương Tổng của Lương Thị và Cố Phó tổng của Vi Bác.
Phương án thiết kế của Diệu Lâm rất hợp lý, còn Vi Bác thì rất có tính sáng tạo, chỉ tiếc, nếu xem xét kỹ hơn thì lại không hoàn hảo như Diệu Lâm.
Lương Phi Phàm xem qua hai bản thiết kế rồi hỏi Diệu Lâm mấy câu, Hoàng Dịch trả lời trôi chảy khiến Lương Tổng gật đầu ưng ý. Cả đội Diệu Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh quay sang Cố Yên: “Xin hỏi Cố Phó tổng, cô có thể giới thiệu kỹ hơn về các lĩnh vực kinh doanh của Vi Bác không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận