Mỹ Nhân Phu Quân

Ngày mùng chín tháng chín là ngày tết cửu trùng cũng là ngày sinh nhật của Đại Kiền Hoàng hậu, cả nước đều tổ chức ăn mừng.

Thế nhân đều biết khi còn trẻ Kiền Hoàng cực kỳ yêu thích ca múa, tài nghệ của hắn
cũng thật cao siêu, trong ngày sinh nhật của Hoàng hậu, Kiền hoàng tự
mình biên đạo vũ nhạc để mọi người biểu diễn chúc mừng sinh nhật Hoàng
hậu.

Việc này làm cho Trinh Thuận hoàng hậu vô củng cảm động, nàng cùng Hoàng đế bệ hạ
cầm tiêu hợp tấu một khúc “Bình sa lạc nhạn”, hàm ý bên trong khúc nhạc
thể hiện sắc trời trong xanh vào cuối thu, gió nhẹ thổi phất phơ, mây
lững lờ trôi ngàn dặm, ánh nắng phía chân trời rạng rỡ, khúc nhạc này là dành tặng cho Hoàng hậu, còn có khúc “Thiên Nga viễn chí” thể hiện chí
khí hùng tâm của Kiền hoàng.

Cảnh ca múa trong Hoàng cung thật thanh bình.

Kiền hoàng
nắm chặt tay Hoàng hậu, trên khuôn mặt vô cùng vui vẻ nhưng trong lòng
lại rất cảnh giác, chỉ cần thọ yến còn chưa chấm dứt thì tâm hắn vẫn
không yên. Không phải hắn không tin vào thực lực của Ngự lâm quân, nhưng mà Long Diệc Hân vô cùng xuất quỷ nhập thần, giáo huấn năm vừa rồi hắn
vẫn không quên, tuy rằng Long Diệc Hân không ra mặt nhưng những người

làm việc cho hắn không thể khinh thường được.

Thọ yến tiến hành đã gần xong, vẫn chưa thấy dấu hiệu khả nghi xuất hiện, hắn cũng
đã đưa cho nàng lễ vật do chính hắn lựa chọn, tuy là vô cùng tinh xảo
nhưng mà vẫn còn kém xa so với cái mà Hoàng hậu hắn gọi là kỳ trân dị
bảo, mấy thứ này sẽ không làm cho nàng ngắm quá một canh giờ, hắn biết
chắc chắn như thế.

Hắn biết
Hoàng hậu đối với mấy thứ này cảm thấy rất chướng mắt, có lẽ nàng đã
mong ngóng lễ vật của biểu đệ nàng từ một tháng trước, nàng hy vọng hắn
ta sẽ mang đến cho nàng một lễ vật thật mới mẻ, nhưng năm nay hắn đã làm cho nàng thất vọng rồi.

“Hoàng Thượng.”

Hoàng hậu
nhìn Đế vương của mình, nàng mỉm cười dịu dàng, hôm nay, ngoại trừ hạ lễ của Hoàng thượng làm cho cảm động và vui sướng thì nàng không có vừa
lòng bất cứ lễ vật nào khác. Không biết vì cái gì, thọ yến đã gần sắp
xong mà hạ lễ của Diệc Hân vẫn còn chưa tới đây?

Nàng vẫn
luôn chờ mong lễ vật của Long Diệc Hân, lễ vật của Diệc Hân hàng năm đều rất hấp dẫn nàng, không biết năm nay sẽ là vật gì nữa? Nàng biết biểu
đệ của nàng chắc chắn sẽ không làm cho biểu tỷ nàng thất vọng.

“Hoàng hậu làm sao vậy?”

Kiền Hoàng
hiểu rõ nàng, tuy rằng biết hắn làm như vậy sẽ khiến cho nàng thất vọng, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không cho phép Long Diệc Hân hay người của hắn
ta xuất hiện dâng hạ lễ vào buổi tối hôm nay.

“Sao hạ lễ của biểu đệ Diệc Hân còn chưa tới? Năm nay chậm”.

Kiền Hoàng tỏ vẻ trầm ngâm, hồi lâu mới an ủi nói “Có lẽ trên đường đi bị trì hoãn”


“Có lẽ vậy”

Hoàng hậu dịu dàng cười đáp, nàng nói như thế nghĩa là vẫn còn đang mong ngóng.

Kiền Hoàng
hít sâu một hơi, ánh mắt liếc nhìn về phía các trạm gác ngầm, vẫn chưa
thấy chút gì khác thường, trong lòng hắn mới thả lỏng một chút.

Xem ra Thôi Lợi đã bố trí thật tốt!

Cũng không cần Long Diệc Hân đến sớm, nếu hắn đến cũng sẽ không vào được chổ này.

Ánh mắt hắn lóe lên một chút hàn quang, hắn sẽ không thua Long Diệc Hân.

Ca múa vẫn còn đang tiếp tục.

Đột nhiên trong lúc đó, một tiếng vang lớn vọng khắp toàn cung điện.

Các ẩn vệ đang nấp trong tối chuẩn bị đợi lệnh, ngự lâm quân cũng đồng thời phản ứng.

Các phi tần và các đại thần đều dừng mọi động tác của mình lại, trong khoảng thời gian ấy ca múa cũng ngưng lại.

Mọi người đều nhìn chòng chọc vào hai bạch y nhân trước mặt, không biết họ xuất hiện từ bao giờ nữa.


Hai người này đều có thân hình thon dài, như hạc trong bầy gà, đều sử dụng mũ sa che mặt, phiêu dật như gió.

“Ngô hoàng vạn tuế! Hoàng hậu nương nương sinh nhật vui vẻ! Chúc Hoàng hậu nương nương thọ cùng trời đất, vĩnh đắc đế sủng”.

Thanh âm ôn nhu tựa như một ly rượu ngọt dâng lên Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, được phát ra từ miệng của một nam tử.

Đôi mày rồng của Kiền hoàng chau lại, che lại sự tức giận tột cùng, khuôn mặt vẫn
thể hiện sự bình tĩnh, thản nhiên mở miệng nói —–

“Ngươi là người nơi nào đến đây làm chấn động Hoàng cung, có biết tội không?”

Thanh âm bình tĩnh, uy nghi, tràn đầy khí thế trấn áp cả mưa to gió lớn.

Nam tử áo
trắng ôm quyền mở miệng, cao giọng nói “Chịu sự ủy thác của bằng hữu,
đến dâng hạ lễ chúc mừng sinh nhật của Hoàng hậu nương nương, thỉnh
Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương xem qua”

Nói xong, vén tấm mũ sa của nam tử kế bên mình ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận