Mỹ nhân nhập vai

Biểu cảm của Minh Nhiễm có hơi cứng lại, cảm xúc ấp ủ cả nửa ngày đột nhiên nghẹn trong cổ họng, nàng vò vò quần áo trước người, dứt khoát quỳ sụp xuống, đổi tiếng khóc thành tiếng nức nở đầy đau đớn.
“Bệ hạ….. vi thần, vi thần…..”
Làn váy mềm mại phủ đầy trên mặt đất trước tiền điện giống như hoa ngày xuân bừng nở, nhiều ngày không gặp, đến lúc này giống như vội chạy về chịu tang cho chàng vậy.
Tuân Nghiệp liếc nhìn không nói, sau khi im lặng một lúc lâu, nàng vẫn còn đang cà giựt cà giựt niệm mãi hai từ Bệ hạ với vi thần.
Tuân Nghiệp hơi có bất đắc dĩ, “Thẩm khanh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Nhiễm khụt khịt nửa ngày mới phát hiện ra có thế nào cũng không khóc được, ngồi dậy giả vờ giả vịt nâng tay áo xoa xoa đôi mắt. Trước khi người ta ngó kỹ càng thì lại cúi thấp xuống, cố gắng làm cho giọng mình nghẹn ngào nhất có thể, “Bệ hạ, vi thần làm sai một chuyện, còn khẩn cầu Bệ hạ tha tội cho vi thần.”
Tuân Nghiệp trở lại ngự tòa, nhẹ gõ mặt bàn, thanh thanh nói: “Khanh nói rõ trước xem nào.”
Minh Nhiễm nhanh chóng sắp xếp ngôn từ một chút, Thẩm đại nhân không mở miệng được, nàng lại không có chướng ngại gì trong lòng, giọng điệu nặng nề, dập đầu trả lời: “Vi thần, vi thần không phải là đàn ông.”
Vương công công vừa mới bước vào cửa kinh hãi, xém tí nữa thì quăng cái khay gỗ sơn mài trong tay đi, ông vội giữ chắc lại. Thẩm đại nhân sao có thể vấy bẩn bản thân mình như thế chứ? Một người đàn ông sao có thể nói bản thân mình không phải là đàn ông được chứ?
Trong lòng Vương công công chửi thầm, nhanh chóng ngước đầu lên nhìn trộm một cái, đế vương ngồi trước án sắc mặt vẫn chưa có gì thay đổi, chỉ hơi hơi nhướng đuôi mắt lên, môi mỏng phun ra một chữ, “Ồ?”
Phản ứng này của chàng quá mức lãnh đạm, có điều theo như trải nghiệm của mấy ngày qua, vị hoàng đế bệ hạ này luôn bình thản ung dung, cũng không có gì là kỳ lạ.
Minh Nhiễm không hiểu lắm về phản ứng thế này của chàng là có ý gì, đành phải tiếp tục nói: “Vi thần nữ giả nam trang đã hơn 20 năm nay, mỗi ngày nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Biết bao năm qua ăn cũng không cảm thấy mùi vị gì, ngủ cũng không yên được  một giấc. Thần tự biết dối gạt Bệ hạ tối đáng chết ngàn lần, hôm nay cố tình tớ nhận tội ạ.”
Nói nửa ngày bên trên cũng không có âm thanh gì, cá nhân Minh Nhiễm đúng là rất bội phục Thẩm đại nhân. Có thể dựa vào thực lực ngồi vào vị trí như này trong lúc như thế, cũng không phải là người nào cũng có thể làm được cả.

Minh Nhiễm thở ra một hơi nghẹn, ngồi quỳ lên, rồi chắp tay thi lễ, “Bệ hạ, mặc dù nữ giả nam trang không phải là thần mong muốn nhưng việc đã đến nước này, thần không còn lời nào để nói, nhưng trong bụng thần có ngàn lời muốn nói, tự…..”
Lời nàng nói đến một nửa, người ngồi bên trên lên tiếng ngắt ngang, “Được rồi.”
Khóe môi Tuân Nghiệp khẽ nhúc nhích, ánh mắt liếc nhẹ người quỳ gối trước tiền điện, chậm rãi hỏi: “Thẩm khanh cho rằng vì sao Trẫm lại đề bạt ngươi lên nhậm chức ở thư viện Triều Lăng?”
Không đợi cho thuộc hạ trả lời, chàng lại tiếp tục hỏi: “Là bởi vì ngươi sinh ra là đàn ông?”
Chàng đứng dậy, đầu ngón tay nhẹ để lên trường án, tiếp tục trả lời: “Rất hiển nhiên không phải vì thế rồi. Trong thiên hạ trai gái đếm không xuể, thêm một mình ngươi thì cũng không nhiều, thiếu đi mình ngươi cũng chả ít đi.”
“Luật lệ nào của Đại Diễn quy định nữ tử không được làm quan không? Không có. Ngươi làm việc cho triều đình bá tánh, triều đình cho ngươi bổng lộc quan giai, chỉ có thế thôi.”
Chàng nhẹ nhàng nói: “Thứ trẫm coi trọng là năng lực của ngươi, cần cũng chỉ có năng lực của ngươi. Ngươi là nam hay nữ thì có liên quan gì tới trẫm không? Rất hiển nhiên, không có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu ngươi có bản lĩnh, đến cả vị trí thừa tướng trẫm cũng có thể để ngươi ngồi lên. Nếu ngươi chỉ là một bao cỏ, công hầu vương tộc trẫm cũng đá ngươi xuống.”
Chàng đứng ở phía trên, giống như sương tuyết nơi cùng trời cuối đất, ánh nắng nhô lên cũng không thể chạm tới được.
Minh Nhiễm ngẩng đầu, có chút sực sờ nhưng đã phản ứng lại rất nhanh, nghe ý có vẻ là, hoàng đế bệ hạ không định truy cứu việc này?
Vương công công đứng bên cạnh mới phục hồi lại từ trong cơn sợ hãi, dốc suc nháy mắt ra hiệu cho nàng, Minh Nhiễm nhận được tín hiệu lập tức bái tạ nói: “Vi thần khấu tạ Bệ hạ!”
Thực sự là nàng chưa gặp qua vị hoàng đế bệ hạ nào thấu hiểu lòng người hơn vị này, cho dù là cả hai đời nàng cũng chỉ gặp qua hai vị hoàng đế……

Tuân Nghiệp lại nhướng mày, “Ngươi tạ ơn trẫm làm gì?”
Minh Nhiễm khó hiểu, trả lời: “Tạ Bệ hạ tha thứ tội của vi thần.”
Tuân Nghiệp hơi hơi mỉm cười, “Lúc nào thì trẫm nói qua tha tội cho ngươi thế?”
Minh Nhiễm: “…..??” Cho nên mới rồi người nói bùm bùm một chập là đang làm gì vậy?
Tuân Nghiệp chậm rãi nói: “Thẩm khanh, mới rồi trẫm chỉ đang khẳng định năng lực của ngươi, nhưng tội khi quân này ấn theo luật định….”
Tội khi quân, ấn theo luật định phải, chém đầu.
Âm tiết cuối cùng cố ý kéo dài lại còn nâng cao lên, Minh Nhiễm vốn nghĩ cái đầu yên ổn rồi, chuẩn bị thoát khỏi trò chơi để Thẩm đại nhân quay về, ai biết…..
Không có cách nào khách, chỉ có thể căng da đầu diễn tiếp.
Nàng lại dập đầu tiếp, trán chống lên mu bàn tay, dù sao cũng bị chặn rồi, cứ thế dùng vẻ mặt vô cảm diễn bài tình cảm đi, “Bệ hạ, vi thần tự biết tội chết, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Sống là thần tử của người, chết là thần hồn của người, tấm lòng trung thành trời đất chứng giám. Nhưng Bệ hạ, vi thần còn một mẫu thân góa bụa sống, sao nỡ nhẫn tâm để bà kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh? Hãy xin Bệ hạ nhân từ xử nhẹ, để lại cho vi thần một cái mạng nhỏ…”
Nàng nói liên tiếp một chuỗi dài, hơi thở cũng không gấp, y chang như đang đọc sách, ánh mắt Tuân Nghiệp phức tạp, thở dài nói: “Thẩm khanh…..”
“Có vi thần.”
“Nói chuyện đàng hoàng.”

Minh Nhiễm: “??”
Tuân Nghiệp: “Cảm xúc diễn quá mức, thu bớt lại.”
Minh Nhiễm nghẹn cả nửa ngày, “…… Bệ hạ, vi thần chỉ nói những câu thật lòng thật dạ, tuyệt không nói dối nửa lời.”
Tuân Nghiệp lắc lắc đầu, cười như không cười nói: “Thôi vậy, Thẩm khanh từng câu đều thật lòng, phạt bổng lộc ba năm, chuyện này dừng ở đây.”
Không cắt chức cũng chả giáng tội, phạt ba năm bổng lộc, khiển trách như vậy thật chả coi là gì, gánh nặng trong lòng Minh Nhiễm được cởi bỏ: “Tạ Bệ hạ ân điển.”
Nàng vừa dứt lời, trong đầu vang lên giọng nói ngọt ngào của Thất Thất: “Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ của nhân vật sắm vai, trò chơi kết thúc, mời thoát ra khỏi trò chơi, xin chân thành cảm ơn bạn đã tới tham gia trò chơi này.”
Trò chơi kết thúc, hệ thống cưỡng chế thoát ra, trong chớp mắt Minh Nhiễm quay lại Phù Vân Điện.
Trong Tử Thần Điện Thẩm đại nhân lại khấu tạ lần nữa, Tuân Nghiệp nhìn bóng dáng lui ra của Thẩm Nguyên Quy híp mắt lại. Chàng có dự cảm, tiếp theo đây người nọ sẽ không xuất hiện với thân phận là Thẩm Nguyên Quy nữa.
Vương công công thay một chén trà nhỏ khác, do dự nói: “Sợ là vị Thẩm đại nhân này ở thư viện Triều Lăng sẽ không dễ sống gì.”
Thẩm đại nhân chưa bị đoạt chức, vẫn là viện trưởng thư viện Triều Lăng, đột nhiên nàng ấy khôi phục thân phận nữ tử, chưa nói đến những người dạy học trong đó bảo thủ, sợ là không chừng học sinh ở đó nói không xong cũng sẽ quậy lên.
Tuân Nghiệp nhấc nắp trà, ánh mắt lạnh lùng, “Vậy thì làm sao?”
Chàng nói rồi, chàng xem trọng là năng lực của nàng ấy, còn những thứ khác…. Có liên quan gì tới chàng đâu chứ?
Bên ngoài gió có hơi lớn chút, trong điện lại an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng lật tấu chương, mãi tới giờ Tuất mới dừng lại.
Lúc này Vương công công mới đi lên nhắc tới chuyện phi tần mới mới vào cung: “Thục phi nương nương nói bên Phù Vân Điện đã sắp xếp ổn thỏa, Bệ hạ ngài xem xem lúc nào thì đi qua một chuyến.”
Tuân Nghiệp gọi Uẩn Tú mang áo choàng vào, lập tức đi về hướng Thiên Dụ Các, “Ngươi thay trẫm đi một chuyến qua đó là được.”

……
Có lẽ là bởi vì trò chơi đã được nâng cấp, lần này điểm đánh giá có rất nhanh.
Do thao tác lần trước ở thư viện Triều Lăng, Minh Nhiễm vốn nghĩ lần này cho điểm cũng chỉ được F thôi, không nghĩ tới vậy mà lại được SS.
Thẩm đại nhân đúng là có nghĩa khí.
Nàng bưng một đĩa hạt dưa ngồi tựa lên gối mềm, chọn một tấm thẻ khen thưởng.
Thất Thất lách cách lên tiếng: “Trợn trừng mắt giả làm người chết? Kỹ thuật diễn phóng đại quá là thảm bại? Không sao cả, “Giám đốc nghệ thuật biểu diễn” sẽ khiến bạn trở nên mỹ lệ như pháo hoa, thời thời khắc khắc có thể phô diễn kỹ năng của mình. Chúc mừng người chơi nhận được một bộ sách hướng dẫn về diễn xuất.”
Quen biết lâu như vậy rồi, Minh Nhiễm cũng thăm dò được đại khái của hệ thống trò chơi này, nói chung là, thẻ khen thưởng và thẻ trừng phạt là họ tạo ra phù hợp với người chơi.
Minh Nhiễm im lặng: “Kỹ thuật diễn của tôi kém như vậy sao?”
M
Thất Thất ưm một tiếng: “Cũng được, chỉ là nhìn qua thì giống như uống mấy ngụm rượu đế[1], ừ…. Sau đó thì có chút hơi quá.”
 
[1] nguyên văn là老白干, là một loại rượu của Trung Quốc, mình để hình dưới cho mọi người dễ hình dung nha.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận