Mỹ Thực Nhà Ăn Nhỏ Ở Quân Doanh


Gà kho, thịt heo kho khoai tây, cá kho đều rất đơn giản, chủ yếu là gia vị và độ lửa, hầm đến khi mềm nhừ ngon miệng là xong.

Giang Đình lấy gia vị mà hôm qua cô lên trấn mua được ra, chút gia vị này rất đắt đỏ, ví dụ như ớt bột và mè, nhưng vì để giành lấy cơ hội lần này, cô đành bấm bụng vậy.

Gia vị trong phòng bếp nhỏ chỉ có muối, nước tương, gừng, chẳng trách hương vị nấu ra lại thiếu trước hụt sau như vậy
Thịt heo thái sợi xào cũng đơn giản, xào trên lửa lớn, sau đó thêm nước xốt chua ngọt do Giang Đình pha sẵn, còn chưa ra khỏi nồi mà hương thơm của món này đã bay khắp nhà bếp.

Lửa to, hơi nước bốc lên, ống khói mang theo hương thơm quyến rũ bay ra khỏi nóc nhà, đám lính bếp làm việc ở bên ngoài đều không nhịn được mà hít hà: “Thơm quá đi!”
“Mẹ nó, đây là món gì thế?”
“Món vừa rồi chắc chắn là gà, tôi ngửi thấy mùi thịt gà.



“Mũi anh thính vậy sao? Mấy món này tôi chỉ ngửi thấy được hương thịt, thơm thật, thơm ơi là thơm.


“Phòng bếp nhỏ mời đầu bếp ở biên thành tới nấu tiệc sinh nhật à?”
“Hôm nay là sinh nhật của Bành Thiên hộ, chắc là bỏ cả vốn gốc rồi đó…”
Trời dần tối, trong phòng đốt đèn lên, các tướng sĩ đồng loạt kết thúc buổi thao luyện ngày hôm nay, họ tốp năm tốp ba đi xếp hàng múc cơm.

Người của đầu bếp doanh dùng xe đẩy nhanh chóng đẩy từng thùng, từng thùng đồ ăn đến các đại doanh.

Hai tiểu binh xuất hiện ở cửa phòng bếp nhỏ, hai người vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, không nhịn được mà khựng bước chân lại, sau đó mới đi vào trong.

“Đồ ăn cho tiệc của Bành Thiên hộ đã chuẩn bị xong chưa?”
Quản sự trong phòng bếp nhỏ là một người tầm tuổi trung niên, vội vàng cười chào đón: “Chuẩn bị xong rồi, Vương Nhung, Giang Đình, mang đồ ăn ra đi.


Giang Đình và Vương Nhung mỗi người xách ra hai hộp đồ ăn thật lớn, giao số hộp này ra cho hai tiểu binh trước, rồi nói họ sẽ quay lại xách mấy hộp khác.

Mỗi món đều được chia ra làm hai phần, bốn người xách đến mức muốn rụng cả tay, nhanh chóng đi về doanh trướng của Bành Thiên hộ.

Doanh trướng của võ tướng rộng rãi hơn các binh lính bình thường, canh gác cũng nghiêm ngặt hơn.


Một doanh trướng trong số đó đèn đuốc sáng trưng, bên trong cười nói ầm ĩ, một người cường tráng đang đứng trước cửa nhón chân ngóng trông.

Sau khi thấy đám người Giang Đình đến, Chu Đông nhếch miệng cười, gọi: “Tới, tới rồi, ở đây này!”
Anh ta nhìn về phía Giang Đình nói: “Tiểu Giang Đình, cậu không làm anh Đông của cậu thất vọng đó chứ?”
Anh ta đã cam đoan với cậu mình là đầu bếp mà anh ta tìm tuyệt đối không thua kém gì lão Đỗ kia, nhưng dù sao Giang Đình vẫn còn trẻ, cho nên anh ta vẫn hơi bồn chồn.

Giang Đình cười nhạt, giọng điệu bình tĩnh, nói: “Đương nhiên là không rồi.


Trong doanh trướng cao lớn, mấy võ tướng vóc dáng khôi ngô ngồi vây quanh một cái bàn lớn, trên mặt bàn đã bày một đống đậu phộng thịt khô để ăn vặt cùng mười vò rượu.

Các món ăn còn chưa lên, rượu đã được mở trước, không phải rượu ngon gì nhưng vị nồng, uống vào sảng khoái.

Bình thường trong quân doanh không cho phép uống rượu, chỉ có ngày lễ tết và tiệc tùng như vậy mới có cơ hội.


Người tới cơ bản đều là những người qua lại thân thiết với Bành Thiên hộ, phần lớn là Thiên hộ, có một vài Bách hộ, những người có chức quan cao hơn một chút như Chỉ huy thiêm sự, Chỉ huy đồng tri, thậm chí là Chỉ huy sứ đều không phải là cấp bậc mà một Thiên hộ bình thường không có quân công nổi trội gì như Bành Thiên hộ có thể mời được.

Lúc Giang Đình đi vào doanh trướng cùng Chu Đông thì đã ngửi thấy mùi rượu rất rõ ràng, người ở bên trong đang bàn về chuyện gì đó, thấy bọn họ tới thì đều ngậm miệng lại.

"Cậu ơi, đồ ăn được mang tới hết rồi.

" Chu Đông đặt một cái hộp đựng thức ăn lên bàn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận