Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


Tên tiểu tử này muốn làm giám khảo hả?
Tất cả mọi người đều bất ngờ đến ngây người, căn bản không hiểu rõ vì sao tên này lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, một ngón tay chỉ thẳng về phía Yến Vũ đánh hắn ta bay ra sau, có ý định thay thế Yến Vũ làm giám khảo.

Thay mới nhanh nhất.
Tên gia hỏa này đến cùng là muốn làm cái gì? Vừa nhìn thấy bộ dáng của người này, ngay lập tức hắn căn bản không hiểu được như thế nào là bình phẩm một món ăn có ngon hay không?
So với đầu bếp đặc biệt Yến Vũ, người này làm giám khảo...!Quả thực chính là điều sỉ nhục với giám khảo!
Oanh!
Yến Vũ từ bên trong phế tích lao ra, cả người sắc mặt đều trở nên dữ tợn, hai con mắt đỏ bừng, trên trán của hắn ta sưng đỏ, thở hổn hển, tuy nhiên lại không dám làm gì.
Có thể dùng một ngón tay mà khiến hắn ta không phản kháng được mà bay xa, đủ để chứng minh thực lực hơn người nam nhân anh tuấn đang đứng trước mặt này.
Có lẽ chỉ có cấp bậc tồn tại Đại Trưởng lão kia, mới có thể đủ để đối phó với hắn ta.
Thế nhưng để hắn ta phải ngoan ngoãn nhường lại vị trí làm giám khảo, cái này hắn ta chắc chắn là không có cam lòng, hắn ta là ai, hắn ta là Yến Vũ, đầu bếp Cực Phẩm.
Toàn bộ bên trong Thao Thiết Cốc, một trong số ít người có thể nấu ăn tinh tế nhất.

Hắn ta làm sao có thể tiếp nhận sự sỉ nhục như thế này cơ chứ?
Tất nhiên là Yến Vũ không chấp nhận, nhưng mà khi nhìn thấy Minh Vương đã nằm nghiêng trên vị trí mà đáng ra phải thuộc về hắn ta, hắn tuy nhận mà cũng chẳng dám nói gì, hắn không dám gọi người tới để giúp đuổi tên gia hỏa này đi nữa.
Hắn ta thật sự là kinh hãi.
Cho nên ánh mắt của hắn ta mới nhìn xung quanh, dừng ở trên người của Văn Nhân Thượng.
Văn Nhân Thượng ban đầu không phải là giám khảo, là do hắn ta chiếm cứ vị trí của Đại Trưởng lão mà thôi, bây giờ lại thêm một người bá đạo như vậy, đây cũng là thời điểm mà Văn Nhân Thượng nên cút!
Cho nên, Yến Vũ hướng về phía của Văn Nhân Thượng mà sải bước đi đến.
- Văn Nhân Thượng, nhường lại vị trí giám khảo của ngươi đi! Vẫn là để ta làm giám khảo thi hơn!
Cái giọng điệu ra lệnh như thế này, cộng thêm giọng điệu vênh váo đắc ý nữa, làm cho Văn Nhân Thượng nhất thời hơi híp mắt lại, hắn ta cầm cái ống trúc lên, từ đó đổ ra một chút dịch rượu, chậm rãi uống.
Mắt liếc nhìn Yến Vũ đang sải bước một chút, cả người lười biếng vô cùng, từ lỗ mũi thở mạnh ra một hơi, chính là không thèm để ý đến Yến Vũ.
- Ngươi!
Yến Vũ lập tức giận dữ!
Hắn ta vốn nghĩ dựa vào thân phận của hắn ta, Văn Nhân Thượng đáng ra phải ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng là...!Văn Nhân Thượng này còn dám tỏ thái độ, thật sự đã làm cho lửa giận trong người hắn ta bùng lên!
- Văn Nhân Thượng, đừng có tự đốt lửa thiêu mình, đắc tội với ta...!Không có kết cục tốt đẹp đâu.
Yến Vũ lạnh lùng nói.
Cẩn thận từng li từng tí mới uống xong một ngụm rượu, Văn Nhân Thượng liền đặt ống rượu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh thường.
- Cút đi, đừng tưởng rằng đứng thứ nhất trên Trù Bảng là cỡ nào tài giải, lão tử không thèm nể mặt mũi, vị trí của chính mình bị người khác chiếm, lại muốn đến cướp của ta...!Người có bệnh à.
Văn Nhân Thượng trợn trắng mắt nói.
Sắc mặt của Yến Vũ ngay lập tức tối xuống mấy phần, hắn ta lườm Văn Nhân Thượng một cái thật sâu.
Cuối cùng không nói thêm gì nữa, xoay người rơi đi, làm người đứng thứ nhất trên Trù Bảng, hắn ta cũng có chỗ thuộc về hắn ta.
Hắn ta rời đi không tiếng động như thế này, so với kêu gào, mắng mỏ ác liệt rời đi càng làm cho lòng người rét lạnh.
Văn Nhân Thượng nhìn thấy bóng dáng của Yến Vũ đang rời đi, ánh mắt mang vài ý sâu xa.
Công việc nấu nướng của Bộ Phương đã sắp tiến vào giai đoạn kết thúc.

Rầm rầm!
Canh Lạt Điều đậm đà đang sôi trào mãnh liệt bên trong nồi Huyền Vũ, từ nước canh trong veo kia, Bộ Phương múc ra một đoàn Lưu Ly nhìn giống như là ngọc măng xanh mướt.
Miếng măng ngọc mềm mại ướt át, trên đó tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như được ngâm trong nước canh kia, càng trở nên xinh đẹp hơn bình thường.
Từ đó, thậm chí có thể cảm nhận được hết sức sống mãnh liệt này đến sức sống khác.
Sức sống tác động vào thật sâu, khiến cho mùi vị của măng ngọc bốc lên lan tỏa mùi hương tới cực hạn, hơn nữa còn kèm theo mùi hương nồng đậm thuộc về Lạt Điều.
Bộ Phương hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm túc và trang trọng.
Một lần nữa hắn lại lấu ra vài gốc Lạt Điều từ trong túi Hệ Thống Không Gian, đồng thời cầm đi chặt thành từ mảnh nhỏ, băm mấy miếng nhỏ nửa ngày, Long Cốt Thái Đao ở trong tay được Bộ Phương xoay tròn lên.
Bỗng nhiên xẹt qua, măng ngọc này bị cắt mở ra, lấy những mảnh nhỏ của Lạt Điều nhét vào bên trong, lại khép hai mép măng ngọc vừa bị mở ra vào, cũng phát hiện măng ngọc hoàn mỹ không một tì vết, không có một chút vết nứt nào.
Bởi vì đao của hắn thật sự là quá nhanh, khiến cho cục măng ngọc kia không bị hoàn toàn mở ra như bình thường.
Đây chính là kỹ thuật dùng đao bằng Lưu Tinh Đao mà Bộ Phương thành công biểu diễn.
Bộ Phương lấy ra một khối thịt Linh Thú, cắt thịt Linh Thú thành từng khối, đồng thời những nguyên liệu nấu ăn phụ đã chuẩn bị trước cũng thái xong, công tác chuẩn bị đã hoàn thanh.
Bộ Phương lấy ra nửa muỗng tương ớt chỉ thiên ở trong bình thủy tinh, không nhiều lắm, chỉ lấy nửa muỗng.
Lúc sau nồi Huyền Vũ nóng lên, Thiên Địa Huyền Hỏa chui vào trong nồi Huyền Vũ, đổ dầu vào, nhiệt trong nháy mắt tăng lên đổ nguyên liệu nấu ăn vào nồi.
Chớp mắt một cái, có một tiếng "xuy xuy" tự dưng vang lên, vang vọng không dứt, Yên Khí nồng đậm hòa cùng mùi thơm nồng nàn mà bay lên.
Rầm rầm rầm!

Trong quá trình xào, có lửa bùng lên ở trong chảo!
Vẻ mặt Bộ Phương thờ ơ, động tác ở trong tay hắn cũng vô cùng thành thạo, không ngừng khuấy nồi, khiến cho những nguyên liệu nấu ăn ở bên trong cũng bị xáo trộn hết lên.
Sau khi thả vào trong nồi một muỗng tương ớt chỉ thiên, ánh lửa lúc này càng thêm hung mãnh, giống như là đầu của một con sư tử cuồng bạo, há to miệng, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc!
Mà tất cả những điều này, cũng chưa kết thúc.
Lấy muỗng vớt măng ngọc trong suốt từ trong nồi ra, Thái Đao cắt ngang qua, lập tức khiến khối măng ngọc kia cắt thành từng khối nhỏ.
Hắn cũng không chuẩn bị làm một món ăn tinh xảo như Vương Thông, món hắn làm dự định dùng để xung kích, thế chỗ món ăn bên trên của Vương Thông.
Muốn xung kích rơi thế, nhất định phải dùng gậy ông đập lưng ông.
Thế nhưng vì vết thương của Vương Thông, mà Bộ Phương còn muốn dùng măng ngọc sinh sôi vô tận đến tách ra.
Măng mùa xuân vốn còn có một ý nghĩa như thế, cho nên làm Bộ Phương càng tập trung tỉ mỉ nấu nướng, ngược lại cũng chưa chắc đây không phải là một cơ hội.
Từng mảnh măng ngọc rơi vào ánh lửa ngút trời ở trong nồi, bị ngọn lửa cắn nuốt, lúc sau bị bao phủ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận