Mỹ Thực Nhà Ăn Nhỏ Ở Quân Doanh


Có lính bếp bưng cơm đi ngang qua nuốt nước miếng, vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Tần Quyết và Hà Kính nhanh chóng bê bốn bát cơm về, món thịt rang cháy cạnh của Giang Đình cũng chính thức ra khỏi nồi.

Tạ Ninh hoan hô một tiếng, lúc đang ngồi xuống chuẩn bị ăn thì một người đàn ông cường tráng xuất hiện trước cửa doanh trước, cười nói sang sảng: “Chà, nhóm lửa à, thơm quá đi! Ăn món gì ngon thế?”
Giang Đình quay đầu lại nhìn thấy người đến chính là Chu Đông: “Anh Đông?”
Chu Đông không đi vào, mà chỉ đứng bên ngoài vẫy tay: “Giang Đình, cậu ra đây đi, tôi có chuyện cần nói với cậu.


Ba người Tạ Ninh đều nhìn về phía cô, Giang Đình nói: “Mọi người ăn trước đi, tôi ra ngoài xem sao.


Chu Đông dẫn cô đi vài bước đến một góc yên tĩnh, nói: “Chiều nay cậu đến làm con gà kia giúp tôi đúng không?”
Giang Đình nói: “Đúng.



Chu Đông nói: “Hôm nay là sinh nhật của cậu tôi, tôi vốn định nhờ cậu chuẩn bị vài món ăn để tôi mang đến thăm ông ấy, mấy sinh nhật lần trước đều nhờ chú Đỗ ở phòng bếp nhỏ làm giúp mấy món nhắm rượu.

Nhưng lần này trùng hợp con trai của chú Đỗ ở biên thành gặp chuyện không may, ông ấy phải vội trở về, cậu xem đêm nay có thể…”
Ý của anh ta là nhờ cô giúp làm tiệc sinh nhật.

Những võ tướng có địa vị như Thiên hộ, ngày sinh nhật thường phải mời một đám người đến ăn mừng.

Giang Đình cũng không ngẫm nghĩ quá lâu, quyết đoán nói: “Chỉ cần đủ nguyên liệu nấu ăn thì tôi cân tất.


Chu Đông cười nói: “Tôi biết cậu rất nghĩa khí mà, cũng rất tin tưởng tay nghề nấu nướng của cậu.

Đêm nay sẽ mời khoảng mười lăm người, trả cậu ba trăm văn, thấy được không?”
Ba trăm văn, chính là nửa tháng quân lương của cô lận đó, Giang Đình cười nói: “Được, tôi đồng ý!”
Sau đó, Chu Đông lại bí hiểm nói: “Tôi nói cho cậu nghe, nếu lần này món cật nấu lọt vào mắt xanh của các tướng lĩnh, không cần cậu phải làm mấy việc linh tinh nữa, điều thẳng cậu đến phòng bếp nhỏ nấu nướng luôn đấy.


Giang Đình sửng sốt, nói: “Thật sao?”
“Thật chứ! Quân lương của đầu bếp ở phòng bếp nhỏ hai lượng bạc một tháng đó! Cậu xem, có phải là có chuyện gì tốt tôi cũng nghĩ đến cậu không.


Hai lượng bạc chỉ là bề ngoài, còn trong đó có thể kiếm chác được bao nhiêu thì khó mà nói trước.

Giang Đình thật lòng cảm ơn: “Cảm ơn anh Đông nhiều lắm, tiệc sinh nhật của cậu anh, tôi nhất định sẽ làm cẩn thận.


Chu Đông vỗ bả vai cô: “Làm cẩn thận vào, mau về ăn cơm đi.



Anh ta đã bắt đầu trông ngóng đêm nay Giang Đình sẽ nấu món gì rồi.

Lúc Giang Đình quay lại doanh trướng thì phát hiện đám Tạ Ninh còn chưa động đũa, tất cả đều chờ cô về.

Giang Đình xoa mắt, để đôi mắt vừa từ ngoài sáng vào trong tối kịp thích ứng: “Sao mọi người không ăn trước đi?”
“Chờ anh đó.


“Chờ tôi làm gì, mấy người không đói bụng à, ăn sớm còn nghỉ ngơi.

” Giang Đình mỉm cười, ngồi xuống cầm đũa lên.

“Thịt này là do anh mua về, đồ ăn cũng là anh làm.

Anh làm việc vất vả vậy thì phải là người đầu tiên ăn chứ.


Tạ Ninh gắp một miếng thịt ba chỉ có cả nạc lẫn mỡ lên cho vào bát của cô.


Lần này cô mua hơn hai cân thịt, thịt mỡ giữ lại để thắng mỡ heo, còn thịt ba chỉ dùng làm thịt rang cháy cạnh, đựng đầy trong hai bát to.

Đối với người trẻ tuổi phải làm việc quần quật mỗi ngày mà trong bụng lại chẳng có chút nước luộc mà nói, được ăn hết hai cân thịt trong một bữa ăn chính là một bữa ăn ngon lành.

Thấy ba người đều nhìn mình, Giang Đình không nhịn được cười rộ lên: “Ôi thật là, tôi cũng không biết nói gì cho phải, thôi được rồi, tôi ăn trước nhé.


Cô cho thịt ba chỉ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, cười híp cả mắt: “Ăn ngon lắm, mọi người mau nếm thử đi.


Ba người Tạ Ninh đã sớm đói đến bụng réo ầm lên, không ai khách sáo cả, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Thịt ba chỉ nấu chín đã hết mùi tanh, còn mang theo mùi thịt đặc trưng của thịt và lớp mỡ bóng loáng, dưa muối được xào trên lửa lớn đã thấm đẫm mỡ heo tỏa ra mùi thơm nức mũi, vài cọng hành điểm xuyết màu xanh lục nhè nhẹ, tỏa ra hương hành như có như không.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận