Mỹ Nhân Phu Quân

Tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên.

Mái tóc màu hồng bồng bềnh như ngọn lửa yêu dị, ánh mắt màu đỏ như thiêu đốt, ánh mắt màu tím lại thần bí sâu thẳm.

Kia không
phải là người, hắn tựa như là một yêu quái mang theo hơi thở tà ác, tuy
rằng hắn có khuôn mặt tinh xảo và hình dáng của một con người.

Bốn phía đều vọng ra tiếng kêu sợ hãi, bạch y nhân lúc nãy vừa lên tiếng nhìn Hoàng thượng và Hoàng hậu hỏi —–

“Không biết Hoàng hậu nương nương có vừa lòng với lễ vật này không?”

Hoàng hậu
đang cùng Kiền hoàng ngồi trên đài cao, ánh mắt xinh đẹp không còn kinh
ngạc nữa mà tràn ngập hưng phấn và kích động khi như khi nhìn thấy kì
trân dị bảo trên thế gian.

Mái tóc hồng như ngọn lửa nơi địa ngục phấp phới trên khuôn mặt tinh xảo, không từ
ngữ nào được thốt ra thành tiếng, thần bí nói không nên lời, nhưng cũng
thật hài hòa hấp dẫn mọi người.

Thật là kỳ trân dị bảo hiếm có trên thế gian này.

“Thật khá”

Hoàng hậu
thật bị lôi cuốn, tự đáy lòng vô cùng tán thưởng, đây là lễ vật của biểu đệ nàng, biểu đệ ấy chưa bao giờ làm nàng thất vọng.


Nàng đứng bên cạnh Kiền hoàng phía trên xa xa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo kia.

Nàng không biết trong lòng vị Đế vương bên cạnh mình đang cuồng nộ.

Tốt, khen cho Long Diệc Hân!

Lần này ngươi hí lộng trẫm bằng một nam nhân!

“Tiều Thiên, ta đã xuất hiện, bây giờ chúng ta có thể đi được rồi phải không?”

Tiếng nói thanh thúy như tiếng ngọc va chạm mang theo biểu hiện không vui.

Mục Cảnh
Thiên không để ý tới nam tử bên cạnh mình, hắn nhìn ra Hoàng hậu thật
yêu thích lễ vật này, cho nên, rốt cục thì bây giờ hắn có thể thoát khỏi được tên này rồi.

‘Đúng, ta
cần phải đi, nhưng mà, Vũ ngươi đừng quên ngươi là lễ vật của Hoàng hậu
nương nương, ta đã tặng lễ vật thì không thể thu hồi lại được”

Nói xong, hướng về phía hai người trên đài, ôm quyền nói “Hoàng thượng, Hoàng hậu, thảo dân xin cáo từ”

Nhưng mà hắn còn chưa hành động gì đã bị Vũ bên cạnh ôm lấy cổ, khuôn mặt tinh xảo
kia không biết có phải là đang tươi cười hay không nữa.

“Ta đã sớm
biết ngươi định thực hiện chủ ý gì, Tiểu Thiên như thế này không đúng a, ngươi như thế nào lại đề ta ở lại chổ này, như thế chúng ta làm sao có
thể làm bạn cả đời bên nhau được?”

Tiểu Thiên, chính là Mục Cảnh Thiên, hắn cởi bỏ cánh tay đang ôm lấy cổ mình, ai muốn làm bạn với tên này cả đời chứ?

“Vũ, không phải ngươi đã đồng ý làm lễ vật cho Hoàng hậu, sao bây giờ lại đổi ý?”

Vũ cười như là đang vui mừng.

“Không không không, Tiểu Thiên, ngươi hiểu lầm, ta nói giúp ngươi thực hiện nhưng
điều kiện tiên quyết là ngươi phải ở bên cạnh ta, nhưng mà trơ mắt cũng
không thấy được thành ý của ngươi, ngươi làm sao có thể trách ta hay
đổi?”

Hắn đã theo Mục Cảnh Thiên đến Hoàng cung, như vật thật đã là nể mặt lắm rồi.

Mục Cảnh Thiên cũng cười ra tiếng, xem ra tên Vũ này quả thật cũng khó đối phó.

Nhưng hắn đã sớm trù bị, ngay lúc ấy đưa tay hạ thủ, khuôn mặt tinh xảo củaVũ vẫn
thản nhiên tươi cười nhưng người thì đã ngã xuống trên mặt đất.

Mục Cảnh

Thiên nhấc chân đá hắn một cái, trong lòng hừ lạnh, đây chính là mê dược đặc chế của sư muội hắn “Thần tiên thật”, ngụ ý là cho dù có là Đại la
kim tiên mà đụng tới loại mê dược này cũng sẽ ngã xuống đất không dậy
nổi, huống chi tên Vũ này vẫn chỉ là một phàm nhân.

“Vũ, ngươi nên ngoan ngoãn làm lễ vật cho Hoàng hậu nương nương đi, bản đường chủ sẽ không bao giờ phụng bồi ngươi”.

Nói xong thì như đại bàng giương cánh lập tức bay đi.

Lại vào lúc này, một tiếng vang thật to vọng ra từ bốn phía, Ngự lâm quân từ bốn phương tám hướng ào ào trào ra.

Mục Cảnh
Thiên nhìn thấy cảnh này cũng chẳng thèm để ý, trong mắt hắn chả là gì
hết, Hoàng đế thật là nhàm chán, chỉ muốn phô bày những động tác võ
thuật đẹp mắt thôi sao?

Thua thì là thua, nam nhân đại trượng phu đã thua thì sẽ không đứng dậy nổi sao?

Những người này căn bản là không có ai cản được hắn!

Hắn tùy ý
vung vẩy bột phấn trong tay, các ám vệ trong bóng tối hay các cung thủ
dày đặc chung quanh đểu không thể làm khó được hắn. Vì trong lòng hắn
nôn nóng thoát khỏi tên Vũ kia, nên hắn đã sớm chuẩn bị mê dược, độc
dược do sư muội của hắn bào chế, cho dù một tên binh lính tiểu tốt cũng
không thể tránh khỏi, hắn đã sớm nói qua, hắn chưa bao giờ là chính nhân quân tử cả!

Cảm thụ được hướng thổi của gió, hắn lại lấy ra một bao bột phấn, mặt cười cười, bao nhiêu đây đủ để cho bọn họ biết được lợi hại, nếu không phải bây giờ
không có thời gian, hắn nhất định sẽ hoạt động gân cốt một chút thật hảo hảo.

Tiếp theo sau đó, thân ảnh phiêu dật màu trắng biến mất trước mặt mọi người.

Đa số Ngự lâm quân và ám vệ bất tỉnh nhân sự, những người còn lại ánh mắt đều dại ra.

Kiền Hoàng nhìn thấy màn này, mắt hắn bắn ra những tia sáng lạnh bức người.


Khen cho
Long Diệc Hân! Hoàng cung của trẫm ngươi có thể tự do ra vào, hãy đợi
xem màn kế tiếp, trẫm coi ngươi có bao nhiêu tài cán đây!

“Hoàng Thượng”

Hoàng hậu liền nắm tay Kiền Hoàng đang nắm chặt thành quyền.

Đế vương của nàng thật sự rất tức giận nha.

Kiền Hoàng
nhắm mắt lại hít thật sâu, sau đó lại mở mắt ra, ánh mắt trở nên bình
tĩnh hơn một chút, hắn lại nhìn Hoàng hậu, mĩm cười.

“Doanh nhi, ta đem tên yêu nhân trên mặt đất quẳng ra ngoài, nàng không có ý kiến gì chứ?”

Giọng nói thì thầm tựa như nỉ non, làm cho Hoàng hậu kìm lòng không đặng phải gật đầu.

Có được kết quả mong muốn, Kiền Hoàng vung tay lên liền có người đến đem Vũ đang nằm trên mặt đất ra ngoài.

Trên môi Kiền Hoàng hiện lên nụ cười thỏa mãn.

*****

Cùng lúc đó ở Ẩn Thành, trên Phi Long Sơn, tiếng chiêng trống cũng vang tận trời, khắp nơi vui mừng.

Hôm nay cũng là ngày thành hôn của Mạc Lục cùng Hác Xích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận