Muốn Gặp Anh

Phần 1-4

1.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Phong Châu trên bục giảng với tư cách là người đứng đầu lớp hồi trung học, tôi đã thầm ngưỡng mộ hắn suốt bảy năm liền.

Sau khi ra trường, tôi hí hửng dọn vào nhà hắn với đứa con trong bụng, bạn bè quanh tôi đều không thể tin được là tôi lại thực sự theo đuổi được hắn.

Ngụy Phong Châu được nhận vào Khoa Y của Đại học P với tư cách là học sinh khối khoa học số một của tỉnh, trở thành sinh viên cưng của giáo sư Giang đứng đầu ngành.

Quan trọng nhất chính là, ngoại hình của hắn cũng thuộc dạng đẹp trai hiếm có.

Tưởng rằng sẽ có thể cùng hắn bình đạm hạnh phúc đến cuối đời, cho đến khi tôi đang mang thai tháng thứ ba, lại bắt gặp cảnh đáng xấu hổ của hắn với một y tá trẻ trong phòng điều trị.

Hộp bento do chính tay tôi làm rơi xuống đất. Gấu bông tình yêu ngày kỷ niệm rơi xuống đất. Tôi té ngã trên sàn.

Khi tỉnh dậy, hắn tỏ vẻ áy náy nói với tôi, con của chúng tôi đã không còn nữa.

Cô y tá trẻ đeo khẩu trang nên nhìn không rõ mặt, chỉ thấy được đôi mắt động lòng người đang mỉm cười.

Cô ta gắn kim truyền dịch dinh dưỡng cho tôi, rồi nói với tôi Ngụy Phong Châu đã chán ngấy việc mình phải sống một cuộc đời bị bố mẹ hắn sắp đặt rồi.

Nghe lời bố mẹ thi vào đại học P, học ngành y theo lời bố mẹ, thậm chí cưới tôi cũng chỉ vì bố mẹ hắn rất thích tôi.

Khi tôi hoảng hồn trượt chân ngã xuống từ trên sân thượng, tôi đã thầm nghĩ, kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Nhưng ông trời luôn rất biết đùa.

Tôi được trọng sinh về năm mười bảy tuổi, trong lớp Ngữ văn của lớp mười một.

"Thẩm Yên Thụ, tan học phải nộp đó, cậu đã điền đơn xong chưa?"

02.

Tôi mơ mơ màng màng dụi dụi mắt. "Đây là đâu? Hoá ra tôi cũng có tư cách lên thiên đường sao?..."

Chủ nhân của giọng nói nghe vậy, cầm bút chì gõ đầu tôi: "Cậu điên à?"

Tôi ôm trán một lúc, lúc này mới lấy lại bình tĩnh, nhìn sang bên cạnh.

Đây...... Đây không phải là Hạ Ngôn- bạn cùng bàn tính khí quái gở của tôi sao? Sau khi tốt nghiệp trung học thì không liên lạc nữa, sao cậu ta lại ngồi cạnh tôi? Tôi đang mơ à?

"Cậu... hic... đồng phục này của cậu là... Hạ Ngôn, năm nay là năm bao nhiêu?"

“2013!" Hắn có chút không kiên nhẫn trừng mắt liếc tôi một cái, thấp giọng nói: "Cậu đừng giả ngu nữa, mau điền vào bảng phân ban, cậu học văn hay lý?”

Tôi cố gắng không nghĩ đến chuyện kì lạ này nữa, nhìn theo ngón tay cậu ta, trên bàn học quả nhiên có một bảng phân lớp, nhưng đã bị nước miếng của tôi thấm ướt hơn nửa.

Tôi ngượng ngùng liếc hắn một cái, quả nhiên, Hạ Ngôn đang dùng ánh mắt ghét bỏ lăng trì tôi.

Học văn hay học lý......

Trong kí ức, lúc trước tôi học văn cũng không tệ lắm, còn hóa học, vật lý lại kém.

Nhưng vì muốn được phân vào cùng lớp với Ngụy Phong Châu, tôi dứt khoát kiên quyết chọn lý, cũng coi như từ bỏ chuyện thi đỗ trường đại học trọng điểm.

Tôi chùi chùi nước đọng trên giấy, nghiêm túc viết lên một chữ: Văn.

- "Nộp cho cậu đúng không? Đây."

Mặc kệ đây là mộng hay là gì, lúc này, tôi nhất định phải tránh Ngụy Phong Châu


“Cậu ghê quá đó.” Hắn nhíu mày dùng hai ngón tay kẹp tờ đơn ướt của tôi đến góc bàn, sau đó lấy cây bút đen trong hộp bút của tôi, cũng viết cái gì đó. Tôi tò mò ghé sát vào chỗ cậu ta.

"Ủa? Cậu cũng học văn sao?!”

"Thẩm Yên Thụ! Tôi nhịn cô lâu rồi!”

Cục phấn xẹt một cái poc vào trán tôi, thương càng thêm thương.

"Cô đừng làm phiền Hạ Ngôn nghe giảng. Tôi cho 2 người ngồi cùng một chỗ là để cho Hạ Ngôn kéo theo cô tiến bộ, không phải để cho cô đẩy em ấy từ vị trí đầu bảng xuống đâu!”

Giáo viên ngữ văn đen mặt trừng mắt nhìn tôi, tôi nhớ ra rồi thời trung học bởi vì mắt cô quá to lòng trắng quá nhiều, mọi người còn đặt cho cô ấy biệt danh "Long não".

Tôi thành thật cúi đầu mở sách ngữ văn ra, trong lòng lại nghĩ đến bảng phân ban của Hạ Ngôn lúc nãy.

Tôi nhớ là cậu ấy chọn khoa học tự nhiên mà? Năm lớp mười hai, vị trí thứ nhất và thứ hai của ban khoa học tự nhiên, luôn là cậu ấy và Ngụy Phong Châu thay nhau ngồi.

Có đôi khi cậu ta thi tốt hơn Ngụy Phong Châu, tôi còn lén vẽ hình nhân nguyền rủa cậu ấy sẽ tiêu chảy trong kỳ thi tới.

“Cậu chọn khoa văn thật đáng tiếc quá”.

Thừa dịp “Long não" không chú ý, tôi dùng sách che mặt, nghiêng người nói nhỏ.

"Có gì đáng tiếc? Cậu xem thường tài hoa của tôi à?"

Hạ Ngôn nhìn bảng đen, lời nói có ý cười: “Tôi thấy hứng thú với ngành luật."

Ồ, như vậy là được rồi. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một luật sư ác độc, mồm mép trơn tru trong phim của Châu Tinh Trì, có thể biến đen thành trắng, quả thật rất phù hợp với tính cách của cậu ta.

Chuông báo tan học kêu inh ỏi, Hạ Ngôn đột nhiên dùng sức dịch ghế dựa về phía trước, để trống một khoảng với bàn sau.

“Cậu...Cậu muốn tự ép mình đến chết à?”

"Không phải sau mỗi giờ học cậu đều phải đi tìm nam thần của cậu sao?"

Lúc trước hình như quả thật là như thế...

Mỗi ngày tan học tôi đều giả vờ ra cuối hành lang múc nước, lúc đi qua lớp số 1 cố ý đi thật chậm, len lén nhìn Ngụy Phong Châu qua cửa sau lớp bọn họ vài lần.

Nhưng bây giờ, khi nhắc đến cái tên đó, tôi chỉ thấy thấy sợ hãi và ghê tởm.

"Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa. Đã là chuyện từ đời nào rồi.”

Tôi nhanh chóng cướp lấy bút trong tay cậu ấy.

“Trả lại bút cho tôi!”

Hạ Ngôn chết tiệt, lúc nào cũng không mang bút, ngày nào cũng dùng đồ dùng của tôi, còn không thèm dùng bút nội địa dỏm trong túi bút, chỉ chăm chăm lấy mấy cây Bách Nhạc.

"Coi như hôm nay tôi từ bi, giúp cậu đi lấy nước vậy.”

Cậu ấy cũng không giận, cầm bình nước của tôi đi. Tôi không có tâm tư chú ý đến một loạt hành động kì lạ khác với cậu ta mọi ngày, trong lòng trống rỗng, cầm cây bút vừa cướp về vô thức viết viết vẽ vẽ trên sách.

Lật qua lật lại, cũng chỉ có ba chữ.

Ngụy Phong Châu.

03.

Sau khi phân ban 16 ngày, vì chủ nhiệm lớp chúng tôi dạy môn ngữ văn, nên lớp chúng tôi đương nhiên phân thành lớp văn.

Ngoài những bạn học cũ chọn khoa văn trong lớp, còn thêm vào không ít người của lớp khác, trong đó có mấy bạn học của Ngụy Phong Châu trong lớp một.


Sau khi trở lại trung học, mỗi ngày tôi đều cần cù chăm chỉ học tập. Mặc dù có trí nhớ kiếp trước, bản chất cũng chỉ là đi học lại thôi, nhưng nền tảng trung học của tôi quá kém, toán học thế nào cũng không hiểu, giáo viên còn vì thành tích của lớp bắt chúng tôi mỗi ngày đều phải học đi học lại, học gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Trước kia vừa có đề không biết, tôi sẽ nhanh chóng vui vẻ chạy tới hỏi Ngụy Phong Châu.

Bất kể nghe có hiểu hay không, tôi đều sẽ bày ra bộ dạng sùng bái khen liên tiếp thả rắm cầu vồng, vì chỉ có thế ánh mắt Ngụy Phong Châu mới có một tia ý cười với tôi.

“Nếu cậu có gì không biết, cứ hỏi tôi đây này. Đừng có cả ngày ở bên cạnh lúc thì khóc lúc thì thở dài, tôi bị cậu làm cho xui xẻo theo mất.”

Hạ Ngôn dựa lưng vào ghế nhìn đáp án đã sửa n lần của tôi, cười lạnh một tiếng.

"Tốt quá! Vậy cậu chỉ cho tôi, câu thứ mười lăm vì sao chọn C không chọn D.”

“Câu thứ mười lăm?? Cậu từ bỏ đi, sau này câu thứ mười lăm và câu điền chỗ trống cuối cùng cậu đừng làm nữa, để dành thời gian làm mấy câu dễ, cũng sẽ không đến mức 76/150."

Tỗi uất hận nhìn khuôn mặt lạnh lùng thối tha của cậu ta.

"Chờ đấy mà xem, cuộc thi giữa kỳ lần này, tôi không lọt top 50 thì không phải là người!"

"Xì......"

Giọng cười quen thuộc. Tôi quay đầu lại xem lúc quay về quả nhiên, Hạ Ngôn đã quay đầu đi trước rồi, không biết hôm nay cậu ấy ăn phải khỉ gió gì nữa.

Tôi nhìn về phía giọng cười kia nói: "Ngụy Phong Châu, cậu cười cái gì?"

Ngụy Phong Châu đứng ở cửa sau không trả lời, rời mắt nhìn nơi khác nói: "Phong Lăng, thầy dạy toán bảo em đến phòng làm việc của thầy ấy ôm bài thi về."

Giỏi, dám lơ bà đây.

"Này, tôi đang nói chuyện với cậu đó. Vừa rồi cậu cười cái gì?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy lời cậu nói không thực tế chút nào. Có mục tiêu thì tốt, nhưng vì mặt mũi mà nói quá lên, thì có chút buồn cười.” Ngụy Phong Châu quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn vẫn giống như trước kia, chưa bao giờ biết nghĩ cho cảm nhận của người khác. Có lẽ... chỉ là hắn không muốn phí sức thông cảm cho cảm nhận của tôi.

Tôi hơi cúi đầu, trong lòng không biết là buồn tủi hay hận ý, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hy vọng hắn có thể nhanh chóng biến mất khỏi lớp tôi.

Mcác bạn học vốn đang xô đẩy đùa giỡn trong giờ học đều im ắng lại, vểnh lỗ tai, cố ý nghe ngóng drama.

Hai nữ sinh lớp 1 phía trước chỗ ngồi che miệng len lén nhìn tôi cười, tôi biết các cô ấy nhất định là đang nói hôm nay tôi đã hoàn toàn trở thành trò cười của Ngụy Phong Châu.

Quên đi, không sao cả. Tôi học tập, cố gắng thi đại học, tiếp tục cuộc sống mới là được rồi... Ngòi bút lại run nhè nhẹ trên giấy, vẽ ra dấu vết rối rắm thật dài.

"Cậu ấy không nói quá đâu." Giọng Hạ Ngôn vang lên bên tai tôi. Tôi kinh ngạc nhìn sang, đối diện ánh mắt là sườn mặt của cậu ấy.

"Kỳ thi lần này, top 50 khối 12 nhất định có tên của cậu ấy. Ngụy Phong Châu, cậu có dám cược không?”

Một vạn con lạc đà sùi bọt mép lao nhanh qua đồng cỏ trong lồng ngực tôi bụp.. bụp...bụp...

Tôi yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, giàng ơii, xin hỏi con trọng sinh lại thêm lần nữa được không?

“Tôi không nhàm chán như vậy. Thành tích của cô ấy thế nào, liên quan gì đến tôi?”

“Phong Châu, đánh cược với Hạ Ngôn đi, không chịu thiệt đâu."

Cô gái tên Phong Lăng kia giọng nói thì rất ngọt ngào,mà lời nói ra lại không dễ nghe lắm.

"Sau khi cô ta thua, cô ta sẽ không quấy rầy anh học tập nữa, sau này không phải sẽ thanh tịnh hơn sao?”


Tôi tràn đầy oán niệm nhìn cô ta một cái.

Bình thường tôi không có thù oán gì với cô ta, giáo viên toán gọi cũng không đi, canh giữ ở chỗ này để bỏ đá xuống giếng đây mà?

Người khởi xướng Hạ Ngôn lại còn hăng hái hơn tôi: "Nếu tôi thắng, cậu chỉ cần xin lỗi Thẩm Yên Thụ trước mặt mọi người, thừa nhận hành động lúc trước của cậu không tôn trọng cậu ấy."

Tôi dường như hiểu được Hạ Ngôn hôm nay ăn phải khỉ gió gì rồi.

Hai học bá tranh đấu lẫn nhau, nhìn nhau không vừa mắt đã lâu, hôm nay lại lấy tôi ra làm cớ để tranh đấu.

Quả nhiên vẫn là học sinh trung học mười mấy tuổi.

Tôi đau khổ hít vào một hơi: "Ờm.. ờ... Là người trong cuộc, tôi có thể phát biểu ý kiến một chút hay không?"

"Được thôi, một lời đã định. Nếu trong một tháng cô ấy có thể tăng lên hơn ba trăm thứ hạng, tôi không chỉ xin lỗi cô ấy, mà còn yêu cầu chủ nhiệm thông báo khen ngợi ở đại hội."

Ngụy Phong Châu cười như không cười, nói xong câu này xoay người rời đi, toàn bộ quá trình không liếc mắt nhìn tôi một cái.

Hạ Ngôn lúc này mới hừ một tiếng, lười biếng nhìn tôi: "Yên tâm, tôi không phải người không có trách nhiệm, tháng này tôi giúp cậu học bổ túc.”

“Thắng hay không thật sự không sao cả, nếu thua cùng lắm thì mất mặt thôi, tôi thật sự không muốn cùng cậu ta..."

“Cậu dám làm mất mặt tôi, tôi sẽ đem cậu chẻ thành củi đốt.”

Cậu ấy cười híp mắt rồi lại chỉa bút trong túi của tôi.

"Nào, vừa rồi hỏi câu thứ mười lăm đúng không, không hiểu chỗ nào?"

Tôi siết chặt nắm tay, nín nhịn nỗi lòng muốn đánh cậu ta. Ai cho cậu ta tự quyết định rồi lôi tôi vào mối quan hệ với tên khốn đó lần nữa chứ?

"Thắng có thể trút giận cho cậu, thua cũng có thể vạch rõ giới hạn với cậu ta mà." Hạ Ngôn nhẹ nhàng nói.

Nói cũng đúng... Tên này bình thường thoạt nhìn EQ rất thấp, lúc này lại giống như mở ra thuật đọc tâm vậy?

Tôi bĩu môi, cố ý trêu chọc cậu ta: "Thua chính là do cậu dậy không giỏi, đến lúc đó cậu mới mất mặt.”

"Đối tượng dạy học là kẻ ngốc, cho dù tôi là Einstein tái thế cũng không dám chắc cậu có hiểu hay không..."

04.

6h mỗi ngày tôi đến căn tin lấy hai quả trứng luộc trà, sau đó chạy đến phòng học không có một bóng người bắt đầu học thuộc lòng.

Kiếp trước tuy rằng học hành chểnh mảng, nhưng cũng đã thấy qua bạn học cố gắng như thế nào. Huống chi tôi cũng không phải ngu dốt gì, hồi trung học cơ sở cũng học trường top, nằm trong danh sách tuyển thẳng vào trường trung học phổ thông tốt nhất toàn thành phố này.

Nhưng vì chọn ban khoa học tự nhiên và mải mê theo đuổi nam thần, cuối cùng khoảng cách giữa tôi và Ngụy Phong Châu càng ngày càng xa.

Kì lạ hơn chính là, bạn cùng bàn ngày xưa không biết bị gió gì, cũng bắt đầu đến trường vào mỗi sáng sớm, còn đòi ăn trứng luộc trà của tôi.

"Cậu đến đây không học, toàn nằm sấp ở đó ngủ, vậy cậu đến sớm thế làm gì?"

Tôi tuyệt vọng nhìn cậu ta ba lần bảy lượt lột vỏ trứng của tôi tống vào miệng.

"Sau này mỗi ngày lấy thêm mấy quả trứng luộc trà đi, có mỗi 1 quả chả bõ dính răng.”

Cậu ta ngoảnh mặt làm ngơ, lau lau miệng, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bus trước cửa nhà tôi lúc nào cũng đến sớm trước nửa giờ, cậu tưởng tôi muốn đến sớm như vậy sao?”

"Trước kia thấy cậu ngày nào cũng tự đi xe đến trường, có thấy đi bus bao giờ?” Tôi sờ sờ cái bụng chưa ăn no, liếc mắt.

"Còn hơn hai mươi ngày, nếu không muốn mất mặt, cậu phải tranh thủ đi.”

“Còn cần cậu nói sao?” Tôi uể oải bĩu môi.

“Nhưng phải bổ sung nhiều lắm, tôi liều mạng học cũng học không hết”.

"Sao cậu không học tủ xem?”

Tôi mê mang ngẩng đầu. "Học tủ? Cẩn thận bị tù đè chết."


Hạ Ngôn bất đắc dĩ đỡ trán. "Như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp lại điểm quan trọng của các môn cho cậu. Thi giữa kì không khó lắm đâu, cứ làm theo phương pháp tôi dạy cậu,không thành vấn đề."

"Cậu dạy tôi phương pháp gì?" Tôi lại mê mang đặt câu hỏi.

"..." Hắn búng ngón tay gõ đầu tôi một cái.

"Sau này mỗi tiết tự học tôi bảo làm gì thì cậu làm đó. Tan học cũng không được chạy loạn khắp nơi. Nhớ kỹ chưa?"

Vừa thấy ngay cả kế hoạch học tập cũng không cần tự mình quan tâm, tôi ra sức gật đầu, lộ ra nụ cười ngờ ngệch.

“Đừng cười thế, nhìn sợ lắm.”

“Vậy bây giờ tôi làm gì?”

“Trước hết ở tiết thứ nhất… ’’ Cậu ta cầm sách toán của tôi vẽ vẽ. "Tự học buổi sáng làm mấy đề này đi."

Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn cậu ta. "Như thế là sẽ lọt top 50 sao?"

“Cậu nghe tôi là được, mấy cái này đều là trọng điểm.’’

Hạ Ngôn ghé vào tai tôi nhẹ giọng nói. Lúc nói chuyện hơi nóng thở ra phả lên cổ tôi, tôi rùng mình một cái, yên lặng né ra chỗ khác.

“Sách chính trị của cậu đâu?”

Tôi ném sách cho cậu ta...

Hạ Ngôn im lặng nhìn sách tôi. "Biết ngay. Dùng của tôi đi, đều có đánh dấu cho cậu rồi."

Nói xong ném một quyển sách lên bàn tôi.

Học bá chính là học bá, dùng sách một học kỳ sạch sẽ giống như mới, ngay cả nếp nhăn cũng rất ít.

Tôi mở trang đầu tiên ra, phía dưới hai chữ "Hạ Ngôn" là hai hàng thơ: Thải vân hồi thủ ám cao đài, yên thụ miểu ngâm hoài.

Tôi sờ sờ đầu. "Trùng hợp ghê, hai câu thơ trong sách của cậu có tên tôi nè!"

Hắn đột nhiên đoạt lại sách, dùng thước xé trang bìa xuống.

“Cậu không nói tôi cũng không để ý, xui xẻo quá,trả trách thi cuối kì lại hỏng bét như vậy.”

Tôi bất mãn than thở. "Chính cậu tự tay viết còn gì!"

Lúc tự học buổi tối hôm đó, tôi múa bút xoành xoạch vì trước khi trở về ký túc xá phải hoàn thành năm đề toán lớn Hạ Ngôn giao cho tôi, ngay cả cơm tối tôi cũng chỉ ăn bánh bao sữa của cửa hàng tiện lợi.

Đèn trên đỉnh đầu lóe lên hai lần, cả phòng học bỗng chốc rơi vào một mảnh tối đen.

“Mất điện à???” Các bạn học đứa thì kinh ngạc đứa thì hoan hô, vừa rồi còn yên tĩnh không khí trong nháy mắt tràn ngập sự vui sướng.

“Các em học sinh bình tĩnh, trường vừa mới nhận được thông báo, trường học lân cận sửa cáp điện, lần này cúp điện khả năng phải đến sáng mai. Mọi người thu dọn đồ đạc sớm tan học, ai cần thông báo phụ huynh tới đón thì đến chỗ tôi mượn điện thoại…" Chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa, báo tin cho chúng tôi.

Tôi lại bày ra vẻ mặt u sầu, ký túc xá cũng mất điện, vậy nhiệm vụ buổi tối của tôi làm sao hoàn thành đây...

“Này!” Một âm thanh lười biếng trong bóng tối vang lên bên tai tôi, thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy dựng lên.

“Cậu làm gì vậy?!”

“Tôi phải đi rồi, buổi tối cậu có chỗ học không? Không có thì có thể đến nhà tôi.”

“Đi… Đến nhà cậu á?”

“Ừ, ba mẹ tôi không ở nhà.”

“Cái này... cái này... cậu muốn làm gì?” Tôi cảnh giác nắm chặt cổ áo. “Cô nam quả nữ, tôi đến nhà cậu nguy hiểm..."

Hạ Ngôn tức giận hừ một tiếng. "Em họ tôi là học sinh trung học cơ sở của trường chúng ta, hôm nay cúp điện, vừa mới nhắn tin cho tôi nói buổi tối em ấy muốn đến nhà tôi học tập. Cậu đến hay không thì tùy, còn bày đặt cô nam quả nữ, đúng là tự mình đa tình..."

Tôi gật đầu như bổ củi, không biết tối như này cậu ta có nhìn thấy không.

"Buổi tối cậu có thể mang đề ban ngày kiểm tra cho tôi không?"

Lúc này cậu ta mới ừ một tiếng, tâm tình vui vẻ hơn chút, "Chờ học đến mười một giờ, cậu đi cùng em ấy trở về ký túc xá là được, tôi đỡ phải đưa em ấy đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận