Muốn Gặp Anh

Phần 5-8

05.

“Đề thứ năm kết quả cuối cùng thì đúng, nhưng là quá trình làm lại không đúng, như này người ta sẽ cho điểm sao?”

“Kết quả đúng mà cách giải sai thì k được đâu, tôi giải một lần nữa cho cậu xem, cậu nhất định phải nhớ kỹ cách giải, lần thi này chỉ cần vậy là đủ rồi. Về sau luyện tập thêm một vài để biến hóa nữa..."

Hạ Ngôn nói tiếp thì phát hiện tôi đang nuốt nước miếng nhìn chằm chằm một gói mì ăn liền chưa mở trên bàn trà trong phòng khách.

“Cậu đói bụng à?"

“Buổi tối chỉ ăn một cái bánh bao sữa, có thể không đói bụng sao?’’ Tôi tủi thân gật đầu, chờ cậu ta bố thí gói mì ăn liền kia cho tôi.

“Đợi chút, tôi nấu cho cậu.”

“Hả? Không cần không cần, tôi ăn sống cũng được.”

Cậu ta trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi ngoan ngoãn ngậm mồm liền. Hầy, ăn nhờ ở đậu, ngay cả mì ăn liền cũng phải nhìn ánh mắt người ta.

“Ăn ngon không?"

“Ừ.” Tôi nhét mì vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời.”

“Ăn ngon như thế nào?”

Tôi cảnh giác liếc cậu ta một cái, nuốt nốt miếng mì, hắng giọng: "Mì sợi dai giòn, nước mì tươi mới, cả đời tôi chưa bao giờ ăn bát mì nào ngon như này!"

Lúc này Hạ Ngôn mới hài lòng gật đầu, tiếp tục xem bài tập của tôi.

"Anh họ! Hạ Ngôn! Mở cửa nhanh lên, mệt chết em rồi..."

“Tôi đi mở cửa, cậu cứ xem bài tập của tôi đi."

Tôi nịnh nọt vui vẻ chạy đến cửa.

Người ngoài cửa chui vào rất nhanh, là một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn, không mặc đồng phục học sinh, trên người khoác một bộ quần áo bóng chày màu hồng nhạt, theo động tác thay giày tóc đuôi ngựa màu nâu buông xuống, che mặt.

“Xin chào, tôi là bạn học của anh họ em.”

“A, xin chào, em là em họ anh ấy, Hạ Thanh Trầm." Lúc này cô ấy mới ngẩng mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, cười dịu dàng nhìn tôi.

Hạ Thanh Trầm? Tôi nhìn khuôn mặt tràn ngập sự ngây thơ kia, trong lòng lại có cảm giác giống như đã từng quen biết.

Đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

"Anh, anh ăn gì thơm vậy? Em cũng đói bụng..."

“Trong nồi có, tự lấy đi. Đứng ngây ra đó làm gì? Ngồi đây, tôi nói cho cậu đề này phải như này.”

“Anh, bạn gái anh à?” Hạ Thanh Trầm bưng bát từ phòng bếp đi ra, cười hì hì ngồi vào bàn ăn.

“Cô ấy mà là bạn gái anh nỗi gì.” Hạ Ngôn liếc tôi một cái. "Hơn nữa, người ta còn có crush là nam thần, đúng không?"

“Nam thần nào? chắc không phải... "

“Đúng rồi, chính là Ngụy Phong Châu mà cậu sùng bái đó." Hạ Ngôn cố ý kéo dài âm cuối.

“Ai chà! Hỏng rồi hỏng rồi, lại một tình địch. " Cô gái bất mãn bĩu môi.

Tình địch? Quên đi.Tôi cười khổ một tiếng, tôi đấu không lại mấy người yêu thích Ngụy Phong Châu, ngay cả khi kết hôn rồi vẫn còn có người muốn đào chân tường cơ mà.

Tôi đã mất cả tính mạng và đứa con trong bụng vì sự cưỡng cầu của mình, đã trả một cái giá quá lớn, một đời này, ai nguyện ý mang thằng cha này đi tôi còn biết ơn người đó.

Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi tuột dốc không phanh, đột nhiên không còn muốn học với bọn họ nữa.

“Tôi về đây. các cậu tiếp tục học đi."

“Chờ một chút.Tôi tiễn cậu! Thanh Trầm, ở nhà đóng kỹ cửa vào.”


“Không cần, tôi tự về được." Tôi xách cặp sách bước nhanh ra cửa.

06.

Ngày công bố điểm, tôi chen chúc trong đám người trên bảng thông báo, dò từ dưới lên trên tìm tên của mình. Khoa văn - xếp thứ bốn mươi sáu, trong đó ngữ văn và tiếng Anh đều xếp trên hai mươi, ngày xưa môn cản trở nhất là toán học cũng thi đạt 110/150 điểm.

Đời này thêm đời trước, đây là thứ hạng tốt nhất tôi đạt được khi học trung học phổ thông. Tôi vất vả kiềm chế muốn thét chói tai ở trước mặt mọi người, bước về giống như đang bay vậy.

“Tôi......"

“Biết rồi, tiến bộ nhiều như vậy, cũng là trong dự đoán của tôi mà. ” Cậu ấy dường như biết còn nhanh hơn tôi, nhàn nhã lật sách trên ghế.

Khuôn mặt thối của Hạ Ngôn ngày thường khiến người ta nghiến răng, trong mắt tôi bây giờ lại vô cùng đáng yêu.

“Nhớ kỹ!’’ Cậu ta bấm ngón trỏ nhẹ nhàng đánh vào trán tôi. "Lần thi này thành công có thể nói là tôi đặt đề chuẩn, chỉ là học cấp tốc, toán học vẫn là điểm yếu của cậu. Từ giờ phải học theo phạm vi tôi vạch cho cậu mới được.”

"Được được, đều nghe ngài." Tôi cười ngọt ngào nịnh nọt, quyết định vì tiền đồ cuộc sống mới của tôi, nói gì cũng phải ôm chặt đùi học bá một chút.

“Thẩm Yên Thụ, có người tìm!”

Hạ Ngôn và tôi ăn ý trao đổi ánh mắt, chỉ chỉ cửa sau.

Tôi đắm chìm trong niềm vui của sự tiến bộ thần tốc. Vượt qua hơn ba trăm người, quả thực còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Tôi sửa sang lại quần áo, cố ý đi chậm rãi theo phía sau Hạ Ngôn, vẻ mặt cũng không giấu được sự đắc ý, ra ngoài phòng học.

“Rất giữ chữ tín đó. Đến xin lỗi sao?” Hạ Ngôn nhướng mày.

“Cô ấy tiến bộ hơn ba trăm bậc, nhưng lần này cậu chỉ đứng thứ hai trong khoa văn.”

Ngụy Phong Châu như cười như không. "Xem ra vì phụ đạo cô ấy, thật đúng là tốn không ít tâm huyết đó."

“Bớt nói nhảm đi, đã cược rồi, thực hiện đi!”

“Ok, Thẩm Yên Thụ, cậu không làm tôi thất vọng. Không ngờ cậu cũng không phải loại ngu xuẩn vô dụng.”

Cảm xúc hưng phấn vừa rồi bị một chậu nước lạnh dập tắt, vì sao tôi phải khát khao hãnh diện trước mặt loại người này? Còn không phải lại cho người ta cơ hội cười nhạo mình sao?

Tôi siết chặt nắm tay. "Nói xong chưa? Không có việc gì tôi về trước."

“Cho dù thi vào top 50, sau này muốn thi cùng trường đại học với tôi cũng không có cửa đâu.’”

“Ai nói cô ấy muốn học cùng trường với cậu?”

“Không phải sao? Nếu không cậu hỏi cô ấy xem, vì sao đột nhiên lại chú ý học tập như vậy?”

“Ngụy Phong Châu, đây là thành tích của tôi, cuộc sống của tôi, tôi thế nào, hình như cậu không có tư cách đánh giá.”

Ánh mắt Ngụy Phong Châu tối om, giống như một cái giếng cạn sâu không thấy đáy.

“Với đầu óc cậu, có phải chép bài hay không ai mà biết được.”

Bốp!

Hắn cau mày, hơi nghiêng mặt, trên má trái hiện ra một dấu tay mờ nhạt

“Thẩm Yên Thụ, cậu điên rồi?!" Phong Lăng đứng một bên thét chói tai.

Tôi lắc lắc tay phải bởi vì dùng sức quá mức mà đau rát, mặt không chút thay đổi nhìn Ngụy Phong Châu.

“Tốt nhất đừng có tỏ ra là cái gì mình cũng đúng.”

Tôi xoay người trở về bàn ở trước mắt bao người, lòng bàn tay của tôi nắm chặt đến trắng bệch. Một cái tát này giúp tôi trả hết những dồn nén trong lòng truớc đây. Từ lúc trọng sinh tới nay, tôi vẫn luôn khống chế chính mình, không vì hận thù gây ra chuyện gì điên cuồng mất kiểm soát.

Mỗi ngày tôi đều tự nhủ, ông trời cho tôi cơ hội một lần nữa, không phải để tôi sống vì người khác. Ngụy Phong Châu, tôi đã cố gắng quên đi tất cả quá khứ, anh tốt nhất tốt nhất đừng đến trêu chọc cuộc sống của tôi.

07.


“Thứ bảy trường học tổ chức leo núi Thái Sơn ngắm mặt trời mọc, tất cả mọi người đi chứ?”

"Thầy ơi, em có việc, em xin nghỉ ạ...". Tôi dừng bút làm bài tập tiếng Anh, yếu ớt giơ tay lên.

"Không có gì ạ. Bạn ấy vẫn đi bình thường thưa thầy!" Hạ Ngôn kéo cánh tay tôi xuống.

“Cậu làm gì vậy? Cuối tuần tôi còn phải học thêm đấy!”

“All work and no play makes Jack a dull boy." (nôm na kiểu trẻ không chơi già đổ đốn đó mí bà.)

“Như vậy tôi cũng không muốn đi, leo núi mệt lắm.”

“Tôi đeo ba lô cho cậu, được chưa?”

Tôi liếc hắn một cái, rùng mình. "Đại ca, cậu đột nhiên đối tốt với tôi như vậy làm gì?"

“Đừng nghĩ lung tung, ý của tôi là, cậu mang nhiều đồ ăn một chút.”

Vì thế nên chiều thứ bảy, tôi vô cùng bực bội gặm bánh bao lạnh mua ở căn tin, lên chuyến xe đi Thái Sơn.

Ngồi xe buýt mấy tiếng đồng hồ tôi choáng váng hoa mắt, cửa sổ xe lại không mở ra được, thiếu chút nữa tôi nôn ở trong xe luôn.

“Cậu đừng có mà hở tí là ọe nữa, nghe ghê lắm." Hạ Ngôn đẩy tôi một cái. Tôi nhìn cậu ta, sắc mặt còn tái hơn cả tôi.

“Cố lên, thầy nói sắp tới rồi."

“Tôi…Tôi không được, cậu nói với thầy, lát nữa tôi đi theo lớp cuối cùng, tôi …ọe.....ọe"

Tôi tuyệt vọng nhìn Hạ Ngôn nôn thốc nôn tháo vào túi xách của tôi.

“Đại ca, cậu giữ túi đi, nếu từ Thái Sơn xuống mà tôi còn chưa mệt chết thì sẽ mang thuốc cho, cậu cố gắng nhé."

Dứt lời, tôi bóp mũi nhanh chóng chạy xuống xe buýt.

Kiếp trước tôi không có nổi một người bạn, kiếp này mới khai giảng chỉ lo vùi đầu làm đề cũng rất ít nói chuyện với bạn bè chung quanh, lần đầu tiên tôi cảm thấy bên cạnh không có Hạ Ngôn càm ràm, tự nhiên thấy có chút là lạ.

"Bạn học, cậu không mang đèn pin à? Dùng của tớ đi!", tôi tiến đến bên cạnh một nữ sinh quen mặt, chủ động chào hỏi.

"Ôi, cám ơn cậu, tôi và cô ấy đi cùng nhau nên không cần đâu.’’ Cô ấy chỉ chỉ Phong Lăng bên cạnh.

“Không có việc gì không có việc gì.."

Tôi ý thức tránh ra chỗ khác. Leo núi mà có một mình thật sự có chút nhàm chán, nếu một lát nữa có cơ hội gặp được bạn bè kiếp trước thì tốt rồi. Leo tới giữa sườn núi, tôi đã bị tụt về sau, bạn học phía sau đã thưa thớt dần. Vào đúng lúc này, bụng lại kêu ùng ục, có thể là bánh bao buổi chiều ăn có vấn đề.

Lát nữa đi ra không biết theo kịp không nữa? Tôi ấn bụng quặn đau âm thầm kêu khổ, do dự một lúc, không chịu nổi, vẫn vọt vào WC.

Ở WC hơn hai mươi phút, tôi thấp thỏm lao ra, quả nhiên đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi mọi người đâu nữa. Nhìn núi đá đen như mực, tôi nuốt nước bọt, nắm chặt đèn pin.

Càng lên cao, gió càng mạnh. Trên người chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, tôi buông tay cầm gậy leo núi ra, ôm lấy cổ áo, phòng ngừa gió lạnh tràn vào. Nhưng không có gậy leo núi nâng đỡ, bậc thang vừa hẹp vừa dốc, trọng tâm không vững, chân xoay một cái tôi bị ngã về phía sau, trong lòng đột nhiên lạnh thấu, thầm nghĩ toi rồi.

Đột nhiên sau lưng xuất hiện một đôi bàn tay vững vàng đỡ lấy tôi.

Tôi mở to hai mắt đang nhắm chặt, đèn pin đã bị ném sang một bên, bóng người trước mặt lắc lư dưới ánh đèn đường lờ mờ, tựa hồ có chút quen mắt.

Cẩn thận nhìn một chút.

"Cậu...... Sao cậu lại ở chỗ này?" Tôi cau mày dùng sức tránh tay Ngụy Phong Châu.

Hắn ta nhướng mày: "Thấy cậu tụt lại phía sau, tôi còn tưởng rằng bị tôi cự tuyệt nên cậu nghĩ quẩn định t,ự t,ử chứ."

“Cậu có bệnh à"?

"Chú ý lời nói một chút, đặc biệt là đối với ân nhân cứu mạng của mình nhé."

"Cậu không cứu tôi, tôi cũng chưa chắc đã ngã chết." Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, co cẳng bỏ đi, mắt cá chân trái lại đau nhức thấu tim.


“Sao lại tập tễnh rồi?”

“Ai cần cậu quan tâm.”

“Để tôi cõng cậu.”

“Tôi tự đi được.”

“Tôi đỡ cậu đi.”

Tôi dừng lại, nhíu mày nhìn hắn: "Lần trước tôi đã nói với cậu rồi, sau này tôi sẽ không quấn quít lấy cậu nữa, nên cậu cũng tránh xa tôi ra một chút, không được sao?"

"Chân cậu khập khiễng như vậy, nhất định là không theo kịp mọi người. Để tôi đưa cậu trở về đi.

Ngụy Phong Châu ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của tôi, tự mình khoác cánh tay tôi lên cổ hắn.

Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Sắp tới đỉnh núi rồi, lát nữa tôi ngồi cáp treo xuống..."

"Thế tôi cùng cậu đi lên, không người ta lại nói tôi thấy chết mà không cứu". Ngữ khí của hắn vẫn lạnh lùng, làm cho người ta rất khó chịu.

Có ai nhờ anh ta giúp không?

"Sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Giống cậu, bị tụt lại phía sau." Khuôn mặt Ngụy Phong Châu vẫn anh tuấn như trước, mồ hôi thấm ướt tóc nhỏ dán trên trán, xuống dưới nữa là sống mũi cao thẳng, khóe miệng kiên nghị...

Người thì đẹp như vậy mà có tâm địa ác độc.

Tôi cúi đầu, không muốn nhìn hắn thêm nữa.

08.

"Còn bao lâu nữa mới lên đến đỉnh núi?"

"Sắp đến rồi. Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Tôi siết chặt cổ áo, càng leo lên cao gió càng lớn, mắt cá chân cũng càng ngày càng đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tôi không muốn yếu đuối trước mặt hắn.

"Ở đây có một góc có thể chắn gió, nghỉ tí đi." Ngụy Phong Châu đưa tôi ra sau một tảng đá lớn, cởi áo khoác ném cho tôi.

"Này, mặc vào."

"Không cần, cám ơn." Tôi gượng gạo khoát tay, ném áo trả hắn.

"Tùy cậu." Hắn thờ ơ ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý mà chắn hết gió núi.

"Lần trước tôi có chút quá đáng, cậu đừng để ý."

Im lặng.

"Sao đột nhiên cậu lại thay đổi thái độ với tôi vậy?" Ngụy Phong Châu không nhìn tôi, thanh âm mơ hồ cuốn theo trong gió.

Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn đường núi không nhìn thấy điểm cuối, cũng giống như con người có trái tim sắt đá như hắn.

"Thật ra tôi biết, những gì cậu làm cho tôi, tôi đều biết."

Anh rũ mắt xuống, lông mi rậm rạp chiếu xuống như cây quạt nhỏ.

Tôi kinh ngạc.

"Đừng hiểu lầm." Hắn mất tự nhiên liếc tôi một cái. "Chỉ là muốn nói cho cậu biết, tôi đã xin lỗi rồi, về sau gặp mặt tôi đừng bày ra bộ mặt xám như tro tàn nữa."

Trời đã bắt đầu hừng sáng, nếu không tiếp tục đi, không chừng lần này tôi không có duyên với mặt trời mọc rồi. Thử cử động mắt cá chân, đau đớn kịch liệt làm tôi không nhịn được hít vào một hơi.

"Để tôi xem." Ngụy Phong Châu không cho tôi thời gian cự tuyệt, nhẹ nhàng cầm cổ chân tôi, cởi giày ra.

Cổ chân phải cùng mu bàn chân đã sưng tấy lên, hắn chạm vào làm tôi đâu đến nỗi ứa vài giọt nước mắt nhỏ lên mu bàn tay hắn.

"Đau à? Để tôi nhẹ tay một chút, Tiểu Thụ..."

"Cậu gọi tôi là gì?" Tôi nhất thời có chút sững sờ.

"Ngụy Phong Châu, buông cô ấy ra!"

Trên thềm đá xuất hiện hình ảnh quen thuộc, là Hạ Ngôn.

Sắc mặt cậu ấy lạnh đến dọa người, ngực vì thở dốc mà phập phồng.

"Mọi người đều cho rằng hai người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng xem ra là đang rất hưởng thụ mà nhỉ".


"Cậu nói bậy bạ gì đó..." Nháy mắt lúc nhìn thấy Hạ Ngôn, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm, lúc hồi tỉnh tinh thần lại có chút bối rối.

"Chúng tôi làm sao? Có liên quan gì đến cậu không? " Trên mặt Ngụy Phong Châu không thấy rõ biểu tình.

"Đương nhiên là không liên quan gì rồi, tôi bị thầy giáo gọi đi tìm hai người thôi. Còn không mau xuống núi đi? Nếu chậm trễ, trường học sẽ báo cảnh sát mất." Hạ Ngôn nhíu mày." Thẩm Yên Thụ, chân bị thương sao? Tôi cõng cậu về."

"Không cần, đi một mình cậu còn thở hổn hển như vậy, để tôi cõng cô ấy đi, cậu đi trước dẫn đường."

"Cám ơn ý tốt của hai vị, đường núi hẹp như vậy còn muốn cõng tôi, các người không muốn sống nhưng tôi thì muốn..." Hai tay tôi chống đỡ cố gắng đứng lên, lại bị Hạ Ngôn bắt lấy cánh tay.

"Được rồi, đừng cậy mạnh." Hạ Ngôn ngồi xổm xuống." Lên đi, tin tưởng tôi."

Tôi nằm ở trên lưng Hạ Ngôn, cách một tầng T-shirt mỏng manh nghe nhịp đập trái tim cậu ấy, bỗng thấy trái tim của mình cũng đập vừa nhanh vừa vội, giống như sự sợ hãi của diễn viên trước khi lên sân khấu.

"Ôm chặt một chút." Hạ Ngôn nhẹ giọng nói, tay đỡ chân tôi nhẹ nhàng xốc lên.

Tôi có chút xấu hổ, nhưng vì không muốn ngã xuống, chỉ đành ôm chặt cổ cậu ấy.

"Cậu có ổn không đó? Bước chân có chút không vững." Ngụy Phong Châu đi ở phía sau, nhàn nhã nói.

"Tôi dù thế nào cũng tốt hơn cậu, Yên tâm."

"Cậu khi còn bé đánh nhau chưa từng thắng tôi một lần!"

"Đó là nhường nhịn,cậu không biết sao?"

Tôi âm thầm liếc Hạ Ngôn một cái, cảm giác ngại ngùng lúc vừa rồi biến mất tiêu. Dựa vào cái gì mà hai học sinh trung tính tình trẻ con này lại có chỉ số thông minh cao hơn tôi nhiều như vậy?

Ông trời quả nhiên là không cho ai tất cả bao giờ.

"Hạ Ngôn, cậu say xe đã khá hơn chút nào chưa? Nếu không thoải mái, tôi vẫn tự đi được mà..."

"Ai... ai say xe hả?" Lỗ tai Hạ Ngôn đỏ lên, nghiêng đầu tới nhỏ giọng nói. "Thẩm Yên Thụ, nể mặt tôi, đừng nói mấy lời mất mặt này nữa..."

"Không nói cũng được, nhưng sau khi trở về trường học bài thi tháng..."

"Tôi dạy, bảo đảm sẽ phụ đạo cậu tỉ mỉ."

"Thành giao." Tôi vừa lòng nhéo cậu ta một cái, lập tức lớn tiếng nói." Oa, Hạ Ngôn, bình thường không nhìn ra, thì ra bả vai cậu rắn chắc như vậy, cơ bắp lớn như vậy đó!"

"Cũng tạm được, cậu thử nhéo cánh tay tôi một cái, xem có thể nhéo hay không."

"Quào, thật sự bấm cũng bấm không nổi luôn mà!" Tôi khoa trương kêu to.

Ngụy Phong Châu đen mặt, bước chân vượt qua chúng tôi.

Trở lại trên xe, chúng tôi bị chủ nhiệm lớp phê bình suốt nửa tiếng đồng hồ, tôi làm bộ hạ đường huyết không chống đỡ nổi nhắm mắt choáng váng, lúc này mới tránh được nghe chửi thêm nửa giờ nữa.

"Này, tỉnh lại,tôi biết thừa cậu không ngất."

"Làm gì vậy? "Tôi tức giận mở một con mắt.

"Đưa chân ra đây."

"Làm gì? Đồ biến thái."

"Đừng có lộn xộn, chân cậu sưng như móng heo, nếu còn như vậy, chưa về đến trường thì đã tàn phế rồi. Tôi có thuốc, bôi cho cậu một chút. "Hạ Ngôn búng trán tôi một cái.

"Ồ, vậy cậu bôi đi, nếu là nhân cơ hội làm càn tôi sẽ mách chủ nhiệm lớp."

Cậu ta không nói gì liếc tôi một cái, bôi thuốc lên lòng bàn tay chà xát nóng, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân của tôi.

Chân phải đau nhức tê dại, khuôn mặt tôi bình tĩnh, trong lòng lại không nhịn được mà rung động.

Lén lút nghiêng mắt nhìn, Hạ Ngôn nửa cúi mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt chăm chú, mặc áo đen càng tôn lên vẻ bình tĩnh, ôn nhu của cậu ta.

Tên này chỉ cần không mở miệng nói chuyện, quả thật đẹp trai làm người ta mê mẩn.

"Ngụy Phong Châu thật sự là ngạo mạn, ích kỷ, đúng không?"

"Đúng thế."

"Dáng dấp cũng không đẹp trai bằng tôi đúng chứ?"

Tôi hơi trầm ngâm. "Cái này thì, cậu muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối..."

Chân đột nhiên bị đau, tôi ai oán trừng mắt nhìn cậu ta, "Đột nhiên ấn mạnh như vậy là sao?"

"Mỏi tay rồi, tự ấn đi." Hạ Ngôn lùi về phía sau, lại khôi phục khuôn mặt lạnh lẽo đáng ghét kia


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận