Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


Một chân hung hăng đạp xuống, hư không cũng muốn lay động theo, hoàn toàn làm vỡ mũi tên kia.
Thế nhưng mũi tên lại vẫn vững vàng như Thái Sơn tiến đến, mang theo sức mạnh đáng sợ mà tới!
Mũi tên này, mũi tên này...!Nhất định là cường giả Đại Năng bắn ra!
Trong lòng Sở Trường Sinh lập tức đưa ra quyết định, thân người chợt lóe lên, trong nháy mắt đã cắt ngang một khoảng cách.
Ọc ọc!
Máu tươi lập tức trào ra!
Ánh mắt Sở Trường Sinh co rụt lại, cả người đều cảm thấy khó mà tưởng tượng ra nổi, nhìn bờ vai bị huyết tiễn xuyên thủng ra một lỗ máu, còn có máu tươi cuồn cuộn chảy xuống.
Sao lại trốn không thoát? Rõ ràng đã né tránh…
Trong lòng Sở Trường Sinh cảm nhận được một trận ớn lạnh, ánh mắt như điện bắn ra, nhìn về phía người bắn mũi tên.
Đó là một người mang mũ rộng vành, toàn thân bị bao phủ bên trong áo bào màu đen.
Trong tay chính là một thanh trường cung lộng lẫy dường như muốn mê hoặc mắt người…
Lão Lăng cũng thấy được người kia, lập tức thở ra một hơi.
-Diêu Quang Thánh Địa, Diệt Nhật cung Trần Thương!
Diêu Quang Thánh Địa cũng là một trong bảy cái Thánh Địa ở Tiềm Long Vương Đình, mà vị trước mắt này, người vừa ra tay đó chính là Diêu Quang - một vị Đại Năng trong Thánh Địa, lần này tới san bằng Thao Thiết Cốc thì đó chính là cường giả Đại Năng thứ hai!
Diêu Quang Thánh Địa có ba thanh cung, theo thứ tự là Diệt Nhật, Lạc Nhật, Xạ Nhật…
Chưởng Khống Giả đều là những Đại Năng, đồng thời họ cũng là ba huynh đệ, thực lực của mỗi người đều vô cùng cường đại.
Trong đó, Chưởng Khống Giả Xạ Nhật cung còn là một thần xạ thủ lừng lẫy ở Tiềm Long Đại Lục, theo truyền thuyết hắn ta có thể bắn rơi được cả sao trời!

Đương nhiên, chuyện này rất có thể đã bị nói quá lên, nhưng điều này cũng có nghĩa là thực lực của ba huynh đệ họ mạnh tới mức nào.
Diêu Quang Thánh Đại giữ im lặng rồi còn phái theo cường giả như vậy tới đây, xem ra họ cũng buộc phải có được truyền thừa của Thao Thiết Cốc.
Khi cái mũ rộng vành được xốc lên, lộ ra khuôn mặt dịu dàng của vị đại năng Diêu Quang Trần Thương, khuôn mặt của hắn ta rất ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác như gió xuân.
Hắn ta gật nhẹ đầu với Sở Trường Sinh, rồi cũng gật nhẹ đầu với lão Lăng.
Ngay sau đó, lại bắt đầu lắp tên lên cung lần nữa.
Vút một tiếng!
Trong nháy mắt ánh sáng rực rỡ như muốn xé rách trời đất.
Bịch một tiếng!
Bả vai Sở Trường Sinh lại nổ tung lần nữa! Máu tươi trào ra!
Trong miệng Sở Trường Sinh cũng chảy ra máu tươi, lui về sau mấy bước, sắc mặt cũng thay đổi thành cực kỳ nghiêm trọng!
Hai người cường giả đại năng vây giết hắn ta, nhìn lại...!Có lẽ lần này hắn ta thật sự dữ nhiều lành ít rồi!
Mà bên dưới.
Tiểu Bì cõng theo Tiểu Bạch chạy trốn khắp nơi, liên tục né tránh những đợt tấn công của các cường giả.
Vào thời khắc này, Tiểu Bạch dường như vẫn còn mê man khi nuốt chửng vũ khí Thí Thần, bên trong đôi mắt màu xám trắng không ngừng lấp lóe, tựa như đang tiến hóa và thăng cấp!
Vù…
Bất chợt.
Thân hình vẫn luôn chạy trốn của Tiểu Bì chợt dừng lại, từ từ quay người.
Tất cả những người truy đuổi cũng đều ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn Tiểu Bì và con rối đang dừng lại đằng kia.
Ngay sau đó, Tiểu Bì xoay người lại.
Tiểu Bạch đứng trên lưng nó, lỗ đen ở bụng không ngừng xoay tròn, một cây côn sắt dường như in dấu đỏ đang từ đó nổi lên.
Xì xì xì!
Bàn tay như quạt hương bồ của Tiểu Bạch nắm chặt côn Chiến Thần, côn Chiến Thần sau khi tiến hóa, Thần Văn trên đó càng trở nên phức tạp hơn!
Ngay lúc côn Chiến Thần bị Tiểu Bạch móc ra hết.
Ánh sáng rực rỡ bên trong đôi mắt cũng dần ổn định lại.
Đứng ở trên phần lưng của Tiểu Bì, đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch lạnh lẽo mà lạnh lùng.
-Cảm ứng được vũ khí Thí Thần...!Giết!
Vù…
Sau đó, bên trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả cường giả, Tiểu Bạch cưỡi theo Tiểu Bì, giết ngược trở lại, côn Chiến Thần quét ngang mà ra, một đầu gậy nhanh chóng đón gió căng phồng lên!

Mặt mũi Minh Vương tràn ngập sự đau lòng, hắn cắn môi, len lén bước tới trước bếp lò của Bộ Phương, hai mắt đẫm nước mắt.
Sao có thể xử lý que cay như vậy chứ?

Loại mỹ vị này cần phải tỉ mỉ nếm thử, cách xử lý dã man như này thât sự là không tôn trọng mỹ vị mà!
Hình như Bộ Phương bị Minh Vương lẻn tới trước bếp lò mà dọa cho nhảy dựng lên một cái, tình huống thế nào đây? Đây không phải là Tiểu Cáp đã lâu không gặp đó sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ?
Bộ Phương dừng lại động tác trên tay, liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Ha.
Hai mắt đầm đìa nước mắt của Nhĩ Ha đối diện với Bộ Phương.
Vài giây sau, Nhĩ Ha lại bắt đầu dụi và dụi, sau đó dời ánh mắt sáng chỗ khác, mở mắt ra.
Lão Bộ này không biết xấu hổ… Minh Vương Nhĩ Ha nghiêm túc nói.
-Ngươi đối xử với que cay như vậy là không đúng!
Bộ Phương nghiêng đầu liếc xéo hắn một cái, nhướng lông mày lên.

Bộ Phương hỏi:
-Vậy ngươi nói xem, thế nào mới đúng hả?
Đôi mắt của Nhĩ Ha lập tức phát sáng, nói.
-Ngươi cho ta một cây que cay đi, ta biểu diễn một lần cho ngươi xem.
Khóe miệng Bộ Phương giật một cái, ngay sau đó, từ trong túi không gian của hệ thống lấy ra một cấy que cay, Nhĩ Ha chờ không kịp mà đưa tay qua nhưng lại phát hiện, Thái Đao lóe lên.
Cây que cay kia đã bị cắt thành miếng vụn.
Long Cốt Thái Đao phất một cái, những miếng que cay lập tức rơi vào trong nồi Huyền Vũ, bị dòng nước sôi trào nuốt chửng hết.

Mặt Bộ Phương không biểu tình gì nói.
-Muốn que cay à? Đợi ta tỷ thí xong trận trù đấu này rồi nói sau...!Bây giờ mời ngươi rời khỏi bếp lò, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Minh Vương nhìn nồi Huyền Vũ đang không ngừng sôi trào hơi nóng, tản mát ra mùi vị que cay cực kỳ mê người, tròng mắt hơi híp lại, tâm trạng lập tức muốn động.
Sau đó hắn sải bước chân đi ra.
Giống như Súc Địa Thành Thốn một cũ là đã xuất hiện ở bên trong hàng ghế giám khảo.
Toàn thân Yến Vũ lạnh lẽo, ngay sau đó, hắn ta phát hiện có một cánh tay rủ xuống bên vai của hắn ta.


Đôi mắt thâm quầng của Minh Vương Nhĩ Ha lại lộ ra, sâu kín mà nói.
-Nghe nói ngươi muốn đuổi ta đi hả?
Thân thể Yến Vũ cứng đờ, sau đó là giận dữ, xoay người, ánh mắt như điện nhìn thẳng vào Minh Vương.

Minh Vương thản nhiên nói.
-Đuổi ta đi...!Ngươi thì tính là cái gì chứ?
Hắn giơ tay lên, bấm một cái ngay tại mi tâm của Yến Vũ, ngay lập tức…
Bịch một tiếng, Yến Vũ cảm thấy một luồng lực lượng không thể chống cự bộc phát đi ra, cả người hắn ta bị xung kích bay ra, mạnh mẽ đập vào vách tường trên quảng trường Thao Lâu.
Đá vụn cuồn cuộn tuôn xuống.
Trong giây phút ấy, một vài người xem còn chưa rời khỏi quảng trường Thao Lâu đều trợn mắt há hốc mồm.Sau khi Minh Vương phủi tay một cái đường hoàng ngồi xuống.
-Ban giám khảo thay người, chúng ta tiếp tục...
Thuận tiện còn quay đầu nhìn Mộc Chanh cực xinh đẹp kế bên, hỏi:
-Đồ ăn Tiểu Bộ làm có lẽ ban giám khảo có thể ăn nhỉ?
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui