Mỹ Nhân Phu Quân

hưng mà?
Thanh Nhi lo lắng nhìn nàng, nhưng mà cái gì?

“Nhưng mà vì tỷ bôn ba đường dài nên có dấu hiệu đẻ non”

Phịch!

Một tiếng
vang nhỏ, chén nước trong tay Thanh Nhi bị rơi xuống chiếc thảm lông dê, nàng nắm chặt tay tiểu thư, khuôn mặt luôn lạnh như băng đột nhiên bị
kích động mạnh, sắc mặt trắng bệch khiến người khác phải hoảng sợ.

“Tiểu thư. . . . . .”

Giọng của
nàng run run, tâm dường như đã hoảng loạn, nàng sai rồi, nàng không nên
chạy loạn đến đây làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.

Ngọc Phi Yên nắm bàn tay lạnh ngắt của nàng, tươi cười trấn an.

“Nha đầu ngốc, đừng lo lắng, có ta ở đây sẽ không có việc gì”

Lúc ấy Thanh Nhi đột nhiên tựa thân thể mình vào lòng ngực của Ngọc Phi Yên.

Ngọc Phi Yên ôm thật chặt thân thể đang run nhè nhẹ của nàng, yên lặng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào phía lưng của nàng.

Rốt cục thì
đã xảy ra chuyện gì? Theo lý thuyết thì đại ca đối với Thanh Nhi là thật tâm yêu thương rất nhiều, không có khả năng đối xử với nàng không tốt,
nhưng vì sao Thanh Nhi lại có bộ dáng như bị người khác ức hiếp? Chẳng
lẽ đại ca cũng không biết rằng Thanh Nhi đang mang cốt nhục của hắn sao?

Không bao
lâu, thân thể trong lòng ngực nàng trở nên mềm mại, hơi thở đều đặn,
nàng mới nhẹ nhàng tách người ra, nhìn thấy Thanh Nhi đã ngủ, trong lòng âm thầm than thở: Nha đầu này đã mấy ngày không ngủ được sao?


Nàng cẩn
thận đặt Thanh Nhi nằm xuống giường, lấy chiếc chăn gấm phủ lên người
nàng ấy, nàng nghĩ đến đã xa Thanh Nhi vài tháng, nay gặp lại trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Bỗng nhiên
nàng cảm nhận được có ánh mắt của ai đó đang nhìn mình chằm chằm, đột
nhiên ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy tướng công mình đang đứng trong
phòng ngủ nhìn nàng, ánh mắt có chút đăm chiêu.

“Tướng công?”

Hắn như thế nào lại vào đây?

Nàng sửa lại chăn cho kín, đứng lên đi đến trước mặt Long Diệc Hân, ý bảo hắn hãy đi ra ngoài nói chuyện.

Long Diệc Hân liếc mắt với nàng một cái, xoay người bước ra ngoài.

Ngọc Phi Yên đi theo phía sau hắn, trong lòng biết mình đuối lý, cho nên cũng không dám nói gì.

“Chuyện này ta có thể giải thích”

Nàng cúi đầu thấp giọng nói, nàng không phải cố ý đẩy Thanh Ảnh té, chỉ vì nàng quá mức lo lắng cho Thanh Nhi mà thôi.

Long Diệc
Hân nghe vậy xoay người lại, hắn không biết Ngọc Phi Yên đang ở phía sau mình nên đụng phải nàng, hắn liền phản ứng nhanh chóng, đem nàng ôm gọn vào trong lòng thật chặt.

Ngọc Phi Yên ở trong lòng ngực hắn, ngước mắt nhìn, nàng không hiểu rõ thần sắc
tướng công nàng lúc này đây như thế nào, nên mỉm cười thật ngọt ngào,
giọng nói nịnh nọt.

“Diệc Hân,
chàng cũng biết ta cùng Thanh Nhi đã xa cách lâu như vậy, nhớ nhau thật
nhiều, ta làm sao có thể để nàng xảy ra bất trắc gì”

Nhìn thấy
tướng công mình vẫn không có biểu hiện gì, nàng liền tiếp tục nói “Hơn
nữa, Thanh Nhi đã có mang, lại bôn ba đường dài nên động đến thai khí,
ta quýnh lên nên mới đem nàng vào Trúc Uyển”

Sao vẫn không có phản ứng a?!

Ánh mắt hắn tràn đầy bí ẩn, không biết là gì nữa?!

“Diệc Hân, tướng công, chàng sẽ không tức giận chứ?”

Long Diệc
Hân nhìn thê tử mình, không nói gì, đột nhiên hắn cúi đầu hôn lên đôi
môi đỏ mọng đang mấp máy kia, đem tất cả những buồn bực trong lòng phóng thích ra trong cái hôn ấy.

Trước mắt
hắn hiện lên cảnh nàng đang dịu dàng chăm sóc cho người nọ, sự dịu dàng
của nàng chỉ nên dành trọn cho một mình hắn mà thôi, nhưng mà nàng lại
đem cho người khác.

Nàng còn làm tổn hại đến mệnh lệnh của hắn, cố ý đem nha đầu kia vào đây, nàng luôn
cố ý khiêu chiến với hắn, không lẽ đã thành thói quen rồi sao!?


Không phải hắn tức giận, mà hắn thực rất buồn.

Cũng không phải hắn ghen tị, nhưng là gì thì hắn cũng không biết nữa.

****

Vũ nguyệt lâu

Mục Cảnh
Thiên nhìn tin tình báo trong tay do Minh Nguyệt đem đến, mày kiếm nhếch lên, con ngươi đào hoa tràn đầy hứng thú, tin này kích thích hắn vô
cùng, hắn thật muốn biết Hoàng cung năm nay và năm trước có gì khác
nhau, thật sự có thể ngăn cản hắn vào được hay sao?!

Hắn thật mong chờ đến thọ yến ngày mai, hy vọng phòng thủ của Hoàng thượng không làm cho hắn thất vọng lần nữa.

“Cảnh Thiên đường chủ, ngài có nắm chắc hay không? Có muốn thuộc hạ —–“

Minh Nguyệt cảm thấy lo lắng, xem ra năm nay Hoàng thượng quyết tâm không để cho bọn họ tiến vào Hoàng cung.

“Không cần.”

Mục Cảnh
Thiên cự tuyệt trực tiếp, nếu trước ngày đó mà động tay chân thì thật
thiếu kích thích a, hắn vốn luôn ưa thích sự mạo hiểm.

Minh Nguyệt cũng biết được tính tình của hắn nên không nói nữa, tuy rằng lo lắng nhưng mà nàng cũng không nói gì thêm.

“Vũ đâu?

Hôm nay tên này không có đến làm phiền hắn, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Còn tại mật thất.”

Nghe được
đáp án mong muốn, Mục Cảnh Thiên gật gật đầu, ngày mai là hắn có thể
thoát khỏi tên này, khi giao hắn ta cho Hoàng hậu nương nương xong hắn
liền sẽ rời khỏi kinh thành, mặc kệ điều kiện gì đó của tên này, vì hắn
đâu có đáp ứng điều kiện gì, chỉ là do tên kia tự tưởng tượng mà thôi.

Mục Cảnh Thiên hắn cũng không biết chính nhân quân tử là gì, chỉ biết thế nào là đầu cơ trục lợi mà thôi!


****

Đêm kinh thành tràn ngập muôn sắc màu.

Ở trong một tòa nhà rộng lớn, phía sau hoa viên là một hòn núi giả, có hai bóng đen đang bí mật nói chuyện với nhau.

“Đã liên hệ rồi nhưng không được sao?”

Thanh âm này là của một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử còn rất trẻ.

“Bẩm chủ nhân đã liên hệ rồi, nhưng đối phương yêu cầu gặp mặt chủ nhân”

Thanh âm của nam tử có chút do dự.

“Làm càn!”

Nữ tử quát, giọng nàng vô cùng phẫn nộ.

“Chủ nhân?”

Nam tử có tí chần chờ.

“Ngươi lui xuống trước, vài ngày sau ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục”

“Dạ”

Nam tử sau khi đáp ứng thì liền không thấy thân ảnh đâu nữa.

Trong bóng đêm bao phủ, nữ tử cũng chậm bước rời đi.

Hoa viên tối đen như mực trở nên thật tĩnh mịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui