Minh Nhiễm ngồi dậy từ trên giường, che mặt ngáp một cái, trong mắt phủ một tầng hơi nước, mù mờ nhìn rèm che màu gấm rủ xuống trước giường. Nàng nhớ tới chuyện mới rồi ở thư viện Triều Lăng kia, sâu kín thở dài một hơi.
Thất Thất cũng thở dài một tiếng, “Người chơi, thao tác của bạn thật rối loạn quá đó.”
Minh Nhiễm: “…… Còn tạm mà ☺”
“Đúng rồi, người chơi, Thẩm đại nhân bảo tôi chuyển cho bạn một câu.”
Minh Nhiễm hơi mở to mắt ra, “Gì cơ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ Thất Thất cũng cảm thấy phát phiền, giọng nói chưa bao giờ nhão nhẹt như này: “Thẩm đại nhân bảo…… bị bạn làm như vậy một trận, giờ đến dũng khí diện thánh nàng ấy cũng không có nữa rồi.”
Minh Nhiễm lại nằm liệt trên giường, mặt không cảm xúc nói: “Tôi có tội, tôi ăn năn.”
Thất Thất phối hợp ây gô hai tiếng, im lặng một lúc lâu, “Người chơi, bây giờ bạn tính toán làm thế nào đây á?”
“Còn có thể làm sao được chứ, đi một bước tính một bước.” Hết cách rồi, Thẩm Nguyên Quy Thẩm đại nhân hình như không có ý định đơn phương chấm dứt nhiệm vụ, bên này nàng có thể lựa chọn từ bỏ nhưng làm như mới vừa rồi rồi, da mặt nàng có dày hơn cũng sẽ thấy ngại khi từ bỏ nhiệm vụ đấy.
Thất Thất nói: “Vậy người chơi tiếp tục cố gắng nhé.”
Tới gần thời gian tiến cung, ban ngày Minh Nhiễm rất ít có cơ hội tránh người khác để đăng nhập vào trò chơi, ở trong phủ sống cẩu thả mất mấy ngày.
Ngoài cửa sổ gió thổi mạnh, vù vù mãi không ngừng. Ngày mai là ngày phải tiến cung, Trình thị dẫn theo Đào Ngọc, Đào Diệp qua viện bên này, đúng lúc Minh Nhiễm đang nửa dựa vào giường đọc sách.
Nàng vừa mới tắm gội xong, Tây Tử cầm khăn dài đứng sau trường kỷ lau tóc cho nàng, áo trong vén lên tới khủy tay, một tiểu nha đầu đang bôi kem dưỡng da lên cánh tay trắng như ngọc cho nàng.
Trình thị bĩu môi, cuộc sống này sống cũng thoải mái quá đi ấy chứ, cũng chỉ có bà ta là số vất vả làm lụng thôi.
Minh Nhiễm buông sách xuống, “Đúng là khách hiếm nha, sao mẫu thân lại rảnh rỗi mà tới đây thế này?”
Trình thị đẩy nha đầu trước giường ra, tự mình chiếm lấy chỗ ngồi xuống, vẫy tay gọi Đào Ngọc mang đồ qua.
Đây là một cái hộp gỗ lim, nhỏ hơn hộp đựng gương lược một chút, Trình thị mở chiếc kẹp phía trước ra, đẩy qua cho nàng xem, “Mấy thứ này đều là của con, con thay A Từ vào cung, ngoài một phần vốn dĩ nên cho con kia, phụ thân và huynh trưởng con mỗi người cho con thêm một thôn trang và 1000 lượng ngân phiếu. Ta cũng cho con thêm hai cái cửa hàng, đều nằm trên đoạn đường sầm uất nhất.”
Trình thị đóng nắp lại rồi nhét vào trong ngực nàng: “Mấy thứ này tự con cất cho kỹ.”
Đưa đồ xong Trình thị cũng không ở lại lâu, dẫn theo người đi luôn, thời gian ngồi lại còn không đến một chén trà nhỏ.
Tây Tử sáp gần lại xem khế ước nhà đất, cửa hàng và ngân phiếu trong hộp, lật lật ngó ngó, sắc mặt không được tốt cho lắm, “Này thì có là gì chứ? Nô tỳ còn nghĩ là nhiều lắm cơ, còn không bằng Nhị phu nhân chuẩn bị cho Tứ tiểu thư nữa kìa.” Nghe Loan Nha bên người Tứ tiểu thư nói, một hộp lớn đầy ắp luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói tới nói lui, trong phủ thứ tốt nhất cuối cũng vẫn muốn để lại cho Nhị tiểu thư, bất công quá!
Minh Nhiễm đi về phía giường ở gian trong, không để ý lắm vẫy vẫy tay, “Đó là đồ của bọn họ, thích cho thế nào thì cho thế đó, em tự thu dọn đi, ta đi ngủ trước.”
Tây Tử nghe thế thì vội vàng gọi người vào thu dọn giường chiếu.
……
Buổi tối có vài bông tuyết rơi xuống, đến sáng thì lại hơi lạnh lạnh.
Hôm nay không có ánh mặt trời, gió lại nổi lên, khoác áo choàng che ở bên ngoài rồi mà vẫn còn thấy lạnh.
Người ngựa trong cung tới đón người dừng trước cửa Minh phủ vào giờ Thìn, Minh Nhiễm vén rèm lên liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, đúng lúc đối diện với Minh Từ.
Trong mắt nàng ta có cảm kích, có tiếc hận, có không đành lòng, tóm lại là rất phức tạp, Minh Nhiễm nhướng mày nhẹ chậc một tiếng, thả mành xe xuống ngăn trở tầm mắt nàng ta.
Từ Minh phủ tới hoàng cung phải đi một đoạn đường, Minh Nhiễm lấy thoại bản nhét trong tay áo ra, từ từ lật tới trang đã đánh dấu vào tối ngày hôm qua, đọc được một lúc đã buồn ngủ, nàng chống đầu híp mắt ngủ.
Thanh Tùng vén bức màn thục hương ở trên xe lên, liếc mặt một cái thì nhìn thấy một bức mỹ nhân chống cằm ngủ.
Bà ở trong cung cũng gần 10 năm, lần đầu tiên nhìn thấy sắc đẹp kiến người ta ngây ngẩn đến vậy.
Xưa giờ Tây Tử vốn gan lớn nhưng mới vừa vào cung cũng có chút lo sợ bất an, vội vàng đứng dậy nhún nửa gối, nói: “Ngài là?”
Lúc này Thanh Tùng mới bừng tỉnh lại, nhỏ giọng trả lời: “Quản sự Thanh Tùng Phù Vân Điện, tới đón Tiệp dư nương nương.”
Tây Tử hiểu rõ, vấn an nói: “Thanh Tùng cô cô.”
Vốn Minh Nhiễm không ngủ say, hai người nhỏ giọng nói chuyện được xíu thì nàng tỉnh lại, ôm áo choàng cùng xuống khỏi xe ngựa với Tây Tử.
Phù Vân Điện và Mai Uyển rất gần, để phù hợp với khung cảnh xung quanh, bên trong trang trí cũng không khác các cung điện lớn khác, hành lang gấp khúc, các nhỏ, giàn hoa Thanh Trì trồng hoa, lịch sự tao nhã vô bờ.
Cung nữ nội thị đứng hai hàng trước tiền điện, rũ mi rũ mắt.
Thanh Tùng chỉ vào người đầu tiên nói: “Đây là Lan Hương, sau này sẽ cùng hầu hạ Tiệp dư với Tây Tử cô nương.”
Lại chỉ vào thái giám đằng trước: “Đây là Vân Thọ, nương nương có chuyện gì thì đều có thể sai y đi làm.”
Hai người kia tiến lên thỉnh an, Minh Nhiễm gật gật đầu bước nhanh vào chính điện. Buổi sáng hôm nay thức dậy sớm, trên xe ngựa nàng cũng không được ngủ ngon, dạo hai vòng nhận biết mọi người rồi bảo Thanh Tùng dẫn nàng đi vào nội thất.
Thanh Tùng hỏi: “Nương nương không muốn ra ngoài đi dạo sao ạ?”
Minh Nhiễm che miệng ngáp một cái, Tây Tử cười trả lời, “Cô cô không biết đấy thôi, ở chỗ của tiểu thư chúng ta này, trời đất bao la, ngủ là lớn nhất.”
Thanh Tùng cười cười, “Nương nương mời đi bên này ạ.”
Minh Nhiễm nói muốn ngủ thì tuyệt đối không có lúc nào là ngủ không được, nàng không lạ giường, không lạ chỗ, ở đâu cũng có thể ngủ được hết.
Tây Tử và Thanh Tùng đi ra thu dọn hành lý bên ngoài, trong nội thất im ắng nên càng ngủ ngon hơn.
Minh Nhiễm ngủ một giấc tới gần buổi trưa mới tỉnh, Lan Hương treo rèm màn lên, cung kính nói: “Tiệp dư tỉnh lại đúng lúc Quý phi nương nương và Thục phi nương nương tới.”
Quý phi Thục phi?
Minh Nhiễm nghe thế thì xuống giường ngay. Sau này đều sống trong cùng một viện dưỡng lão, không cần phải quan hệ tốt nhưng cũng không thể trở mặt, tự tìm phiền phức không cần thiết cho mình.
Bên trong có hai người ngồi, một trái một phải. Người bên trái mặc váy hoa màu khói đậm, dung mạo tuyệt sắc. Bên phải khoác một áo khoác màu ngọc bích, thanh tú lả lướt.
Minh Nhiễm nhìn trái ngó phải chuẩn bị hành lễ, vị ngồi bên trái kia đứng dậy luôn, kéo người lại, cười mỉm chi, nói: “Sao phải đa lễ như vậy, chúng ta cứ ngồi trò chuyện thôi, muội còn chưa có biết ha, đây là Hàn tỷ tỷ.”
Minh Nhiễm thuận thế gọi một tiếng Quý phi nương nương, Hàn Quý phi mỉm cười gật đầu.
Hàn quý phi cùng Nguyễn Thục phi đều là người có tính nết tốt, thâm cung nhàm chán, các nàng cũng thích nói một vài chuyện linh tinh. Hôm nay trong cung có người tới, dựa theo quy cử hẳn là phải chờ Minh Nhiễm qua trước, nhưng mà tò mò quá, chờ không được nên chạy qua đây nhìn.
Tình hữu nghị giữa nữ nhân lạ lắm, ba người một chỗ cắn hạt dưa là có thể hòa thuận vui vẻ, ta vui, người vui, cả nhà cùng vui.
Nguyễn Thục phi cởi áo choàng xuống ném cho cung nữ Bạch Lộ, cùng nói về tình huống của các phi tần khác trong cung cho Minh Nhiễm nghe: “Mấy ngày nay Hiền phi bị nhiễm phong hàn nên đang nằm trên giường dưỡng bệnh. Tối qua Đức phi thức khuya viết sách sáng nay dậy không được, Ân Dung hoa và Phương Tài nhân chắc muộn chút sẽ qua đây, còn có Lý Mỹ nhân….”
Nàng ấy dừng lại một chút: “Mấy hôm trước Lý Mỹ nhân rơi xuống nước, đã dọn tới Trường Tín Cung ở tạm rồi, lát nữa sợ là không gặp được.”
Lý Nam Nguyệt không thích dao du, ỷ vào mình là cháu gái họ của Thái hậu, luôn thích làm giá. Bình thường cũng không nói với các nàng ấy được mấy câu, Nguyễn Thục phi không thích nàng ta nhất.
Minh Nhiễm đã gặp qua vị Lý Mỹ nhân kia rồi, nàng vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Ngày mai tới Trường Tín Cung thỉnh an hẳn là có thể gặp nhỉ?”
Hàn quý phi nói tiếp: “Không gặp được đâu, Thái hậu bệnh cũ tái phát, Bệ hạ để người đóng cửa cung lại, chỉ được phép vào không cho phép ra, ngày mai muội hành lễ ở bên ngoài làm dáng là được rồi.”
Minh Nhiễm cong mi cười nói: “Thì ra là thế.”
Nguyễn Thục phi vô cũng hâm mộ: “Tỷ nói với muội này, vận khí của muội đúng là tốt đấy. Lúc tỷ và mấy người Hàn tỷ tỷ tiến cung á, thiếu tí nữa bị vị Trường Tín Cung kia lăn lộn cho nát bét.”
Nàng ấy nghĩ sao nói vậy, hạ giọng nói: “Chẳng qua tỷ nói cho Minh tiệp dư chú ý chút, chờ Trường Tín Cung cởi bỏ lệnh cấm, không chừng muội còn thảm hơn cả chúng ta nữa đấy.”
Nghe nàng ấy nhắc tới, Minh Nhiễm cũng nghĩ tới loanh quanh lòng vòng bên trong đó.
Không hiểu sao Lý Thái hậu rất không thích một nhà Cảnh Vương phủ, đối xử hà khắc với thế tử Cảnh vương nhất. Chuyện giữa thế tử Cảnh vương và Minh nhị tiểu thư truyền tới tai bà ta, một đạo thánh chỉ đó chính là gậy đánh uyên ương. Kết quả náo loạn thành nàng đi, giờ nàng có thể thoải mái mới lạ đó.
Nguyễn Thục phi thấy trong lòng nàng cũng hiểu rõ thì không nhiều lời thêm nữa, đổi đề tải hỏi: “Lại nói chứ, sao Minh Tiệp dư lại tiến cung vậy?”
Minh Nhiễm ngước mắt, hỏi ngược lại: “Thế vì sao nương nương lại chọn tiến cung?” Nguyễn Thục phi xuất thân Quốc công phủ, là đích trưởng nữ đồng lứa, nếu nàng ấy không muốn tiến cung, chắc chắn không có người ép buộc.
Nguyễn Thục phi cố tình không nói gì, Hàn quý phi cười không ngừng, nói: “Sau này muội sẽ hiểu được.” Một câu đẩy vấn đề về lại.
Nguyễn Thục phi và Hàn quý phi đi rồi, Ân Dung hoa và Phương Tài nhân mới cùng nhau qua đây, nói vấn an mấy câu đơn giản rồi cũng đi về.
Ăn cơm trưa xong cuối cùng Minh Nhiễm cũng rảnh rỗi, mấy ngày rồi mới vào lại trò chơi lần nữa.
Chỗ mà nàng đăng nhập vào trò chơi rất quen thuộc, địa điểm cũ: Tử Thần Điện.
Người đứng phía trước đưa lưng về phía nàng, khoác áo choàng màu xanh cánh xen, dáng người cao thẳng tựa trúc xanh.
Chọn thời điểm này có vẻ không tốt lắm, Minh Nhiễm cũng không biết Thẩm đại nhân tới làm gì, chỉ có thể địch bất động ta bất động, xem mình như một khúc gỗ thôi.
Trong điện không có tiếng người, nàng cũng bị hoàn cảnh này ảnh hưởng, không tự giác mà ngừng thở theo.
Thất Thất nhảy ra nhắc nhở nói: “Người chơi, thời khắc phát huy kỹ năng diễn xuất của bạn tới rồi.”
Minh Nhiễm: “Hở? Ý gì thế?”
Thất Thất vui sướng vỗ vỗ tay, “Thẩm đại nhân nghĩ thông suốt, dù sao duỗi đầu một đao, co đầu cũng một đao, còn không bằng sớm chết sớm siêu sinh.”
Minh Nhiễm mím môi, “Cho nên……”
“Cho nên Thẩm đại nhân diện thánh là muốn thẳng thắn với hoàng đế bệ hạ, chẳng qua trong lòng lo lắng nửa ngày cũng không nói được thành lời, đúng lúc người chơi đăng nhập trò chơi, Thẩm đại nhân bảo đành nhờ người chơi làm vậy.”
Minh Nhiễm: “Đã rõ.”
Nàng âm thầm véo lên đùi một cái, bụp một tiếng quỳ xuống.
Tuân Nghiệp đưa lưng lại nghe thấy tiếng vang thì đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, còn chưa kịp xoay người lại đã nghe thấy tiếng khóc giống như chàng băng hà ngay tại chỗ vậy: “Bệ hạ ơi!”
Khóe miệng Tuân Nghiệp nhếch lên: “………Trẫm còn chưa có chết, nói chuyện đàng hoàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...