Mỹ Thực Nhà Ăn Nhỏ Ở Quân Doanh


Tần Quyết cười nói: “Ý kiến này hay, vừa lúc chỗ tôi có giấy, bút và mực bỏ không nhiều năm, không biết là còn viết được hay không đây.


Xưa kia gia cảnh nhà Tần Quyết không tệ, anh ta từng đọc sách vài năm, sau đó gia đình sa sút, gặp tai ương mới phải lưu lạc đến mức đường tòng quân.

Anh ta cẩn thận tìm bút lông, nghiên mực và giấy Tuyên Thành mang từ nhà đến, mọi người túm tụm lại với nhau rồi bắt đầu viết thực đơn.

Giang Đình nói: “Món đầu tiên viết mì trứng cà chua đi, đơn giản dễ nấu, rồi viết thêm cà chua xào trứng gà, thịt rang cháy cạnh, gà nấu khoai tây, thịt kho tàu, bánh khoai tây, đậu cô ve và cà tím nấu với mì, bánh hẹ…”
Cô nhớ lại rồi đọc ra những món sở trường của mình, Tần Quyết từ tốn ghi chép lại.

Tạ Ninh nhếch miệng cười, bội phục nói: “Giang Đình, anh biết nhiều món ghê đó, nhà anh có đầu bếp à?”
Giang Đình gật đầu: “Phải, tôi từng theo học một người họ hàng.



Có vài món ăn cô còn chưa đọc tên, dù sao thì điều kiện có hạn, tạm thời cứ làm vài món đơn giản trước đi.

Đầu bếp doanh tốt ở chỗ là rất tự do, chỉ cần không ai nhằm vào bạn, hoàn thành tốt nhiệm vụ hằng ngày là được, có rất nhiều việc được chia làm luân phiên, cho nên có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn các tướng sĩ khác.

Giang Đình nhìn thực đơn, hài lòng cầm lên hong khô nước mực: “Nào nào nào, gọi món đi.


Tạ Ninh giành nói trước: “Tôi muốn ăn thịt rang cháy cạnh!”
Tần Quyết cười nói: “Tôi không có ý kiến.


Hà Kính hừ một tiếng, liếc mắt lườm Tạ Ninh: “Nghe theo anh ta.


Giang Đình gật đầu: “Vừa hay anh Tạ Ninh còn dư một chút dưa muối, vừa khéo nấu món thịt rang cháy cạnh.


Tạ Ninh cười: “Anh cứ dùng thoải mái đi, ngày mai đến lượt tôi đi chăn dê, sẽ nhổ cho anh chút hành.


Giang Đình nghĩ đến hương vị củ cải hầm thịt dê và xiên thịt dê nướng bèn không nhịn được mà thèm thuồng, không biết đến bao giờ mới được ăn những nguyên liệu nấu ăn cao cấp này nữa.

Giang Đình hỏi: “Anh biết bắn cung không? Chỗ tôi có một cái này, nếu có thể săn được thỏ hoang trong lúc chăn dê thì tốt quá.


Tạ Ninh lắc đầu: “Tôi thì không, Tần Quyết biết đó! ”
Anh ta bỗng im lặng, nhớ lại Tần Quyết chỉ còn một con mắt có thể nhìn thấy đường.


Có điều Tần Quyết lại không bận tâm, cười nói: “Chỉ là không chính xác như trước kia thôi, nhưng có lẽ vẫn săn được thỏ hoang, lần sau khi tôi đi chăn dê sẽ thử xem sao.


Giang Đình đặt cung tiễn lên bàn để anh ta lấy.

Cô không biết đến bao giờ mới có thể kết thúc cuộc sống cho heo ăn nữa, có lẽ phải chờ đến khi một lính bếp mới đến mới được.

Trưa ngày hôm sau, Giang Đình cho heo ăn xong rồi về doanh trướng làm món thịt rang cháy cạnh.

Đầu tiên cô rửa sạch thịt ba chỉ sau đó cho vào nồi nước luộc lên, trong lúc nấu thịt cô xắt dưa muối, ngay khi cô đi ra ngoài doanh trướng định xem thịt đã nấu chín chưa thì Tạ Ninh xách hành về.

Trên thảo nguyên có rất nhiều rau dại, lính bếp phụ trách chăn dê còn phải đào rau dại cắt cỏ cho heo, đây cũng chẳng phải việc nhẹ nhàng gì.

Tạ Ninh dị ứng với tia tử ngoại, cho dù là mùa hè oi bức anh ta cũng không vén tay áo lên, trên đầu đội mũ có màn che, bịt kín cả người lại.

“Thật tốt quá, tôi đang chờ anh đó.


” Giang Đình nhận lấy hành đã rửa sạch sẽ cắt thành đoạn, vớt thịt ra sau đó thái thành từng miếng mỏng.

“Chà, còn chưa xào đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

” Tạ Ninh cởi từng lớp quần áo trên người xuống, anh ta đã nóng tới mức sắp bốc khói rồi.

“Tạm thời cứ nghỉ ngơi một lúc đi, sắp xong rồi đây.


Giang Đình rửa sạch nồi, thả thịt mỡ vào nồi đã nóng lên để thắng ra lớp mỡ, rồi cho dưa muối vào xào thơm lừng, cuối cùng cho thịt ba chỉ và hành xắt đoạn vào và nêm thêm các loại gia vị.

Thêm dầu vào lửa, mùi thịt ba chỉ nồng nàn cộng thêm mùi của dưa muối gần như bay lan khắp doanh trướng xung quanh, quyến rũ người khác phải giơ ngón cái.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui