Từ một đêm đến sáng hôm sau, Tống Lệ chỉ ngủ được có ba tiếng, nàng chịu đựng cơn buồn ngủ, dụi mắt, vùng dậy ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Mẹ nuôi nằm giường bên cạnh vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm qua bà ngủ muộn, lúc này mới vừa chợp mắt được chút xíu, vừa nghe thấy tiếng mặc quần sột soạt, nửa mở mắt: “Lại đi hiệu sách hả?”
Tông Lệ “Vâng” một tiếng, nhìn bộ quần áo mình đã thay trong chậu gỗ trông phòng: “Con đi một lát sẽ trở về, quần áo để con giặt cho ạ.
Nước lạnh lắm, mẹ nuôi bị nứt tay, phải dưỡng cho thật tốt.”
Chu Vạn Xuân lại nhắm mắt lại, không nói chuyện.
Tống Lệ cũng không giận, bà cô này ấy à, miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ.
Nguyên chủ bị cảm lạnh, người yếu ớt.
Thuốc cô ấy uống có nhiều loại thuốc bổ, rất đắt tiền.
May mắn là Chu Vạn Xuân đã tự mình trả tiền chữa trị cho nguyên chủ, sau khi cơn sốt cao hạ xuống, “cô ấy” tỉnh lại và trở thành Tống Lệ xuyên vào cơ thể này.
Tất nhiên, Chu Vạn Xuân không hề thua thiệt.
Bà được hời một đứa con gái nuôi, sau này sẽ chăm sóc phụng dưỡng bà đến lúc lâm chung.
Khi Tống Lệ tỉnh dậy, nàng phát hiện ra đây là một triều đại hư cấu.
Để nhanh chóng hiểu được nhân văn và lịch sử của triều đại này, ngoài việc lấy thông tin khi trò chuyện với mọi người, nàng còn thường xuyên chạy đến hiệu sách.
Trên đường đến hiệu sách, nàng đi ngang qua một quán bánh bao hấp.
Hơi nước bốc lên nghi ngút phía trên nồi hấp.
Khi gặp khách hàng, những người bán hàng sẽ mở ngăn hấp ra, để lộ những chiếc bánh bao nhân thịt và màn thầu mềm, trắng ngần hấp bên trong.
Bắt gặp ánh mắt của Tống Lệ, người bán hàng nhiệt tình chào hỏi: "Bánh bao thịt giá siêu rẻ đây, chỉ có 2 đồng một cái, cô nương lấy 2 cái nhé?”
Tống Lệ lắc đầu, bước nhanh đến hiệu sách.
Nàng đã từng ăn bánh bao hấp của cửa hàng Lý gia một lần, ngăn hấp được được lót bằng lá thông.
Bánh bao hấp có lớp da ẩm, xốp và đầy đặn, vỏ mỏng nhân to, còn ngửi được mùi thơm của lá thông.
Đây là những chiếc bánh bao được làm thủ công.
Khác với thời hiện đại, các quán ăn sáng chỉ bán bánh bao hấp bán thành phẩm, màn thầu và bánh quẩy.
Hương vị tạm ổn, không khó ăn nhưng cũng không ngon cho lắm.
Không có mùi khói lửa thì cũng thôi đi, ngay cả bánh bao trong nồi hấp không được phủ lá thông mà thay vào đó là giấy dầu nhựa, cũng không có mùi thơm dầu mỡ từ lá thông hấp.
Buổi sáng nàng uống một cốc nước sôi để nguội để xoa dịu dạ dày.
Bây giờ ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, nàng không hề bất ngờ khi bụng lại bắt đầu biểu tình kêu ầm ĩ.
Vén rèm hiệu sách lên, Tống Lệ đặt 3 đồng tiền lên quầy rồi lao vào trong biển sách.
Nàng chăm chỉ xem qua một số ghi chú du lịch và lịch sử để tìm hiểu về địa lý nhân văn ở đây.
Một giờ sau, Tống Lệ từ hiệu sách đi ra.
Đi ngang qua một quán thịt heo ven đường, có mấy cái lòng heo treo lủng lẳng, nhìn đặc biệt dễ thấy.
Lúc đầu, Tống Lệ đã xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu một trận lớn trong triều đại lạc hậu này.
Tha hồ tưởng tượng nhân vật nữ chính ham học xuyên vào một cuốn tiểu thuyết điền văn làm ruộng, dựa vào lòng heo không ai cần mà làm giàu, gom tiền chuộc thân, kiếm được hũ vàng đầu tiên.
Sau khi tìm hiểu kỹ, nàng phát hiện gia vị dùng để nấu nội tạng heo thậm chí còn đắt hơn ruột heo rất nhiều.
Gia vị vừa đắt tiền vừa khan hiếm.
Một cân muối kém chất lượng mà đã có giá 47 đồng thì nói gì đến hạt tiêu - vua của các loại gia vị, có giá trị như vàng!
Loại bột mì rẻ tiền có thể thấy ở khắp mọi nơi trong thời hiện đại là loại bột mì trắng hạt mịn thời xưa.
Nó thậm chí còn không phổ biến ở Xuân Phong lâu.
Chỉ những hoa nương tử được yêu thích mới có thể ăn được chứ đừng nói đến việc dùng loại bột mì đắt tiền để rửa ruột heo rẻ tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...