Mỹ Thực Nhà Ăn Nhỏ Ở Quân Doanh


Hai con cá béo mập kia cứ làm món cá kho đi, nếu nướng cá thì hơi tốn thời gian.

Món chay thì có cà tím, đậu cô ve và mướp hương, ba món kia cứ xào đơn giản là được, mười lăm người mười món ăn, mỗi món nấu nhiều hơn một chút thì cũng đủ ăn.

Cô định nấu món ăn nhiều muối nhiều dầu ăn kèm với cơm nóng, dù sao người trong quân doanh mỗi ngày đều phải vận động cường độ cao, không để ý đến sự tinh tế, thứ họ chủ ý là món ăn ngon không, ăn có no bụng không thôi.

Sau khi xác nhận thực đơn xong, Giang Đình để Vương Nhung đi giết cá, còn cô giết gà rồi rửa sạch, ném một con gà vào trong nồi thêm lát gừng và rượu trắng vào bắt đầu nấu, một con chặt miếng vừa ăn rồi cho vào một nồi khác, đổ nước vào.

Hai cái bếp đã đỏ lửa, ngọn lửa hừng hực, nồi to rất nhanh đã sôi lên ùng ục.

Vương Nhung đi giết cá nhanh chóng quay về, dùng muối ăn, rượu trắng và gừng để ướp khử mùi.


Nhân lúc Vương Nhung gọt vỏ khoai tây, tước đậu cô ve, Giang Đình thái thịt heo thành hình cô cần, thái mảnh để làm thịt heo thái sợi xào, thái thịt lát để làm bún thịt và thịt hấp dưa chua, thái khối vuông để làm thịt kho tàu.

Đầu tiên cô lấy thịt gà đã chần ra, sau đó thả từng miếng thịt vào nước để luộc.

Vương Nhung cười nói: “Anh Giang, kỹ thuật dùng dao của anh tốt ghê đó, đã từng luyện rồi à?”
Giang Đình mỉm cười, tay vẫn không ngừng động tác, tiếng “Cạch cạch cạch” vang lên theo tiết tấu, nhanh và mạnh mẽ, mộc nhĩ, ớt cay, cà rốt dưới nhát dao của cô đều ngoan ngoãn im lặng hóa thành sợi mỏng.

Cậu ta liếc mắt nhìn, ngạc nhiên phát hiện ra mỗi một sợi đều có độ dày mỏng bằng nhau, không lệch một li.

“Đúng vậy, rảnh rỗi thì luyện.


Cô nhờ Vương Nhung đi rang gạo và nghiền gạo thành bột để làm bún thịt, còn mình lại bắt đầu làm món thịt hấp.

Vương Nhung không khỏi bội phục Giang Đình, cô còn trẻ nhưng nấu ăn lại ra hình ra dáng, vừa nhìn là biết người có bản lĩnh, đối mặt với nhiều đồ ăn như vậy mà không nóng nảy, từ tốn chuẩn bị mọi thứ.

Nếu như đổi thành người khác đứng bếp, có lẽ phòng bếp nhỏ đã bận rộn như đánh giặc, có khi còn mắng mấy người phụ việc như bọn họ chân tay vụng về.

Đến khi bún thịt và thịt hấp vào trong lồng hấp, thời gian đã đến giữa buổi chiều, một vài lính bếp đã bắt đầu đi vào trong chuẩn bị cơm tối, ở phòng bếp lớn bên ngoài cũng trở nên rộn ràng.


Giang Đình rửa sạch số nồi cô đã nấu, chỉ chừa lại một cái nồi để dùng mà thôi.

Tất cả đồ ăn hầu như đã được sơ chế xong xuôi, chỉ chờ đồ ăn trong lồng hấp ra khỏi nồi là có thể bắt đầu xào những món khác.

Củi nhóm bếp đều là gỗ được chặt từ cây trên núi Mạc Kim, cháy rất nhanh, lửa cũng to, thức ăn trong nồi mau chóng chín.

Giang Đình không quen biết người làm ở phòng bếp nhỏ, cũng không có ý định nịnh bợ, nghe thấy Vương Nhung chào hỏi với một vài người, cô lại im lặng cúi đầu làm việc.

Nếu có người chào hỏi cô thì cô mới mỉm cười đáp lại.

Mọi người nghe nói cô được Chu Đông mời đến, có người hâm mộ có người ghen ghét, song không ai dám đi lên gây chuyện làm chậm trễ tiệc sinh nhật của Thiên hộ đại nhân, họ chỉ dùng những ánh mắt chứa đầy ẩn ý để đánh giá cô.

Nhưng Giang Đình là người phương nào? Kiếp trước cô đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, vì thế cô vờ như không thấy, tập trung làm việc của mình.


Hành, tỏi băm, gừng băm, hạt mè, hoa tiêu và ớt bột, một bát dầu nóng, thêm muối ăn nước tương dầu vừng trộn lại, nước xốt công thức bí mật của Giang Đình đã hoàn thành, chờ rưới lên con gà luộc chặt khúc kia, món gà xé phay đã hoàn thành.

Vương Nhung cho hai con gà kia vào hộp đồ ăn, mùi hương mê người phả vào trước mặt, khiến cậu ta thèm đến nuốt nước miếng.

Thơm quá, cậu ta chưa bao giờ được ngửi món rau trộn nào thơm như vậy.

Cậu ta không nhịn được mà lén liếc nhìn Giang Đình nấu ăn, nhưng rồi sợ Giang Đình nghi ngờ cậu ta muốn học lỏm nghề cho nên lại không dám tới gần.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận